Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 550: Đào nặc dữ truy sát



Hàn Lập thấy không làm gì được hai yêu thú trước mắt thì vô cùng kinh hãi, nhưng hắn sau khi nghĩ lại liền vô cùng trấn tĩnh

Phần lớn yêu thú cấp cao đều chuyên tu luyện thân thể. Mặt khác bọn chúng da dày thịt chắc, thậm chí có thể tu luyện khiến cho thân thể ngang bằng với pháp khí nên cũng chẳng có gì lạ.

Hơn nữa yêu thú lại còn sống lâu hơn tu sĩ nhiều lần, thậm chí mấy chục lần.

Do đó yêu thú cấp càng cao thì càng có nhiều thời gian luyện thân, khiến cho tu sĩ nhân loại kinh hoàng cũng chẳng có gì là lạ

Nếu mà tu sĩ Nguyên Anh Kì dựa vào pháp bảo và trí tuệ thì có thể đánh chết được yêu thú dưới cấp tám, nhưng nếu là yêu thú đã qua giai đoạn biến thân, tu luyện đại thành, có kiến thức thì ngược lại có thể cùng tu sĩ nhân loại đấu một trận cân bằng.

Giao Long thuộc về Thiên địa linh thú, chúng có thể tranh đua cũng với yêu thú cấp chín bình thường, lực phòng ngự tự nhiên sẽ không nhỏ. Còn Quy yêu trước mặt thì lại càng kinh khủng hơn về lực phòng ngự.

Đối vói người vừa mới luyện được một chút bản lãnh phi kiếm mà nói, thì việc không thể làm tổn hại hai con yêu thú này cũng không có gì lạ.

Nếu đổi lại là một lão yêu quái Nguyên Anh Kỳ, lại có pháp bảo bồi luyện hơn trăm năm trong tay, thì hai con yêu thú này tất nhiên sẽ không còn mạng.

Nếu đổi lại là một vị lão quái Nguyên Anh Kỳ không cách nào nhúc nhích nằm trên mặt đất, thì với phi kiếm, Hàn Lập cũng có thể dễ dàng giết chết hắn. Tất nhiên, nếu đã tu luyện thân thể tương tự yêu thú như Man Hồ Tử thì đương nhiên là ngoại lệ.

Cho nên, dù Ích Tà Thân Lôi có uy lực vô cùng lớn nhưng lại không hề có tính khắc chế đối với yêu tộc. Thần lôi mặc dù có thể phát ra bởi Kim Lôi Trúc nhưng với tu vi hiện tại của hắn thì chưa thể phát huy được nổi hai phần uy lực.

Hiểu được điều đó, Hàn Lập cũng cảm thấy cũng không có gì phải uể oải.

Hắn rất rõ ràng, chỉ cần có thể tiến cấp thành Nguyên Anh Kỳ, tốn thêm thời gian trăm năm để bồi luyện Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thì uy lực của pháp bảo tất nhiên sẽ tăng lên rất nhanh.

Khi đó, dùng phi kiếm mà tiêu diệt hai yêu thú này thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Dù sao thì Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng là pháp bảo đỉnh cấp do hắn vô cùng tốn công sức để luyện ra.

Đối với tiềm lực của nó, Hàn Lập vô cùng tự tin.

Hiện tại, hắn đối phó với tu sĩ Kết Đan hậu kì bình thường, thậm chí cả yêu thú cấp bảy cũng có thể tiêu diệt dễ dàng. Nhưng với lão quái Nguyên Anh Kỳ và yêu thú cấp tám thì hắn không dám đối đầu giao chiến.

Kết Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ đúng là hai loại cấp bậc vô cùng khác nhau.

Mấy cái suy nghĩ này trong đầu Hàn Lập chuyển biến vô số lần, nhưng nhìn xuống phía dưới Quy yêu cùng bạch quang trên mình Phong Hi khiến cho mặt hắn nảy sinh dị sắc.

Hắn tự hỏi trừ việc mạo hiểm dùng Kiềm Lam Băng Diễm một lần ra, căn bản là không gì có thể trong thời gian ngắn tiêu diệt hai con yêu thú này.

Cho dù là thế, Hàn Lập phỏng chừng không nói tới Quy yêu, chỉ lấy bảo vật hộ thể biến thái của Liệt Phong Thú kia thì tỉ lệ thành công tiêu diệt hai con yêu thú này thật không quá ba phần.

