"Làm môn hạ của ta? Ta không thu đệ tử, hơn nữa ngươi cảm giác được rằng ta sẽ nhận một vị nữ Trúc Cơ Kỳ tu sĩ làm môn nhân sao? Nghĩ lại một điểm nhân tình ngày đó, ta không trách tội cử chỉ mạo phạm lần này!" Hàn Lập đột nhiên đứng dậy trước mặt mạo mỹ nữ tử, thần sắc lạnh lùng lắc đầu từ chối.
"Tiền bối ta..." Nữ tử họ Mộ vừa nghe Hàn Lập nói lời này, mặt lộ ra vẻ kinh hoảng vội vàng mở miệng nói cái gì đó. Nhưng là Hàn Lập khẽ phất nhẹ ống tay áo một cái, một cỗ cuồng phong bất chợt xuất hiện đem nữ tử này thổi nghiêng ngả, nguyên bản định thốt ra lời nói, lập tức bị cưồng phong bức quay trở về.
Chờ khi nàng đứng vững lại thì trước mắt trống trơn không còn thấy người nào, Hàn Lập không biết khi nào đã không còn thấy bóng dáng.
Đến mức này, nữ tử này vẻ mặt uể oải, ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, nhất thời vẫn không muốn rời đi.
Dù sao vị. "Hàn tiền bối" đột nhiên xuất hiện này chính là người duy nhất có thể cứu nàng lúc này
Lúc này, Hàn Lập đã xuất hiện tại động phủ trong núi đá, không chút do dự tiến vào trùng thất. Nơi này đang chứa gần vạn con xích kim Phệ Kim Trùng. Đám trùng này hai mươi năm trước đã ấp trứng thành công rồi lần nữa tiến giai từ kim ngân thành xích kim Phệ Kim Trùng.
Vỏ của đám phi trùng này chỉ còn màu bạc nhỏ như đầu kim mà thôi. Nếu không phải bắt lên gần mắt cẩn thận quan sát thì mắt thường căn bản không cách nào phát hiện trong màu vàng còn có các điểm ngân quang chớp động.
Phải nói rõ rằng đám Phệ Kim Trùng này chỉ còn cách bước hoàn toàn thành thục cuối cùng không xa.
Điều này làm cho Hàn Lập đang hưng phấn lại có chút thất vọng.
Tuy mới chỉ gần đạt đến cảnh giới xích kim trùng tử nhưng mức độ lợi hại thật đúng là làm cho Hàn Lập đại khai nhãn giới. Hắn từng đem hơn trăm tam sắc Phệ Kim Trùng cùng Phệ Kim Trùng mới tiến giai lên kim sắc phóng ra cùng một chỗ. Kết quả chỉ trong khoảnh khắc, tam sắc phi trùng với hình thể to lớn hơn hắn đồng loại đã bị cắn nuốt không còn một mảnh.
Vô luận năng lực cắn nuốt hay là mức độ cứng cỏi của thân thể, tân Phệ Kim Trùng này cũng vượt xa tam sắc phi trùng, hơn nữa sau khi chúng tiến gần đến cảnh giới thành thục trên người bắt đầu tản mát ra một loại khí tức làm cho người ta kinh hãi, hơn nữa một khi bản năng thích thôn phệ huyết thực nổi lên thì chúng trở nên cực kỳ hung tàn, so với trước kia quả thực không cùng một loại.
Hắn tin tưởng nếu không phải là sớm đã thi triển khống thần cấm chế trên đám trùng này thì chúng tuyệt đối không chút khách khí cắn trả hắn.
Nhưng cứ như vậy, Hàn Lập cũng mơ hồ cảm thấy được tân Phệ Kim Trùng có chút dấu hiệu khó khống chế.
Xem ra nếu tiến hóa một lần nữa thì bằng thủ pháp cấm chế bình thường không cách nào khống chế được, khi đó lũ trùng này sẽ bộc lộ bản tính hung ác.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hàn Lập vẫn thực hiện biện pháp cũ, lần nữa lấy ra một nhóm kim ngân trùng lớn nhất, một mình cách ly tự dưỡng thúc dục nhằm đẩy nhanh quá trình làm cho chúng tiến hóa thành thể linh trùng thành thục vốn chỉ xuất hiện thời man hoang
Bất quá căn cứ quá trình tiến giai mà phán đoán thì sợ rằng không có hơn trăm năm thời gian thì không có khả năng tiến hóa đến bước cuối cùng. Bất quá có khoảng thời gian trì hoãn này cũng tốt. Hắn lúc này mới có thời gian rảnh rỗi tìm ra biện pháp khống chế linh trùng hiệu quả hơn.
Hàn Lập một mặt suy nghĩ một mặt đem đám Phệ Kim Trùng lớn nhất đến dược viên, tại đây hắn đem Linh Nhãn Chi Thụ đã trưởng thành so với bản thể không khác biệt là mấy cùng Cửu Khúc Linh Sâm cẩn thận di chuyển.
