Thời gian trôi qua như ngựa phi, thấm thoắt Hàn Lập ở trong động phủ khổ tu đã được ba tháng.
Trong thời gian này, mấy người Khuê Hoán có tới một lần, cũng có chút xin lỗi về chuyện đem việc Hàn Lập tinh thông Chế phù thuật nói cho một số sư môn trưởng bối, mong rằng Hàn Lập không lấy làm phiền lòng.
Bởi vì sớm có kế hoạch dùng chế phù thuật làm lá chắn nên Hàn Lập đương nhiên sẽ không thực sự để ý đến việc này, sau khi nói vài lời trấn an thì đem mấy người này đuổi đi.
Về phần Thiên Tuyền Phong, bởi vì Hàn Lập ngoài ý muốn trở thành một trong hai mươi bốn gã đệ tử nổi danh nhất cho nên diễm lãnh nữ tử họ Mộ cũng đến dược viên một chuyến, đem những chỗ nghi nan trong Huyền Băng Quyết giảng giải cho Hàn Lập đến nửa ngày. Điều này làm cho Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, cũng không biết nói gì.
Ngoài hai đám người này cũng không có ai khác đến quấy rầy Hàn Lập tu luyện.
Một ngày nọ, Hàn Lập đang ở trong động phủ tĩnh tâm khổ tu Thanh Nguyên Kiếm Quyết thì đột nhiên nhướng mày, thu công pháp đứng dậy.
Chờ hắn đi ra khỏi tĩnh thất trong động phủ và đi vào dược viên, thì có một đạo Truyền Âm Phù biến thành một đạo hỏa quang bay loạn lên trong làn sương mù trong cấm chế của dược viên.
Thấy cảnh này, Hàn Lập nhẹ nhàng phân khai cấm chế, vẫy tay một cái, Truyền Âm Phù tựu hóa thành một đoàn liệt hỏa ngoan ngoãn rơi vào trong tay.
Một lát sau, năm ngón tay hắn khép lại. Hỏa quang biến mất vô tung vô ảnh.
"Bạch Phượng Phong, Tống sư tổ! Có phải là người được xưng Lạc Vân Tông đệ nhất mỹ nữ kết đan nữ tu sao? Chẳng lẽ nữ tu này chỉ định chính mình? Nếu là như vậy, mấy ngày tới cũng không quá buồn chán!" Hàn Lập trên mặt mặt không chút biểu tình, thì thào nói.
Sau đó hắn không chút chần chờ, nâng tay phóng xuất phi kiếm pháp khí, nhằm thẳng phương hướng Bạch Phượng Phong bay đi.
Bạch Phượng Phong ở phía cực đông Lạc Vân Tông, nằm cách biệt hẳn so với năm ngọn núi khác, hơi có chút cô mai Ngạo Tuyết ý.
Lục Kỳ Phong này mặc dù bé nhất trong sáu ngọn núi nhưng khắp nơi tràn ngập màu xanh, hoa mộc mãn sơn. Nói về cảnh sắc tú lệ, quả thực là đệ nhất, Thiên tuyền phong không thể sánh bằng.
Không lâu sau, Hàn Lập đã bay đến khu vực phụ cận Bạch Phượng Phong.
Bởi vì nơi này có nhiều nữ tu ở nên Bạch Phượng Phong có một quy định bất thành văn là hễ là nam đệ tử ở núi khác đến đó thì phải qua chỗ đệ tử canh núi thông báo một tiếng rồi mới được vào,nếu không vạn nhất bị giam trong cấm chế tại Bạch Phượng Phong thì chỉ có thể tự trách mình.
Hàn Lập tự nhiên không có ý định xông vào nên đàng hoàng thu khí, hạ xuống dưới chân núi.
Tại sơn môn có ba Luyện Khí Kỳ nữ tu đang cười nói cái gì đó.
Thấy Hàn Lập có chút xa lạ hạ xuống, không khỏi đều có chút tò mò nhìn Hàn Lập dò xét.
"Tại hạ Thiên Tuyền Phong Hàn Lập, theo chỉ điểm của Tống sư tổ tới nơi tu luyện. Mong mấy vị sư tỷ thông báo giúp một hai câu." Hàn Lập nhìn vài tên nữ đệ tử vừa chắp tay nói.
"Ngươi chính là Hàn Lập, sư tổ đã sớm giao phó xuống. Hàn sư đệ có thể trực tiếp đến đỉnh phượng các. Sư tổ đang chờ ở đó!" Một nữ tu trẻ tuổi trên mặt có tàn nhang sau khi nghe Hàn Lập nói liền nhẹ cười nói.
