Phận Hồng Nhan

Chương 29: Ngoại truyện



Một năm nữa lại qua đi, trải qua bao nhiêu sóng gió, cách trở thì cuối cùng những người luôn có cái tâm hướng thiện, nhìn đời với cái nhìn bao dung và vị tha luôn nhận được quả ngọt cho mình. Mỗi người đều có cho mình một gia đình nhỏ, một tổ ấm hạnh phúc, sợi dây tơ hồng vẫn còn đỏ, mối duyên tình giữa các nàng càng thêm bền chặt theo năm tháng.

Ngót nghét mới đó mà cũng đã một năm cô và nàng quay về lại Vĩnh Long để giữ tròn lời hứa và trách nhiệm của mình với ông trưởng làng, vùng đất Vĩnh Long từ lâu đã trở thành niềm yêu thương trong lòng của cô và nàng, nơi như tái sinh các nàng một lần nữa, nơi đã che chở và bao dung các nàng từ khi các nàng chân ướt chân ráo thoát chạy đến miền đất này. Cô và nàng mong muốn khi cả hai về già các nàng sẽ ở lại đây, vui vầy sớm hôm có nhau, một năm qua cô và nàng cũng đã tích góp được một số tiền, cả hai quyết định sẽ mua một mảnh đất ở Vĩnh Long để xây nhà tiện cho việc ăn ở đi lại, đây cũng sẽ là mái ấm nhỏ của riêng hai người.

Sắp xếp xong hết mọi việc, cô và nàng thu xếp đồ về lại quê nhà, các nàng đã hứa sau khi công chuyện ở Vĩnh Long được ổn thoả thì cả hai sẽ về thăm quê và ở lại với gia đình lâu hơn. Đến ngày trở về, khi cô và nàng bước đi trên mảnh đất quê hương, đâu đó trong lòng cô và nàng đều dậy lên một cảm xúc bồi hồi, cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi nhiều, vẫn là bầu không khí trong lành, mùi đất, mùi cỏ cây của quê hương thoang thoảng trên cánh mũi.

Dưới ánh nắng dịu nhẹ hắt xuống mặt đất, có hai bóng hình đang đi cạnh nhau, bàn tay cả hai chưa một lần buông lỏng tay người còn lại. Trước khi về nhà Ngọc Lan, cô và nàng có đi ngang qua nhà của cô, nhìn từ bên ngoài ngôi nhà đã dần bị che phủ bởi cây leo bò quanh, toát lên khung cảnh quạnh hiu vắng vẻ, tờ giấy niêm phong vẫn còn dán trước cánh cổng, cô nhìn một lúc lâu rồi mới quay bước đi.

Lần này về cả hai có viết thư báo trước, ở nhà tía má nàng đã chuẩn bị nấu nướng từ rất sớm, mấy đứa nhỏ em nàng từ sớm đã háo hức, hết chạy ra rồi chạy vào, không khí gia đình trở nên đằm ấm lạ thường. Nàng vòng tay qua ôm lấy cánh tay cô nở một nụ cười đến rực rỡ như ánh nắng mặt trời, cô nhẹ nghiêng đầu chạm về phía tóc nàng, biết bao lâu rồi hai người mới trọn vẹn tận hưởng cảm giác yên bình ở quê hương xứ sở như vậy.

Vừa thấy thấp thoáng bóng người của cô và nàng, tụi nhỏ trong nhà liền chạy tới nhào lòng nàng và cô, tụi nhỏ quý và nhớ các nàng nhiều lắm. Lần này về nàng và cô đã mua rất nhiều đồ mới cho tụi nhỏ, bánh kẹo mới lạ nữa, tụi nhỏ tíu tít chia nhau thử đồ mới, tiếng cười vang vọng cả một góc sân nhà. Tía má nàng cũng mong ngóng cả hai nhưng không có phấn khích như tụi nhỏ, cô gật đầu thưa tía má nàng, ông bà mừng trong bụng lắm, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng được hạnh phúc và bình yên.

Lần này ông bà dự tính trong bụng hết rồi, ông bà sẽ làm một buổi lễ nhỏ, để trình với tổ tiên, cũng là dịp để cho cả hai có một buổi lễ ra mắt đường hoàng với ông bà tổ tiên, chứng kiến cho tình yêu của cả hai. Một buổi lễ nhỏ với sự chứng kiến của tía má, cô và nàng cũng sẽ không còn cảm thấy tủi thân nữa.