Cửu Khúc Linh Sâm cũng không có gì để nói, mặc dù trước đây phải dùng để luyện chế đan dược làm hao tổn không ít nguyên khí. Nhưng sau lại Hàn Lập dùng lục dịch bồi bổ thì nó đã khôi phục hơn phân nửa. Hôm nay đã không còn gì đáng ngại nữa.
Về phần Linh Nhãn Chi Thụ trải qua nhiều năm thúc dục như vậy, thời gian sản sinh linh dịch đã không còn xa.
Hàn Lập rất chờ đợi loại thuần dịch này để phối chế ra đại lượng Minh Thanh Linh Thủy có tác dụng tẩy dịch hai mắt,sau đó sẽ có thần thông gì sẽ xuất hiện?
Trừ linh trùng cùng linh dược trong dược viên, còn bảy tám loại hỗn tạp gì đó, Hàn Lập cũng chẳng buồn thu thập, trực tiếp bay khỏi động phủ.
Từ trên cao bay qua dược viên Hàn Lập chú ý cúi đầu liếc mắt một cái. Kết quả thấy nữ tử họ Mộ vẫn đang đứng ở trước dược viên, nhìn phương hướng thạch sơn, hai hàm răng cắn chặt vẻ mặt không cam lòng, không phát hiện hành tung Hàn Lập vốn đang ẩn nặc bay qua trên đầu.
Hàn Lập nhẹ lắc đầu, giải quyết loại chuyện này, đối với hắn mà nói tựa hồ chỉ là một cái nhấc tay, nhưng hắn cũng không nguyện mới vừa trở thành Lạc Vân Tông Thái thượng trưởng lão đã làm cho người ta cảm giác ép người. Tất nhiên cũng không có nói đến việc Mộ gia hay là Ngôn gia đều là tu tiên gia tộc không phải nhỏ ở Khê Quốc.
Mà lấy quan hệ giữa hắn cùng nữ tử này mà nói cũng không có bất kỳ lý do gì để nhúng tay vào. Chung quy không thể vì lý do trước kia nhận thức hắn là Lạc Vân Tông đệ tử mà có việc cầu hắn, hắn không muốn rước lấy phiền toái vào người.
Chuyện nội bộ bên trong gia tộc, Hàn Lập thật sự không có mấy hứng thú quan tâm.
Hàn Lập vô thanh vô tức bay khỏi Lạc Vân Tông đến chỗ tân động phủ.
Đem cấm chế mê vụ nhẹ nhàng tách ra, Hàn Lập đi thẳng đến trung tâm ngọn núi nơi hắn khai mở tân động phủ.
Linh trùng cùng linh dược, Hàn Lập nhẹ nhàng một lần nữa an trí thỏa đáng, đồng thời đem mọi chuyện trong phủ tạm thời giao cho Ngân Nguyệt xử lý, chính mình thì không hề trì hoãn tiến vào tĩnh thất, bắt đầu ngưng luyện nguyên anh.
Trong lúc đó, hai người tóc bạc lão giả cũng biết Hàn Lập muốn trong thời gian này tiến hành nguyên anh sơ bộ ngưng hình, cho nên cũng không có đến đây quấy rầy Hàn Lập tu luyện.
Trăm ngày sau, Hàn Lập cực kỳ thuận lợi đem nguyên anh ngưng thể thành công, hơn nữa cũng sơ bộ làm cho tâm thần cùng nguyên anh hợp nhất làm một. Hôm nay nguyên anh tái xuất khiếu mà nói, Hàn Lập có thể dễ dàng khống chế nhất cử nhất động.
Khi Hàn Lập từ tĩnh thất trung đi ra thì Ngân Nguyệt theo lệ hóa thành thiếu phụ, cung kính chờ bên ngoài.
Bất quá khi nhìn thấy Hàn Lập thì trên sắc mặt kiều diễm lại lộ ra một tia cổ quái.
"Như thế nào, ngươi hình như có cái gì đó muốn nói với ta. Xảy ra chuyện gì sao?" Hàn Lập nhướng mày hỏi.
"Chủ nhân, ngươi mới vừa tiến vào tĩnh thất nửa tháng, thì vị Mộ sư thúc kia lại tìm tới nơi này. Đã tại tử phong bên ngoài chờ người nhiều ngày" Ngân Nguyệt hé miệng cười nói.
"Nữ tử này dĩ nhiên như thế là không biết tiến thoái, nàng thích chờ đợi thì ta sẽ cho nàng chờ đợi. Dù sao ta sẽ không muốn tìm phiền toái làm gì" Hàn Lập nhíu lông mày, mặt không chút thay đổi nói.
"Nhưng là, chủ nhân. Nữ nhân kia đến không được bao lâu thì chúng ta trước sau nhận được Truyền Âm Phù của Ngôn gia cùng Mộ gia. Bởi vì chủ nhân đang bế quan nên ta đã đem hai phần Truyền Âm Phù này thay người bảo tồn nguyên vẹn, chủ nhân có muốn xem một chút hay không?" Ngân Nguyệt khẽ đảo con ngươi, thử dò xét hỏi.
