Edit: Mei A Mei
Một giây kia khi Mục Chước có thể gọi được họ Trần Nhữ Tâm, đôi mắt xám nhạt của Lâm Nhất lộ vẻ thân thiện, môi mỏng khẽ câu lên: "Lời khách sáo giữa đôi bên cứ miễn đi, kể tôi nghe một chút về điều kiện của cậu xem nào."
Chỉ một câu đã đảo khách thành chủ.
Thần sắc trên mặt Mục Chước cũng nghiêm túc vài phần. Trước nay anh ta chưa từng khinh thường người đàn ông này. Tình hình năm đó đặc thù, chưa kịp đợi cha thay đổi kế hoạch thì đã xảy ra chuyện như vậy. Cuối cùng toàn bộ sở nghiên cứu đều hủy hết trong tay người đàn ông này.
Vì muốn cứu người ấy nên anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể lợi dụng lúc gã đàn ông này đang đẩy nhanh tiến độ chế thuốc. Bằng không e rằng người này sẽ chẳng còn dư thời gian nữa, mà người kia cũng không đợi lâu được như vậy...
Lâm Nhất nhìn về phía Trần Nhữ Tâm, "Đợi tôi bên ngoài một lát nhé."
Trần Nhữ Tâm gật gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Bên ngoài là một đám thủ vệ mặc chế phục căn cứ Chu Tước, bọn họ thấy Trần Nhữ Tâm đi ra, nói: "Mời cô đi theo tôi." Nói xong, muốn dẫn cô đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Trần Nhữ Tâm đứng tại chỗ không hề động đậy, lắc đầu từ chối.
Cô cũng chẳng chờ lâu, nhìn cánh cửa kia vừa mở.
Lâm Nhất trở ra thấy cô đang đứng đợi bên ngoài, sự rùng mình cũng bay biến rất nhiều chỉ trong chớp mắt, "Đi nào."
Trần Nhữ Tâm theo sau anh.
Hai người xuống dưới trụ sở Chu Tước. Mục Chước xắp xếp cho bọn họ ở một khu biệt thự tư nhân cách biệt.
Mấy ngày nay Lâm Nhất có vẻ bộn bề nhiều việc, nhưng đôi khi anh lại rất nhàn, lúc nào cũng ngồi ngẩn ngơ ngắm hoa nở, cũng có lúc sẽ nhìn mặt cô, cứ nhìn như thế một hồi lâu.
Trần Nhữ Tâm cũng phát hiện ra điều ấy. Dựa vào cái tính thấy chết không sờn thì anh chẳng đời nào tạm nhân nhượng để ở lại căn cứ Chu Tước vì mục đích toàn cục, trừ phi điều kiện bây giờ của đối phương đủ hấp dẫn được Lâm Nhất. Mà Lâm Nhất cũng không thèm để ý chuyện gì, chỉ có một việc, đó chính là ký ức.
Lẽ nào, Mục Chước có năng lực khiến Lâm Nhất khôi phục kí ức sao?
Chẳng lẽ, thật ra bây giờ Lâm Nhất đã biết cái gì rồi ư?
Nhưng tại sao anh vẫn bỏ qua việc lấy đi tinh hạch trong đầu cô, trái lại còn cùng Mục Chước, cái thứ hoa ăn thịt người kia trao đổi điều kiện chứ?
Nghĩ vậy, không hiểu sao trong lòng Trần Nhữ Lâm bỗng dâng lên một tâm trạng khó tả. Cô đến bên cạnh Lâm Nhất. Trong tay Lâm Nhất là bản báo cáo thí nghiệm của chính anh. Đột nhiên bàn tay trắng bệch, lạnh như băng và không có tí huyết sắc nào bị Trần Nhữ Tâm nắm chặt.
Lúc móng tay đen mang tính công kích kia đụng phải anh thì đặc biệt trở nên vô hại. Cô cố chấp nắm tay anh, viết trên lòng bàn tay anh một vài nét - -
"Trần, Linh, Thiệu..." Lâm Nhất nhìn dòng chữ cô vừa viết vào lòng bàn tay mình, giương mắt nhìn cô: "Là ai vậy?"
Con mắt Trần Nhữ Tâm rủ xuống, tiếp tục viết: (Tên anh đấy.)
"Em còn biết bao nhiêu nữa?"
