Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 337: Hợp tác



Nếu không phải bởi vì loại mục đích sáng tạo Tiên Giới này quá mức không

thực tế, Tề Minh có thể tin tưởng gần chín phần lời nói của Yêu Đình Long Tử.

“Yêu Đình Long Tử.”

Tề Minh hỏi thẳng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Có lai lịch gì? Thân phận là gì? Tại

sao sẽ biết nhiều như vậy? Lại làm sao kết luận thứ ngươi biết được nhất định là

sự thật chứ?”

“Ngươi muốn biết à?”

Yêu Đình Long Tử hỏi.

“Nếu ngươi muốn hợp tác, vậy hẳn nên cư xử thẳng thắn thành khẩn, nếu ngay

cả thân phận chân thật của mình ngươi cũng không bằng lòng nói ra, chúng ta

lại nói chuyện hợp tác như thế nào?”

Tề Minh nói.

“Không phải ngươi cũng luôn che giấu thân phận thật sự của mình sao?”

Yêu Đình Long Tử cười nói.

“Chẳng qua.”

Yêu Đình Long Tử thay đổi giọng điệu, thản nhiên nói: “Bổn hoàng có thể nói

cho ngươi thân phận thật sự của ta, bổn hoàng chính là Yêu hoàng Thượng Cổ

Ứng Long ở thời kỳ cuối Thượng Cổ đại kiếp, lấy thân rồng tu luyện vạn năm

của bản thân để bổ khuyết lỗ hổng trời đất, tên ta là Ứng Thiên Tôn.”

“!!!”

Đồng tử Tề Minh co rút lại, trong lòng kinh hãi, ánh mắt dừng trên người Yêu

Đình Long Tử, tràn ngập vẻ khó có thể tin: “Chuyện này không có khả năng!!!”

“Ngươi là Yêu hoàng Thượng Cổ Ứng Long à?”

Âm thanh Tề Minh kinh hãi nói: “Chuyện này tuyệt đối không thể, từ thời kỳ

cuối thời đại thượng cổ, cho đến thời đại bây giờ, trung gian cách một thời đại

cận cổ.”

“Thời gian trôi qua không chỉ là một lượng kiếp.”

“Ở trong Huyền Giới.”

“Cho dù là tuổi thọ của cảnh giới Đại Thừa cao nhất Huyền Giới, cũng chỉ có

mười vạn năm mà thôi, nói cách khác, lão tổ tông của các tổng đạt tới cảnh giới

Đại Thừa sẽ tự giam mình trong cấm địa, để làm giảm sự tiêu hao tuổi thọ.”

“Yêu hoàng Thượng Cổ Ứng Long cho dù là mạnh hơn nữa, hẳn cũng không

thể vượt quá cảnh giới Đại Thừa, tuổi thọ chỉ có mười vạn năm, làm sao có thể

sống đến bây giờ?”

“Ha ha ha…”

Yêu Đình Long Tử.

Cũng chính là Ứng Thiên Tôn.

Hắn đang ngửa mặt lên trời cười to: “Bổn hoàng biết ngươi sẽ không tin tưởng,

nhưng đây là sự thật, đây là món quà đến từ trời đất Huyền Giới, bổn hoàng lấy

bản thân bổ sung vào toàn bộ trời đất Huyền Giới, tránh cho trời đất Huyền Giới

gặp nạn, cho nên, chân linh của bổn hoàng dưới sự che chở của trời đất Huyền

Giới, ngủ say đến nay, lúc ngủ say, đạt được một ít bí mật về Tiên tộc.”

“Mãi cho đến nghìn năm trước, chân linh của bổn hoàng hoàn toàn sống lại,

dưới sự che chở của trời đất Huyền Giới, chuyển thế luân hồi, sinh ra trong

Thiên Khải tông.”

“Trên thực tế.”

Ứng Thiên Tôn tiếp tục nói: “Ngoại trừ bổn hoàng, Chí Tôn của năm tộc khác,

bao gồm Nhân tộc Chí Tôn, Ma tộc Chí Tôn, Chí Tôn Qủy Tộc, Chí Tôn Tiên

tộc, Chí Tôn Thần Tộc, bọn họ cũng là lấy bản thân bổ sung cho trời đất Huyền

Giới, tránh cho trời đất Huyền Giới hủy diệt, chân linh của bọn họ cũng đã được

trời đất Huyền Giới che chở.”

“Nếu như bổn hoàng đoán không lầm.”

“Chí Tôn năm tộc cũng đã chuyển thế luân hồi vào nghìn năm trước, một lần

nữa sinh ra ở Huyền Giới, hiện giờ, thiên địa sát khí Huyền Giới hỗn loạn, lại

một lần nữa lượng kiếp sắp xảy ra.”

“Thời điểm lúc Chí Tôn năm tộc hoàn toàn sống lại.”