Chuyến này về ở lâu nên cô và nàng cũng có dịp đi thăm mọi người, gia đình nhỏ của Phú Trung cũng vừa đón một bé trai vừa chào đời, cậu ta cũng đã tiếp quản sản nghiệp của gia đình, nay trông ra dáng một người đàn ông của gia đình, vẻ thư sinh ngày nào cũng thay thế bằng nét trầm tĩnh, chững chạc hơn.

Cũng trong chuyến thăm quê này, cô và nàng đã đi thăm gia đình con Mùi và thằng Tí, gần cả năm nay do bận bịu công chuyện, cô và nàng chỉ gửi đồ về cho bé Mai chứ không về thăm con bé được. Nhân dịp này các nàng quyết định sẽ ở chơi với bé Mai lâu hơn, nàng nhớ con bé lắm rồi.

Tuy đã lâu không gặp nhưng con bé Mai nó cực quấn nàng, nay con bé đã nói rành hơn, nó luôn miệng gọi má Lan, suốt ngày cứ quấn lấy má Lan của nó. Riết rồi con Mùi nó không biết ai mới là má đẻ của con bé nữa, những lúc nàng phụ con Mùi làm công chuyện thì nó lại quay sang quấn lấy má Khuê, cô hay ẵm nó đi chơi, bày nhiều trò chơi mới với con bé, nhưng nó quấn nàng hơn cô.

Đến tối nàng xin phép con Mùi cho con bé ngủ với mình và Khuê, cô dở khóc dở cười với con bé, mỗi lần ngủ chung là con bé nó sẽ ôm cứng ngắt lấy nàng, còn cô phải ngủ sát ngoài mép giường. Nàng đang dỗ bé Mai ngủ thì ngó sang cô, thấy gương mặt yểu xìu của cô không khỏi khiến nàng bật cười

"Ai kia sao đó đa"

Cô nhăn nhăn với nàng, quay mặt qua vẻ mặt như sắp khóc

"Chỗ đó của Khuê mà..."

Nàng bật cười, ra là ai đó nhăn nhó vì bị bé Mai chiếm chỗ, nàng cười cười đưa tay nựng má cô

"Thôi mà...Khuê nhường con xíu nha, nữa chị bù cho nghen"

Cô nắm lấy tay nàng hôn lên



"Chị nhớ đó nghen"

Sáng sớm hôm sau do vợ chồng con Mùi phải đi qua nhà họ hàng nấu đám nên nhờ cô và nàng coi chừng bé Mai giúp, ở nhà chỉ còn lại cô và nàng, bé Mai thì cứ đeo nàng suốt, đến trưa nàng mới giao bé Mai lại cho cô coi vì nàng phải đi nấu cơm. Cô ẵm con bé đi vòng vòng quanh sân, con bé vừa ôm cổ cô vừa nói

"Má Khuê ơi...con buồn ngủ"

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng nó

"Vậy má Khuê dỗ con ngủ nghen"

Cô vừa ẵm vừa vỗ vỗ lưng con bé, được một lúc thì con bé cũng ngủ, cô ẵm nó vô trong buồng rồi đắp mền cho nó, hôn lên trán con bé một cái rồi mới đi ra bếp phụ nàng. Mấy ngày nay không có mấy khi được ôm hôn nàng nên cô thấy khó chịu lắm, ra sau bếp thấy nàng đang loay hoay nấu đồ ăn, cô mới nhẹ nhàng đi lại vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau

"Người thương của Khuê nấu ăn xong chưa, cho Khuê phụ với nghen"

Nàng nhẹ vỗ vỗ tay cô

"Mần gì đó đa, con đâu sao mà Khuê ra đây rồi"

Cô cười cười, hôn lên má nàng

"Con ngủ rồi đa, người ta ra đây tranh thủ ôm chị một chút đó đa"

Vừa nói dứt câu, cả hai giật mình vì nghe tiếng bé Mai phía sau

"A má Lan với má Khuê ôm nhau nè"

Cô vội buông nàng ra, quay qua cười cười đi lại ẵm con bé lên

"Con bé này, con ngủ bị giật mình hả"

Nàng cũng xoa xoa hai má con bé rồi hôn một cái rõ to lên hai bầu má phúng phính đó.