Trần Nhữ Tâm không định để anh phản cảm, vì thế lại viết thêm một câu vào lòng bàn tay anh: (Về sau sẽ từ từ nói cho anh biết, anh có thể tin tưởng tôi.)
"A~" Lâm Nhất, hoặc nên xưng là Trần Linh Thiệu. Bấy giờ anh mới biết được tên thật của mình, nhưng anh chẳng bất ngờ và hoài nghi một chút nào. Anh chỉ yên lặng nhìn cặp mắt đỏ tươi của Trần Nhữ Tâm, thì thầm: "Xem ra em giấu tôi không ít ha."
Một thây ma bình thường nào có vậy đâu, càng khiến anh hiếu kì là thân phận thật sự của người con gái trước mặt này.
Dù chuyện mượn xác hoàn hồn khó mà tưởng tượng nổi nhưng cũng chưa hẳn là trường hợp không đời nào xảy ra. Cũng rất có thể, người con gái trước mặt đây không phải là linh hồn nguyên bản.
Nhưng tạm thời suy đoán này vẫn chưa xác định được, bởi vì người ban đầu nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ cùng với người trước mặt có cảm giác hơi quen thuộc.
Đơn thuần là cảm giác, chưa thể giải thích.
Nếu chỉ đơn thuần là mất trí nhớ thì trái lại sao cô có thể nói thông suốt được. Nhưng điều khiến anh hoài nghi là, mất trí nhớ ảnh hưởng lớn tới vậy sao?
Vậy rốt cục trước kia anh đã làm gì mới có thể khiến đối phương ghét cay ghét đắng đến như thế?
"Em ghét tôi không?"
Nghe thấy vấn đề anh đưa ra, Trần Nhữ Tâm phải mất hồi lâu mới phản ứng kịp. Đối diện với con mắt của anh, xác định mình không nghe nhầm nên cô lắc đầu.
Cũng không ghét. Cô không cảm thấy ghét Trần Linh Thiệu. Thậm chí có nhiều lúc, cô còn trông thấy được bóng dáng của người khác từ trên người anh.
Nhưng dĩ nhiên người kia chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
"Vậy em thích cái tên họ Mục kia à?"
...Vấn đề gì thế? Trần Nhữ Tâm lắc đầu. Mục Chước mang cho cô một cảm giác mâu thuẫn. Dù không lí giải được lí do vì sao nhưng điều này khiến đáy lòng cô nảy sinh sự cảnh giác khó hiểu.
Hơn nữa, không khí căn cứ Chu Tước hơi kì quái.
Ở đây không nhìn thấy cảnh sắc mạt thế. Toà nhà lạnh băng bao bọc bốn phía. Người căn cứ Chu Tước càng nhìn càng giống tổ chức đặc thù nào đó, không phải ai ai cũng là người sinh sống trong căn cứ.
Bản thân điểm này cũng có chút bất bình thường rồi.
Thấy Trần Linh Thiệu vẫy vẫy tay về phía cô, Trần Nhữ Tâm thuận thế cúi đầu xuống. Trần Linh Thiệu ngồi, còn Trần Nhữ Tâm cúi người đứng trước mặt anh. Tư thế này rơi vào mắt người ngoài thì thành hình ảnh hai tình nhân đang hôn nhau. Môi mỏng của anh khẽ nhúc nhích: "Đừng để người ta phát hiện thân phận của em. Tôi sẽ rời đi vài ngày. Chính em phải cẩn thận chút."
Đây đồng nghĩa với lời dặn dò làm Trần Nhữ Tâm hơi bất ngờ. Nhưng cô không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ ý mình đã hiểu.
Vài ngày sau, có người căn cứ Chu Tước qua đây đón Trần Linh Thiệu. Trần Linh Thiệu để lại cho cô rất nhiều tinh hạch rồi cùng họ rời đi.
Chẳng hiểu sao, Trần Nhữ Tâm hơi lo lắng.
Trong những người tới đón Trần Linh Thiệu có một kẻ mà trước kia cô đã từng gặp là Lục Hồng Khang, tâm phúc của Mục Chước.
Điều khiến Trần Nhữ Tâm để ý là vài người đi theo sau Lục Hồng Khang, dáng vẻ xem chừng đều không giống người ở mạt thế.
