Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 371: Huyễn cảnh



Nguyên Tiên Vương động thiên chi linh xuất hiện trong huyễn cảnh là giả, cũng

chỉ là một ảo cảnh mà thôi, dùng để mê hoặc và khảo nghiệm những Tiên tộc

muốn đi vào cung điện Tiên tổ.

“Vị trí kia…”

Thanh Phong Vũ lại nhìn thêm vài lần, đã xác định hai cái vòng xoáy đen tuyền

ở vị trí cửa vào vừa rồi, ở ngay bên cạnh, nếu như Thanh Phong Vũ đi vào hai

cánh cửa vòng xoáy đó, đồng thời không ngừng tiến lên, chẳng cần mấy bước,

hắn ra sẽ ngay lập tức biến mất khỏi phạm vi của cung điện Tiên tổ.

Đến lúc đó.

Hắn ta sẽ một lần nữa rơi vào Sát Kiếp Chi Vân.

Lấy Thanh Phong Vũ hiện tại trạng thái, thể nội pháp lực không đủ một phần

mười, cái này nếu là lại rơi vào tiến trăm vạn mét Sát Kiếp Chi Vân, không chết

cũng sẽ bị trọng thương, vận khí tốt sẽ được Hư Không Kính cứu, vận khí

không tốt, chính là chết ngay tại chỗ.

Nghĩ tới đây.

Trên trán Thanh Phong Vũ toát ra mồ hôi lạnh, tay chân phát lạnh, ánh mắt nhìn

Tề Minh ánh mắt tràn đầy cảm kích, và bội phục.

“Đa tạ ân cứu mạng của Nhân sư đệ.”

Thanh Phong Vũ cúi người chào Tề Minh, giọng nói vô cùng chân thành tha

thiết, “Nếu như không phải Nhân sư đệ nhìn thấu được huyễn cảnh, có lẽ bây

giờ ta đã cửu tử nhất sinh.”

“Uổng cho ta tự nhận mình là Đệ Nhất Tiên Vương chân truyền, lại không nghĩ

rằng, dưới sự dụ hoặc của Tiên Tổ truyền thừa, lại không thể khống chế được

dục vọng trong đầu, càng chưa thể có được phán đoán chính xác, thậm chí còn

hãm sâu vào trong huyễn cảnh.”

“Nếu như không phải Nhân sư đệ kịp thời ra tay, phá vỡ ảo cảnh, ta thật sự sẽ...”

Thanh Phong Vũ thở dài một hơi.

Ông!

Tề Minh tay phải ra một chiêu.

Linh lung la bàn bay về lại trong tay hắn, nhập vào trong cơ thể, nhìn cửa điện

đã được mở ra, nhấc chân đi vào bên trong.

“Thanh sư huynh nói quá lời.”

Tề Minh nói: “Tiện tay mà thôi, ta cũng không thể nhìn ngươi đi vào bên trong

Sát Kiếp Chi Vân, cơ hồ chính là nhìn sư huynh đi chịu chết.”

“Cảm ơn.”

Thanh Phong Vũ lại hành lễ, “Ân cứu mạng lần này, ta khắc sâu trong tâm

khảm, sau này nhất định báo đáp.”

“Sư huynh quá khách khí.”

Tề Minh nói: “Chúng ta vẫn nên tiến vào cung điện Tiên tổ trước rồi nói sau.”

“Cũng tốt.”

Thanh Phong Vũ đi theo.

Lần này.

Tề Minh và Thanh Phong Vũ mới thực sự tiến vào Cung điện Tiên tổ, ở bên

ngoài nhìn, cung điện Tiên tổ tổng cộng cao chín mét, sau khi đi vào bên trong,

đúng là chỉ cao chín mét, tổng cộng có ba tầng.

Vị trí chính giữa.

Có một cây cột vô cùng to lớn, bao phủ màu xám tro xưa cũ, phía trên điêu khắc

vạn vật trong trời đất, chúng sinh, gợn sóng tráng lệ như hình ảnh của giang sơn

xã tắc.

Sinh động như thật.

Phảng phất như chỉ cần một giây sau hình ảnh ấy sẽ sống dậy ngập tràn hơi thở.

Cây cột to lớn này xuyên qua toàn bộ cung điện Tiên tổ, chính giữa cung điện

chạm rỗng, có thể từ tầng thứ nhất nhìn thấy trần nhà hình nón ngược của cung

điện.

Mặt khác.

Chính là còn có cầu thang hình xoắn ốc, có thể thông qua cầu thang hình xoắn

ốc này đi lên phía trên, đi tới tầng thứ hai và tầng thứ ba.