Bởi vì Kiềm Lam Băng Diễm hắn chưa thể khống chế thành thục, càng không thể khiến cho uy lực của nó tập trung trên người của hai yêu thú này.

Tất nhiên sẽ làm cho hiệu quả của băng diễm bị suy yếu đi nhiều.

Càng khiến cho hắn chần chừ chính là nếu không thành công tiêu diệt Liệt Phong Thú này thì chẳng khác nào đưa bảo vật cho nó, làm cho đối phương thực lực đại tăng.

Nếu là thế thì thà tự bản thân dùng còn hơn.

Sau khi ngưng kết xong Nguyên Anh thì luyện hóa vật ấy. khiến cho kiềm lam băng diễm từ nay trở thành đòn sát thủ của hắn.

Hắn cũng không có suy nghĩ quá lâu, mà cũng hoàn toàn không có thời gian cho hắn lãng phí.

Quy yêu thì thân thể vẫn phồng lên. Nhưng bụng của Liệt Phong Thú thì đã xẹp so với lúc đầu hơn một nửa, vẻ âm độc trên mặt hiện ra ngày càng đậm

Hàn Lập nhìn xuống, lòng lạnh lẽo.

Không chừng chỉ một lúc nữa yêu thú đã có thể hoàn toàn áp chế linh dịch bên trong dược hoàn, lại có thể khu động pháp lực.

Vì thế Hàn Lập cắn răng xoay người, túm lấy túi trữ vật dưới chân Quy yêu, tiếp theo đá bay yêu quái không nhúc nhích này vào bên trong hỏa trì.

Sau đó, hắn tìm ra một túi trữ vật từ trong hài cốt của Độc Giao, thân hình chợt lóe, xuất hiện phía sau Liệt Phong Thú, cũng đá nó bay vào bên trong hỏa trì.

Hàn Lập căn bản không hề nhìn tình cảnh của hai yêu thú, hắn hóa thành một đạo cầu vồng phi độn bỏ chạy

Hắn cũng không tin hai yêu thú kia lại thần thông quảng đại đến vậy. Trên biển lớn như thế này, hắn tùy ý tìm một đảo nhỏ là có thể khiến cho bọn chúng không thể truy ra.

"Oành" một tiếng, thạch môn bị hắn phá tan, Hàn Lập độn quang biến mất vô ảnh vô tung.

Bên trong luyện khí thất không một tiếng động!

Chẳng biết là sau bao lâu, từ trong địa hỏa trì truyền tới một âm thanh vô cùng oán độc. Sau đó lóe lên một đạo ánh sáng chói mắt, từ bên trong địa hỏa phá tan nóc nhà, xuyên thủng cấm chế của động phủ, hoàn toàn biến mất.

Sau một khắc, luồng ánh sáng ở phía trên hòn đảo, lấy tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, bay một vòng, hết gần lại xa.

Sau khi ánh sáng biến mất liền hiện ra hình dáng của Liệt Phong Thú.

Bộ dáng hắn hoàn toàn không thay đổi, tựa như là trong hỏa trì hoàn toàn không thể tổn thương gì hắn. Nhưng răng hắn nghiến chặt lại, hơn nữa tay hắn đang đỡ thân thể không lồ không nhúc nhích được của Quy yêu.

Quy yêu không có bảo vật hộ thân, toàn thân cháy xém, râu tóc biến mất, xem ra đã chịu không ít đau khổ.

Hai mắt Liệt Phong Thú ánh lên bạch quang, thu liễm vài phần, sau khi âm trầm một chút chợt biến thành dữ tợn.

Sau đó tay bắt pháp quyết, trên ngón tay ẩn hiện bạch quang. Một lát sau, khuôn mặt hắn chợt hiện lên vẻ hung ác vô cùng.

Hắn không nói gì, sau khi xác định rõ phương hướng thì biến thành một đạo cầu vồng phá không bay đi. Hàn Lập đang dùng Huyết sắc phi phong điên cuồng chạy trốn chợt toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Vừa rồi, Phong Linh Kính trong cơ thể bị Ích Tà Thần Lôi vây lại, đột nhiên muốn phát tác khiến cho mọi chuyện không ổn.

May mà Hàn Lập phản ứng nhanh, vội vàng tán linh lực của phi phong, sau đó mạnh mẽ áp chế dị biến.

Tiến vào Kết Đan hậu kì, Hàn Lập tuy không thể hoàn toàn khống chế được Huyết sắc phi phong nhưng cũng có thể tùy tâm mà cắt đứt linh lực của nó.