Hơi thở quanh thân lạnh như băng. Trong mắt cơ hồ không có bất cứ tình cảm gì. Trong mắt người mạt thế có sự khắc nghiệt, có sự tàn khốc, thờ ơ máu lạnh, hoặc ngây ngây ngô ngô như cái xác không hồn vậy. Thế nhưng những người này lại hệt như robot, ngay cả cảm giác tồn tại cũng chẳng có luôn.
Người như thế, càng giống những kẻ được tổ chức đặc thù bồi dưỡng hơn.
Tại sao nhỉ...
Trần Nhữ Tâm đang mải đắm chìm trong suy nghĩ cũng hoàn toàn không hề phát hiện, dáng vẻ của mình lúc bấy giờ đã bị camera ghi lại toàn bộ. Hình ảnh này bị kẻ kia nhìn bằng ánh mắt kĩ lưỡng và nghiền ngẫm tìm tòi.
Đảo mắt, một tuần trôi qua.
Trần Nhữ Tâm chưa từng rời khỏi nóc biệt thự cách biệt, cũng chẳng ai tới quấy rầy cô.
Thế nhưng, hôm nay một vị khách lại đến.
Đánh hơi được người, Trần Nhữ Tâm ngoảnh đầu, lúc này cô mới phát hiện phía trước mình 20m là mấy người đàn ông đang đi qua đây, đáy lòng sinh ra cảnh giác.
Cầm đầu đúng là kẻ điều hành cao nhất trong căn cứ Chu Tước, Mục Chước.
"Bác sĩ Lâm đi rất nhiều ngày mới trở về được. Nếu không để tâm, tôi có thể dẫn cô đi thích nghi xung quanh một chút." Mục Chước cười, nhìn người con gái lúc nào cũng đeo kính râm và bao tay, sự sắc bén trên khuôn mặt tuấn mĩ lồ lộ chút thiện ý dịu dàng: "Căn cứ Chu Tước chúng tôi bảo tồn thư viện tốt lắm. Còn có chỗ ăn chơi khác nữa, chi bằng tôi dẫn cô đi dạo nhé."
Thái độ anh ta nhìn như đang trưng cầu ý kiến của cô, nhưng lại mang tính uy hiếp không thể phản bác được.
Trần Nhữ Tâm nhìn anh ta, đầu cũng chẳng thèm lắc. Gã này tới chỗ Trần Linh Thiệu để tìm cô, rốt cục có mục đích gì đây?
"Đừng khẩn trương thế. Tôi không có ác ý mà." Tựa hồ cảm giác không được đối phương tin tưởng, Mục Chước ngừng bước, cười, "Chẳng qua tôi sợ cô đợi một mình nhàm chán thôi. Đa số phái nữ ở căn cứ chúng tôi đều hoạt động trong phòng. Tôi có thể dẫn cô đi gặp bọn họ một chút."
Chẳng phải việc này chỉ tuỳ tiện phái thuộc hạ làm là xong sao?
Mục Chước cười giải thích: "Bác sĩ Lâm là khách quý. Cô là người của cậu ấy. Dĩ nhiên tôi không dám chậm trễ chút nào rồi."
Trần Nhữ Tâm không tin anh ta lấy nửa câu. Đối với việc người này mang mục đích gì, nửa điểm cô cũng chẳng đoán được.
"Kí chủ, đi đi." Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống, "Thế giới này có rất nhiều manh mối núp lùm. Nếu về sau Trần Linh Thiệu mà không hắc hoá thì nhân vật phản diện của thế giới này phải là anh ta mới đúng ~"
Bấy giờ, Mục Chước giơ tay ngỏ ý, "Mời."
Trần Nhữ Tâm lạnh nhạt liếc anh ta, vẫn quyết định xem xét tình huống một chút rồi gật đầu, đi đằng trước.
Chỉ chớp mắt Mục Chước đã che giấu vẻ kì lạ nơi đáy mắt, ngẩng đầu, trên mặt lại mỉm cười.
Dọc đường ít trông thấy thủ vệ, trái lại thiết bị điện tử rất đầy đủ.
Sau mạt thế không trồng hoa cỏ để trang trí nên căn cứ Chu Tước dùng nham thạch thay thế, cũng khiến cho hơi thở toàn bộ căn cứ càng nguội lạnh hơn. Dưới toà nhà cao tầng hiện đại không hề có tí hương vị nhân tình nào.
"Bên cạnh là thư viện, muốn đi lên xem cùng tôi không?"