Ở tầng thứ nhất.

Tề Minh và Thanh Phong Vũ đều nhìn thấy một pho tượng, được đặt ngay phía

trước, cách cây cột khổng lồ kia không xa, dường như bị cây cột to lớn kia che

lại hơn nửa.

“Nhân sư đệ, chúng ta đi xem một chút?”

Thanh Phong Vũ hỏi.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu.

Hai người đi tới gần pho tượng, cẩn thận quan sát, pho tượng cao chưa tới hai

mét, dáng vẻ được điêu khắc tỉ mỉ, vậy mà giống y như đúc Tiên Vương động

thiên chi linh mà Tề Minh và Phong Thanh Vũ đã gặp được.

“Đây là...”

Thanh Phong Vũ giật mình, trong lòng nảy lên một suy đoán cực kỳ to gan,

“Chẳng lẽ pho tượng này chính là Tiên Vương động thiên chi linh chân chính?

Đã bị phong ấn ở bên trong pho tượng này?”

“Không biết.”

Tề Minh lắc đầu, chưa kết luận.

Ông! Ông!

Sau một khắc.

Pho tượng này hơi chấn động, từ vị trí mi tâm, đột nhiên có hai chùm sáng rơi

xuống, được ngưng tụ từ vô số các loại phù văn ngưng tụ lại, biến thành hai

ngọc giản, lần lượt rơi vào tay Tề Minh và Thanh Phong Vũ.

“Đây là...”

Thanh Phong Vũ đưa tay tiếp nhận, rót pháp lực bản thân vào bên trong, tin tức

ẩn chứa trong ngọc giản tràn vào não hải hắn, sắc mắt hắn vô cùng mừng rỡ,

“Thần thông thuật! Đây là một môn thần thông thuật hoàn chỉnh! Hơn nữa, môn

thần thông này cực kì thích hợp với ta!”

“Quá tốt rồi.”

Hưng phấn!

Thanh Phong Vũ vô cùng hưng phấn và kích động.

Thực hiển nhiên.

Tề Minh và Thanh Phong Vũ đã thông qua được khảo hạch huyễn cảnh thứ

nhất, tiến vào tầng thứ nhất của cung điện Tiên tổ, cho nên nhận được ban

thưởng tương ứng.

Thanh Phong Vũ nhận được một môn thần thông thuật hoàn chỉnh.

Ông!

Tề Minh cũng tiếp nhận ngọc giản, rót pháp lực rót vào bên trong, bên trong

ngọc giản đã tuôn ra một thứ đại khái là tin tức, hắn cũng thu được một môn

thần thông thuật.

Tên là: Thần thông thuật Phong thuỷ bày trận.

Hiển nhiên.

Thai hóa Dịch hình của Tề Minh có thể lừa gạt được hết thảy, ngay cả phần

thưởng mà cung điện Tiên tổ ban tặng cho Tề Minh, đều căn cứ vào tình huống

của Nhân Bảo Kỳ.

Cho nên.

Tề Minh thu được Thần thông thuật Phong Thuỷ Bày Trận.

“Cũng không tệ.”

Tề Minh tạm thời thu Thần thông thuật Phong Thuỷ Bày Trận vào kho vật

phẩm, chờ đến khi rời khỏi nơi này tìm cơ hội treo máy tu luyện.

“Nhân sư đệ.”

Thanh Phong Vũ nói: “Bên trong Tiên Vương động thiên, có thể thu hoạch

được thần thông thuật là cơ duyên cực lớn, lần này chúng ta có được một môn

thần thông thuật hoàn chỉnh, đã coi như là không tệ.”

“Nhưng mà.”

“Cung điện Tiên tổ có truyền thừa Tiên tổ, chắc chắn không chỉ có một môn

thần thông thuật hoàn chỉnh.”

“Ta cũng cho là như thế.”

Tề Minh gật đầu nói: “Vả lại, nơi này mới chỉ là tầng thứ nhất, đi lên trên còn

có tầng thứ hai và tầng thứ ba, chúng ta có thể đi vào tầng thứ hai và tầng thứ ba

nhìn xem như thế nào.”

“Có lẽ thực sự có tồn tại truyền thừa Tiên tổ.”

“Không sai.”

Thanh Phong Vũ trịnh trọng gật đầu, cảm thấy hưng phấn, “Mặc dù nói cung

điện Tiên tổ rất hung hiểm, không chỉ phải thông qua Sát Kiếp Chi Vân đường

kính cả hàng trăm hàng nghìn mét, thậm chí sau khi cánh cửa điện mở ra, chúng

ta có thể bất tri bất giác chìm vào trong huyễn cảnh.”