Hàn Lập nghe vậy, trong miệng tạ ơn sau đó lập tức cáo từ ngự khí bay đi.
Bất quá hắn mới vừa bay khỏi không xa, ba nữ đệ tử nọ đại khái tưởng rằng Hàn Lập không có khả năng nghe được các nàng nói chuyện nên bàn luận không kiêng nể gì.
"Vị Hàn sư đệ này thật sự là đệ tử bổn tông tham gia Thí Kiếm Đại Hội sao? Tu vi thoạt nhìn hình như không cao!"
"Hơn nữa bộ dáng cũng có vẻ tầm thường, trông không bắt mắt lắm".
"Hì hì! Cái này các ngươi không biết đâu. Ta đã tận mắt chứng kiến toàn bộ trận đấu của vị Hàn sư đệ này, ta có thể nói cho các ngươi…."
Nghe đến đó, Hàn Lập trên mặt lộ vẻ cười khổ đem thần thức thu lại. Sau đó lắc đầu thẳng đến đỉnh núi bay đi.
Bạch Phượng Phong cũng không tính là cao, sau một chút công phu, Hàn Lập đã bay tới đỉnh núi.
Trước mắt Hàn Lập hiện ra một mảnh phương viên trăm trượng bằng phẳng, bốn phía mây trắng bao phủ, linh khí dư dật,không khác gì nhân gian tiên cảnh.
Mà nơi tiên cảnh này cũng chỉ có duy nhất một tòa lầu các lẻ loi đứng đó.Lầu các này cao ước chừng hai mươi trượng, chia làm ba tầng sử dụng một loại bạch mộc không rõ tên tạo thành, không có bất cứ bụi bặm gì, sắc thái có vẻ lãnh đạm cổ phác.
Hàn Lập hạ xuống phía trước lầu các, không do dự cất tiếng nói:.
"Đệ tử Hàn Lập, bái kiến Tống sư tổ!"
Lời mới vừa ra khỏi miệng. Hàn Lập cảm thấy như có như không một tia thần thức hướng trên người đảo qua nhưng Hàn Lập ra vẻ không biết, đứng tại chỗ thần sắc như thường.
Sau một lúc lâu, trong lầu các truyền ra thanh âm nữ tử ôn hòa động lòng người.
"Nếu đã đến thì trực tiếp lên lầu hai, ta đang chờ ở chỗ này".
"Tuân mệnh!" Hàn Lập không nhiều lời, tiến lên vài bước, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ.
Cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra hiện ra một căn phòng trống rỗng, ngoại trừ một vật dường như trận pháp luyện công ra thì không còn có vật gì nữa.
Hàn Lập trực tiếp bước lên lầu hai.
Lầu hai bố trí đồng dạng, thanh lãnh giản khiết, trừ một giá gỗ nhỏ chất một số pháp khí ngọc giản ra thì cũng chỉ có vài chiếc ghế dựa và ghế đá thấp.
Vừa nhô đầu lên lầu, Hàn Lập nhìn thấy một nữ tử áo lam ngồi ở ghế, cúi đầu nhìn trên một đống trúc giản cũ nát trên bàn, tựa hồ đang tập trung tinh thần nghiên cứu vật gì vậy, xem ra tu vi vào khoảng Kết Đan Sơ Kỳ cảnh giới.
Hàn Lập do dự một chút, khi đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì nữ tử này khẽ ngẩng đầu, lộ ra vẻ dung mạo tuyệt sắc khiến người ta chấn động
"Ngươi chính là Hàn Lập?" Nữ tử này thoáng nhìn như mới hai mươi lăm hai sáu tuổi, bình tĩnh hỏi.
"Phải, Sư tổ!" Hàn Lập khoanh tay đáp.
"Ừm! nếu có thể đến nơi đây, coi như là cơ duyên của ngươi. Ta tự nhiên sẽ tận tâm chỉ điểm cho ngươi. Bất quá tại phượng các này, ngươi chỉ có thể lưu lại trong ba ngày. Ba ngày sau, nhất định phải rời khỏi lầu các cùng Bạch Phượng Phong này. Trong lúc ở đây, có thể lĩnh ngộ nhiều hay ít, toàn bộ do tạo hóa của ngươi" Nữ tử này dùng ánh mắt trong suốt sáng ngời dị thường nhìn chằm chằm Hàn Lập chậm rãi nói.
"Không biết vì sao, nữ tử này mặc dù tu vi không cao, nhưng Hàn Lập dưới ánh mắt chăm chú của nàng bỗng nhiên có cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần bị đối phương nhìn thấu, trong lòng không khỏi cả kinh.