Vốn dĩ Trần Nhữ Tâm cũng chẳng muốn đi đâu cả, đành gật đầu thuận theo ý anh ta.
Vì vậy, tới tầng dưới thư viện, Mục Chước duỗi tay đụng lên một góc máy cảm ứng, cửa tự động mở ra.
Hai người đi vào. Bốn phía rất yên tĩnh, chứng tỏ ngày thường không có người nào ghé qua đây. Phía cuối hành lang trống trải là một cánh cửa chính khắc hoa văn màu vàng kim. Tại sao gã lại dẫn cô tới nơi này?
Lúc trong lòng Trần Nhữ Tâm đang hoài nghi, Mục Chước đẩy cánh cửa kia rồi quay đầu nói với cô: "Nơi này là phòng sách báo."
Trần Nhữ Tâm bước vào. Bên trong gom hết từng loại từng loại sách. Những thứ này không đáng một đồng ở mạt thế, nhưng tại đây chúng lại được sắp xếp khá ổn thoả. Trần Nhữ Tâm cũng không khỏi khâm phục gã ta nhìn xa trông rộng. Trong tương lai, nếu có một tương lai như lời nói thì chỗ sách này sẽ là bảo vật cực kì quan trọng đối với thế hệ sau.
Thấy Trần Nhữ Tâm cầm một quyển từ trên giá, Mục Chước thuận tiện nói: "Nếu cô nhàm chán có thể đến nơi này. Ngày thường thư viện chẳng có nhiều người đâu, không cần lo lắng bị người ta làm phiền."
Trần Nhữ Tâm ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, hơi suy tư, lắc đầu.
Hệt như nhận ra tâm tư của cô, Mục Chước cười: "Đừng lo lắng. Chỉ cần sao lưu dấu vân tay cô một chút thì bất cứ lúc nào cô cũng có thể bước vào đây."
Ánh mắt Trần Nhữ Tâm rơi xuống cái găng trên tay mình, lại ngẩng đầu nhìn gã đàn ông vẫn mang hơi thở giấu đi tính công kích cực mạnh kia, lắc đầu lần nữa.
"Cẩn thận!" Mục Chước biến sắc. Anh ta cơ hồ đã dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Trần Nhữ Tâm để ôm lấy cô. Toàn bộ hàng sách phía trên rơi xuống đập vào người Mục Chước. Một giây sau Trần Nhữ Tâm lập tức thoát khỏi lòng anh ta, ánh nhìn biến đổi trong nháy mắt.
Thấy Trần Nhữ Tâm phản ứng lớn như vậy, Mục Chước mỉm cười lộ ra hàm ý không rõ: "Thất lễ rồi."
Trần Nhữ Tâm nhìn hàng sách kia đổ xuống từ trên giá. Rõ ràng cô vừa cảm giác có một lực lượng dị năng không ổn định, rất yếu ớt, cô còn tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của chính mình thôi. Xem ra trước mắt, cũng không phải vậy.
Gã đàn ông này...e là đã sớm hoài nghi thân phận của cô rồi.
"Kí chủ ~" Giọng hệ thống lại vang lên trong đầu: "Cô lưu ý xíu nha ~ chính tình hình của mục tiêu nhiệm vụ không ổn lắm đâu, cho nên phải nắm chắc thời gian để hoàn thành nhiệm vụ nhó ~"
Tâm cô lặng như tờ, hỏi: "Theo nguyên tác ban đầu, chẳng phải anh ấy đã sống rất lâu sao?"
"Đó là bởi anh ta đã dùng tinh hạch trong đầu cô nha ~"
"Tinh hạch của tôi?"
"Đúng rồi đúng rồi ~ kí chủ, tinh hạch của cô không giống với thây ma bình thường đâu nhó ~" Lời hệ thống nói nghe chẳng có tí logic nào: "Tinh hạch của cô chữa trị đại bộ phận trên cơ thể nhân vật phản diện ~ cho nên về sau anh ta đã sống rất lâu á ~"
Trần Nhữ Tâm lại bắt được trọng điểm trong lời nó nói: "Không giống chỗ nào vậy?"
"Thì là không giống chớ sao!" Hệ thống lẩm bẩm: "Năng lượng bên trong tinh hạch của cô không phải năng lượng từ thế giới này, mà là sức mạnh nguyên gốc của cô đấy."