"Truyền Âm Phù? Mộ gia cùng Ngôn gia? Chẳng lẽ cùng nữ tự họ Mộ kia có liên quan! nhìn bộ dáng ngươi, hiển nhiên đã xem qua. Có chuyện gì sao?" Hàn Lập sờ sờ cằm, bất động thanh sắc nói.
"Hì hì! chủ nhân thật sự là biết tiên tri, bất quá không cần Ngân Nguyệt nói cái gì, chủ nhân vừa nhìn đã biết thật sự có chút phiền toái nhỏ" Ngân Nguyệt thản nhiên khẽ cười nói.
"Cầm đến đây!" Nghe Ngân Nguyệt vừa nói như thế, Hàn Lập cũng chẳng muốn phỏng đoán cái gì, trực tiếp đưa tay ra.
Ngân Nguyệt lập tức từ trên người lấy hai trương phù một hồng một trắng, cười khanh khách duỗi tay, đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập không khách khi tiếp nhận trương phù, trương phù lập tức rung lên, hồng bạch một quang đoàn trước sau trên tay phát sáng.
Thần thức Hàn Lập xâm nhập vào trong hai quang đoàn, lẳng lặng nghe cái một lúc. Một lát sau, trên mặt hắn biến thành vẻ ngạc nhiên, sau đó lại lộ ra vẻ cực kỳ tức giận.
"Hừ! Nữ tử này lá gan thật là to. Chẳng lẽ nàng thật tưởng rằng mấy năm làm sư thúc trên danh nghĩa của ta mà ta sẽ để nàng bát nháo như thế sao?" Hàn Lập sau khi nghe xong hoàn toàn, mặt trầm như nước, thanh âm băng hàn cất lên.
"Nàng đương nhiên biết làm như thế khẳng định là đắc tội với chủ nhân. Bất quá, nữ nhân này mặc dù cùng chủ nhân tiếp xúc không nhiều lắm nhưng sợ rằng đã nhìn ra chủ nhân cũng không thật sự là người có tâm địa sắt đá. Nếu không, ngày đó nàng cũng không cố lấy dũng khí, dám tìm một vị Nguyên Anh Kỳ tu sĩ xin che chở. Hơn nữa, nếu thật sự chủ nhân có trừng phạt nàng, thì chỉ sợ nàng cũng cảm giác được so với việc phải song tu với vị Ngôn sư huynh kia còn tốt hơn" Ngân Nguyệt cố nén ý cười phân tích.
"Bất quá, nàng cũng thật là có dũng khí. Dĩ nhiên trực tiếp nói cho hai nhà rằng ta đã nhận nàng làm thiếp thân thị thiếp. Làm cho hai tộc trưởng này vội vàng đến truyền âm cáo lỗi, hơn nữa vị tộc trưởng họ Ngôn kia lúc này tỏ vẻ bọn họ cũng không biết gi về việc nữ nhân này đã thành thị thiếp của ta, mà lập tức cùng Mộ gia giải trừ hôn ước, hy vọng ta ngàn vạn lần không nên trách tội. Nữ nhân này nếu có gan dám làm như thế, xem ra tâm lý hẳn là cũng có điểm giác ngộ" Hàn Lập không có tức giận liếc Ngân Nguyệt một cái, nói.
"Chủ nhân có ý là…" Ngân Nguyệt hấp háy đôi mắt sáng, lộ ra một tia kinh ngạc.
"Như thế nào, ta nay nguyên anh đã thành, nhận một vị thị thiếp thì rất kỳ quái sao? Huống hồ nữ tử này nhan sắc đích xác không phải bàn, ta cũng là nam tu có thể lộng giả thành chân, nếm thử mùi vị song tu thì có cái gì không tốt đâu!" Hàn Lập đột nhiên duỗi duỗi người, nói một cách lười biếng, chỉ là khóe miệng mơ hồ lộ vẻ lạnh lẽo.
"Nhưng chủ nhân không phải luôn luôn không gần nữ sắc sao, hơn nữa trước kia lại từng mấy lần cự tuyệt hảo sự đến cửa. Tỷ như vị Văn cô nương kia còn gặp chủ nhân sớm hơn" Ngân Nguyệt sau lúc ngạc nhiên, có chút khó hiểu khẽ mấp máy đôi môi đỏ mọng hỏi.
"Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Lúc đầu ta nguyên anh chưa thành, tu vi còn thấp. Tự nhiên sẽ không có cái gì tâm tư tìm hoan nạp thiếp. Nếu là Văn Tư Nguyệt bây giờ mà cho ta đụng tới thì ta tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bỏ qua." Hàn Lập hai tròng mắt híp lại, dùng khẩu khí bình thản nói, phảng phất bộ dáng cực kỳ thật.
Ngân Nguyệt nghe vậy, không khỏi lặng người, nhất thời không biết nói gì.