Phải biết rằng, lấy thần thức cường đại hôm nay của Hàn Lập, có thể làm cho hắn xuất hiện loại cảm giác này, thật sự là rất quỷ dị.
Rõ ràng, đối phương đang thi triển thần thông dò xét tâm thần.
Không suy nghĩ nhiều, Hàn Lập ngoài mặt biểu hiện ra vẻ cung kính nhưng trong lòng vội âm thầm vận Đại Diễn Quyết công pháp trong nháy mắt lưu chuyển quanh thân, vội vàng bảo vệ tâm thần.
Ngay lúc Hàn Lập đang âm thầm cảnh giác và buồn bực thì ánh mắt trong suốt của nữ tử áo lam quang mang chợt lóe, mặt hiện lên một tia ủ rũ rồi nhắm hai mắt lại.
"Đem khẩu quyết công pháp ngươi đang tu tập, trước tiên đọc một lần. Sau đó tới một tầng khác tạm chờ một thời gian, không có ta phân phó, không nên đi lên. Chờ ta tìm hiểu một chút rồi sẽ triệu ngươi lên để giảng giải những chỗ tinh tế hoặc còn tối nghĩa. Bây giờ bắt đầu!" Nữ tử này nhẹ giọng nói.
"Dạ, đệ tử tu luyện Huyền Băng Quyết do Mộ sư thúc cấp" Hàn Lập thần sắc không thay đổi chậm rãi đọc thuộc lòng.
Sau một chén trà công phu, Hàn Lập rốt cục đọc thuộc lòng xong.
Áo lam nữ tử khẽ gật đầu, khoát tay chặn lại ý bảo Hàn Lập tạm thời đi xuống.
Hàn Lập sau khi thi lễ, không nói một lời rời khỏi lầu hai.
Áo lam nữ tử nhìn bóng lưng Hàn Lập, nhíu mày ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.
Một lát sau, đôi mi thanh tú của nàng khẽ động đậy rồi vung tay lên hình thành một lồng cách âm màu lam hiện trên người.
Sau đó nàng móc ra một Truyền Âm Phù, thần thái thong dong nói nhỏ vài câu rồi đem đạo phù này ném ra thành khỏi quang tráo rồi hóa thành một đạo hỏa quang từ cửa sổ trực tiếp bay ra, trong khoảnh khắc không còn thấy bóng dáng.
Trên sườn núi Lạc Vân Tông nơi lầu các lần trước tu sĩ Kết Đan Kỳ tụ tập, bạch tu lão giả thần thái nhàn nhã đứng ở cửa sổ.
Đột nhiên tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, một đạo hỏa quang từ trên trời trực tiếp hướng tới hắn bắn nhanh đến.
Lão giả không nói một tiếng, khoát tay, một mảnh bạch hà từ lòng bàn tay bắn ra đem đạo hồng quang cuốn vào trong tay, hóa thành đoàn hung hung liệt hỏa.
Trong hỏa quang truyền đến thanh âm của nữ tử áo lam.
"Hàn Lập không sao, Đỗ Đông có vấn đề!"
"Hừ! Có vấn đề. Ta biết ngay có điều không đúng. Lúc đầu Đỗ Gia cùng Bách Xảo Viện nắm giữ đại quyền lại cùng Phó Gia giao tình không cạn, nếu thật sự là Đỗ Gia hậu nhân, tự nhiên hẳn phải bái nhập Bách Xảo Viện, như thế nào lại chạy đến Lạc Vân Tông ta" Bạch tu lão giả lạnh giọng lẩm bẩm, nét mặt lộ ra một tia hàn ý.
"Bất quá, Thông Minh Linh Tê thần thông của Tống sư muội phát ra rất lợi hại. Trừ hai vị sư thúc và ta có thể ngăn trở, sợ rằng người khác không thể giấu diếm được chuyện gì" Bạch tu lão giả tựa hồ nghĩ đến cái gì, lộ vẻ hâm mộ lẩm bẩm nói.
Hơn hai tháng sau tại núi non phía tây Vân Mộng Sơn,cũng chính là Bách Xảo Viện tông môn, một sơn cốc được núi non bao quanh tứ phía. Mấy ngàn Bách Xảo Viện đệ tử mặc quần áo sặc sỡ, tụ tập tại khoảng sân rộng giữa sơn cốc, đều có vẻ vội vàng nghị luận, huyên náo không ngừng.
Lại có không ít người nhón chân nhìn trời, mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, tựa hồ đang lo lắng chờ đợi điều gì.