Trần Nhữ Tâm không hứng thú với điều đó. Cô hỏi hệ thống: "Rốt cuộc Trần Linh Thiệu làm sao?"
"Không tốt lắm đâu. Thật ra chỉ cần anh ta không đào tinh hạch của cô thì sẽ không khôi phục kí ức, cũng sẽ không hắc hoá nữa." Giọng nói hệ thống càng khoan khoái lên: "Vì vậy nếu anh ta chết thì nhiệm vụ của kí chủ sẽ hoàn thành nhá ~~" Mặc dù khả năng này chẳng tồn tại đâu...Nhưng hệ thống vẫn im lặng bổ sung thêm.
Thế nên, thực chất tinh hạch của cô không đơn thuần chỉ là trợ giúp Trần Linh Thiệu khôi phục kí ức, mà còn chữa khỏi cơ thể suy kiệt của anh, từ đó nhớ lại tất cả những chuyện đã qua?
Cùng lúc ấy, Mục Chước đã đứng trước mặt cô, đáy mắt loé lên vẻ hưng phấn và nóng bỏng. Giọng anh ta kìm nén sự kích động, hô hấp cũng trở nên gấp gáp: "Quả nhiên cô không phải là con người."
Trần Nhữ Tâm cảnh giác nhìn anh ta, làm tốt việc chuẩn bị công kích.
"Bác sĩ Lâm giấu cô tốt thật, không hổ là thiên tài, lại có thể có năng lực làm người chết sống dậy." Mặt Mục Chước đỏ bừng hưng phấn, "Cuối cùng cũng tìm được cách để cứu A Yến rồi!"
Chỉ nháy mắt khi Trần Nhữ Tâm động thủ, Mục Chước cười rồi nhấn chốt mở trên cổ tay mình.
Lập tức, một cái lồng sắt khổng lồ từ trên trời giáng xuống - -
Sau một giây, Trần Nhữ Tâm chợt nhận ra thân thể mình không động đậy được nữa. Cô tựa như bị nguồn sức mạnh đặc thù áp chế, chỉ đành mặc cho chiếc lồng sắt trên đỉnh đầu kia nhốt lại.
Gã này, muốn làm gì đây?
"Cái lồng sắt ấy là tôi sai người có dị năng chuyên môn làm cho cô đấy. Cô cứ yên tâm đợi bên trong đi, cũng không cần nghĩ về Lâm Nhất đâu, a không đúng, tôi nên gọi cậu ta là Trần Linh Thiệu mới phải." Mục Chước đi qua trước mặt cô, duỗi tay tháo kính râm của cô xuống, "Khó trách cô không nhớ cậu ta, thì ra sau khi biến thành thây ma đã không nhớ rồi sao?" Con mắt gã rủ xuống, lẩm bà lẩm bẩm, ánh mắt lộ vẻ bi thương, "Vậy sau khi em ấy tỉnh lại cũng sẽ không còn nhớ tôi nữa...Không nhớ cũng tốt. Em ấy như vậy sẽ không liều lĩnh tránh né tôi..."
Trần Nhữ Tâm chẳng thể mở miệng nói chuyện. Con mắt đỏ tươi nhìn gã đàn ông trước mặt này, đồng tử đen làm người ta sợ hãi phản chiếu dáng vẻ của gã ta.
"Bất luận thế nào Trần Linh Thiệu cũng không muốn giúp tôi cứu A Yến. Tôi chỉ có thể bắt tinh hạch của cô thử xem." Mục Chước lạnh lùng liếc cô một cái: "Muốn trách thì trách Trần Linh Thiệu năm lần bảy lượt từ chối tôi. Bây giờ anh ta sẽ chết sớm thôi, tôi cũng không thể đặt cược hết lên cái thân thể sớm tàn ấy được. Bằng không, sao tôi lại cần tinh hạch của một nữ thây ma để cứu A Yến chứ?"
Lời Mục Chước nói còn chưa kịp dứt thì một âm thanh lười biếng quen thuộc truyền đến: "Vậy nên, chính mày đã góp phần thúc đẩy mục đích của tao đấy."
Sau một giây, một người đàn ông mặc áo khoác trắng xuất hiện trong tầm mắt hai người. Tay anh còn xách theo cái đầu vẫn đang rỉ máu, mỉm cười, chậm rãi đi về phía bọn họ.
...