Cứ như thế, tính hữu dụng của cổ bảo này tăng lên không ít.

Đúng lúc này sắc mặt của Hàn Lập đại biến, tất nhiên là Liệt Phong Thú đã thoát khốn.

Hắn không chút suy nghĩ, xác định phương hướng rồi rót linh lực vào phi phong, cấp tốc bay đi.

Lúc trước hắn làm cho yêu thú vô cùng tức giận, nếu bị nó truy đuổi kịp, xé xác làm tám mảnh, trừu hồn luyện thần là còn nhẹ.

Nhưng khiến cho hắn ảo não chính là dù cách xa như thế, yêu thú lại có thể dùng Phong Linh Kính chế trụ hắn

Điều này rất ngoài ý muốn của Hàn Lập, làm hắn nảy sinh một tia chán nản

Có lẽ khi tại luyện khí thất đó liều mạng bỏ ra Kiền Lam Băng Châu mới là lựa chọn sáng suốt.

Nhưng bây giờ có nghĩ như thế cũng vô ích, hắn chỉ có thể hóa thành một đạo hồng quang điên cuồng độn đi.

Cứ tầm khoảng hai ba canh giờ, chừng một bữa cơm thì Phong Linh Kính trong cơ thể Hàn Lập lại phát tác một lần.

Mặc dù lần nào cũng kịp thời áp chế nhưng Hàn Lập lập tức bỏ chạy chệch khỏi phương hướng ban đầu, để phòng bị đối phương xác định vị trí mà đuổi theo.

Mặc dù tốc độ độn quang của Hàn Lập thua xa Liệt Phong Thú nhưng vẫn có thể coi là nắm quyền chủ động, kịp thời bỏ cách đối phương một đoạn xa.

Nhưng Phong Hi lại nhờ cảm ứng Phong Linh Kính, lại có thể lập tức đuổi sát phía sau.

Cứ như vậy,Hàn Lập và Liệt Phong Thú một trước một sau truy đuổi hơn một tháng thời gian, đi gần hết mặt biển.

Trên đường trốn chạy, Hàn Lập lúc thì lo lắng đề phòng, lúc thì lại vô cùng buồn bực.

Lí do là hắn không thể luyện hóa Liệt Phong Kính trong cơ thể, có thể vĩnh viến bị truy đuổi bởi Liệt Phong Thú.

Thứ này quả vô cùng cứng cỏi, Hàn Lập luyện hóa một tháng thời gian hoàn toàn không có chút suy suyển gì. Cái này căn bản Kết Đan Ky không thể luyện hóa được.

át đắc dĩ, Hàn Lập không còn cách nào là toàn tâm bỏ chạy lẩn trốn.

Nhưng khiến cho Hàn Lập hơi bất ngờ chính là Liệt Phong Thú cũng không có thường xuyên dùng pháp quyết dò xét vị trí của hắn. Nếu không, yêu thú này đã sớm bắt kịp hắn rồi.

Điều này đúng là vô cùng khó hiểu

Hàn Lập hoàn toàn không biết là cách đó mấy ngàn dặm, Liệt Phong Thú cũng đang vô cùng ảo não.

Hắn không phải là không nghĩ dùng pháp quyết dò xét vị trí của Hàn Lập, nhưng tình cảnh của hắn và Hàn Lập cũng không khác nhau là mấy.

Mặc dù yêu thú đã áp chế linh dịch vào một chỗ, cũng dùng linh lực bao lấy nhưng cứ cách một quãng thời gian nó lại phát tác một lần.

Làm cho hắn không thể không dừng việc độn quang, vận công áp chế.

Mặc dù hắn tự tin cho hắn một khoảng thời gian, hắn có thể luyện hóa hoàn toàn vật đó. Nhưng hiện tại, hắn đang theo sát Hàn Lập, pháp lực thừa không nhiều căn bản không thể luyện chế, chỉ đành mang một bụng đầy độc khí mà liều mạng bám theo.

Về phần Quy yêu, mặc dù đã sớm hồi phục nhưng khả năng độn quang lại quá chậm, Phong Hi đành vứt hắn lại phía sau, một mình đuổi theo.

Hắn vô cùng căm tức., nhưng đối với tốc độ độn quang cực nhanh của Hàn Lập cũng vô cùng kinh ngạc.

Trong tâm cũng đã đoán ra lý do, có lẽ là do Hàn Lập có bảo vật gia tốc.