“Chỉ sợ cũng là lúc đại kiếp bùng nổ.”

“Đến lúc đó.”

“Thiên Địa đại kiếp thổi quét cả Huyền Giới.”

“Cho nên là…”

Tề Minh hít sâu một hơi, đánh giá Ứng Thiên Tôn vài lần, vừa nghĩ trong lòng,

lại vận chuyển thuật thần thông huyền pháp, thôi diễn thông tin chi tiết của Ứng

Thiên Tôn.

Cuối cùng.

Tề Minh chỉ thấy được một bóng dáng rồng màu vàng giữa sương mù mông

lung.

Rống!!!

Ngay sau đó.

Tiếng rồng ngâm truyền ra.

Tất cả cảnh tượng trước mắt Tề Minh đều vỡ tan tành.

Ngay sau đó.

Chính là sát kiếp trời đất phản phệ khủng bố đến cực điểm hình thành khí cơ vô

hình, hủy diệt tất cả, giống như là sóng thần, đánh sâu vào trên người Tề Minh.

“Kim Thân Vô Cấu.”

Vù!

Tề Minh chấn động toàn thân, hào quang màu vàng xuất hiện, miễn dịch tất cả

sát kiếp vô hình, lông tóc Tề Minh chưa tổn hại, nhưng cũng hao phí không ít

pháp lực.

“Ngươi đang nhìn trộm thông tin của bổn hoàng.”

Ứng Thiên Tôn ngẩng đầu, ở giữa hai tròng mắt hắn xuất hiện kim quang hình

rồng, tiếng rồng ngâm khủng bố giống như vang lên trong đầu Tề Minh, càng

có một loại long uy giống như uy phong thiên địa đánh sâu đến.

Chẳng qua.

Những thứ này đều không thể lay động Tề Minh chút nào.

“Hô…”

Tề Minh thở ra một ngụm khí đục, đang xem kỹ Ứng Thiên Tôn: “Tuy rằng ta

rất hiếu kỳ với lai lịch và thân phận của ngươi, cũng có rất nhiều suy đoán, lại

như thế nào cũng không nghĩ tới, ngươi vậy mà lại chính là Yêu hoàng Thượng

Cổ Ứng Long chuyển thế.”

“Ngươi vậy mà có thể sống đến hiện giờ, chẳng trách ngươi sẽ để lại truyền

thừa hơn nữa lại để lại đoạn hình ảnh kia, thì ra là muốn để người thừa kế của

ngươi đến giúp chính ngươi.”

“Sống đến bây giờ?”

Ứng Thiên Tôn lắc lắc đầu, nói: “Điều này sao có thể chứ? Bổn hoàng cũng đã

chết ở trong Thượng Cổ đại kiếp, chỉ là chân linh không bị xóa đi, đã được trời

đất Huyền Giới che chở.”

“Trong năm tháng được che chở, bổn hoàng là ở trạng thái ngủ say, hoàn toàn

không thể xem như thật sự còn sống trên mặt ý nghĩa, hơn nữa, chân linh của

bổn hoàng vốn sẽ dần dần biến thành một bộ phận của trời đất Huyền Giới.”

“Nhưng là.”

“Kế hoạch của Tiên tộc hoàn toàn không ngừng lại, bọn họ vẫn luôn tiếp tục,

hơn nữa, gần như đã tới thời điểm cuối cùng rồi, trời đất Huyền Giới mới có thể

thả chân linh của bổn hoàng ra, để cho bổn hoàng chuyển thế luân hồi.”

“Trên thực tế.”

“Bổn hoàng chẳng qua là ứng với kiếp mà sinh ra thôi.”

“Đương nhiên.”

“Ngoại trừ bổn hoàng.”

“Hẳn là còn có năm vị đồng đạo, cũng chính là năm vị Chí Tôn của năm tộc

khác, bọn họ cũng là ứng với kiếp mà sinh.”

“Yêu hoàng Thượng Cổ Ứng Long là bổn hoàng, nhưng bổn hoàng cũng không

hoàn toàn là Yêu hoàng Thượng Cổ Ứng Long.”

“Ngươi hiểu ý nghĩa sâu xa trong đó không?”

“Nói đi.”

Tề Minh nói: “Ngươi muốn hợp tác như thế nào?”

“Giống như là ngươi nói.”

Ứng Thiên Tôn nói: “Điều kiện tiên quyết khi hợp tác với nhau thì tin tưởng là

cơ bản nhất, bổn hoàng đã nói cho ngươi thân phận thật sự, chẳng lẽ ngươi

không nên nói cho bổn hoàng thân phận thật sự của ngươi sao?”

“Trước đó ngươi cũng đã đoán được rồi.”

Tề Minh nói: “Không phải sao?”

“Ngươi…”