Bên trong Tiên Vương động thiên, có Hư Không Kính trấn áp, linh khí dồi dào,bọn họ hoàn toàn có thể vừa tu luyện vừa chờ đợi Nhân Bảo Kỳ ra.Cho nên cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.Nơi sâu nhất trong Tiên Vương động thiên.Ở trong tầng thứ ba Cung điện Tiên tổ.Ông!Lúc này.Tề Minh đã khoanh chân ngồi xuống, quanh người hắn có các loại dị tượng xuấthiện, tiến vào trạng thái Đốn ngộ, đồng thời đã biết được rất nhiều chân tướng.Đầu tiên.Tề Minh đã biết.Cánh cửa cổ xưa cao ba mét trước mắt này, chính là chí bảo trấn tộc của Tiêntộc, tên là: Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới.Không sai.Đây chính là chân thân của Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới.Đương nhiên.Tề Minh không thể luyện hóa và nắm giữ Thời không chí bảo: Cánh cửa thếgiới.Đồng thời.Tề Minh có một loại cảm giác.Nếu như hắn thử luyện hóa và nắm giữ Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới,sẽ dẫn tới tai hoạ ngập đầu, trước mắt hắn không thể chống lại được.Phải biết.Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới có thể nói là căn cơ của Tiên tộc, nếukhông có Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, kế hoạch sáng tạo tiên giới sẽkhông thể thành lập.Đồng thời.Nếu không có Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, Tiên tộc sẽ không xuấthiện Tiên Vương chi tôn.Nói đến.Liên quan tới Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, Tề Minh biết được từPháp môn tu tiên Tiên Vương chi tôn: Phong Thuỷ Chí Tôn Pháp trên thân photượng ở tầng thứ hai.Tề Minh chỉ là bước đầu biết Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới có thể kếtnối với các thế giới khác trong Hư không Vũ Trụ Hải, có được lực lượng xuyênqua thế giới.Bởi vì như thế.Khi Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới kết nối thế giới khác, xuyên qua thếgiới khác, sẽ tương liên với Hư không Vũ Trụ Hải, dẫn tới có Hư không chiphong chảy vào thông qua Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới, Hư khôngchi phong sẽ biến thành Hư Không Kiếp Khí và Tịch Diệt Chi Phong.Không gian bên trong Thời không chí bảo: Cánh cửa thế giới tồn tại Hỗn độnsắc thiên địa đại đạo phù văn, cái này đã tồn tại từ rất lâu rất lâu về trước.Nói chính xác.Trước khi Khởi Nguyên Tiên Vương lấy được Thời không chí bảo: Cánh cửathế giới, ở không gian bên trong, đã tồn tại một Hỗn độn sắc thiên địa đại đạophù văn.Vô cùng cổ kính và xa xưa.Khó mà phán đoán thật giả.Nhưng mà.Đây chính là tình huống và tin tức mà Tề Minh lĩnh hội được từ đó.Thậm chí.Rất có thể lúc trước Khởi Nguyên Tiên Vương cũng không phát hiện sự tồn tạicủa không gian bên trong, không hề phát hiện được sự tồn tại của một tấm Hỗnđộn sắc thiên địa đại đạo phù văn này.Hiện tại.Tề Minh tu thành Tam Thanh đạo kinh, cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo, lúc nàymới sinh ra đại đạo cộng minh với Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn ởkhông gian bên trong.“Nạp mười vạn miếng cực phẩm linh thạch.”Tề Minh đang trong trạng thái lĩnh ngộ, theo bản năng sử dụng trợ giúp củaPhần mềm treo máy, nói: “Bắt đầu treo máy tu luyện, lĩnh hội Hỗn độn sắc thiênđịa đại đạo phù văn.”Ting!“Nạp tiền thành công.”“Ký chủ dưới trạng thái treo máy tu luyện tốc độ tu luyện nhanh gấp một trămtriệu lần, lĩnh hội Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn, cảm ngộ Thiên ĐịaĐại Đạo, suy diễn đại đạo pháp môn…”Nhắc nhở nhảy ra.Ông!Lập tức.Tề Minh tiến vào mọt trạng thái càng khủng bố hơn, hắn không chỉ đang treomáy tu luyện, đồng thời bản thân dưới trạng thái ngộ hiểu cùng lĩnh hội.Cứ như vậy.Cuối cùng Tề Minh cũng thấy được hi vọng lĩnh hội Hỗn độn sắc thiên địa đạiđạo phù văn, cùng cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo, khả năng thôi diễn ra đại đạopháp môn…Thời gian trôi qua thật lâu, Tề Minh dưới trạng thái đặc thù, không ngừng tìmhiểu Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn, trạng thái tỉnh ngộ cùng với Phầnmềm treo máy tăng gấp một trăm triệu lần.Có thể nói.Hầu như mỗi ngày Tề Minh đều sẽ có cảm giác ngộ, từ từ hiểu rõ một tia huyềndiệu của Hỗn độn sắc thiên địa đại đạo phù văn, hơn nữa tự thân đối với ThiênĐịa Đại Đạo cảm ngộ.Bây giờ.Tề Minh đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm ngộ Thiên Địa Đại Đạo, loại cảmgiác này khó có thể hình dung, đồng thời vô cùng huyền diệu, làm cho hắn saymê, đắm chìm, không thể tự kềm chế...Cái cảm giác vui vẻ được đắm chìm trong Thiên Địa Đại Đạo, không thể diễn tảbằng ngôn từ, đó là một loại cảm giác vượt lên sự sung sướng trong tâm hồn, sựvui sướng bằng thể xác sớm đã không thể so sánh được.Phải biết rằng.Người có tu vi cường đại tiến hành bế quan tu luyện, ngắn thì vài năm tới mườimấy năm, lâu là mấy chục năm tới trăm năm, ngồi yên một chỗ không nhúcnhích.Vô cùng cô đơn, tĩnh mịch.Có thể tưởng tượng được.Ở một nơi không ngừng làm đi làm lại cùng một việc, đồng thời còn phải duy trìtrong thời gian dài như vậy, đó là một việc vô cùng khó để kiên trì.Nhưng mà.Vì sao người tu hành vẫn không ngừng bế quan tu luyện?Nguyên nhân thứ nhất.Tu luyện có thể khiến cho bản thân càng trở nên mạnh mẽ hơn, có thể nâng caocảnh giới, theo đuổi sự phát triển của bản thân, theo đuổi sự phi thăng thượnggiới, cầu mong trường sinh bất lão, mong được tiêu diêu tự tại…Đây là mục tiêu cuối cùng của đại đa số những người tu luyện.Bọn họ vì mục tiêu cuối cùng này mà không ngừng phấn đấu, không ngừngtranh chấp, tính toán lẫn nhau, dần tạo thành một thế giới tu luyện rộng lớnmạnh mẽ.Nguyên nhân thứ hai.Tu luyện hay bế quan thực ra là một loại hưởng thụ, trong lúc bọn họ đang tuluyện và bế quan đồng thời, mặc dù là đang không ngừng lặp đi lặp lại làm mộtviệc, nhưng vui thích tu luyện mang tới, sẽ khiến người tu luyện chìm đắmtrong đó, vô cùng sung sướng, sẽ không có cảm giác khô khan chán nản.Thời gian cực nhanh.Đảo mắt.Đã là mười năm sau.Ở bên ngoài Tiên Vương động thiên.Một trăm lẻ tám vị Tiên Vương Tiên tộc, còn có hơn hai ngàn Tiên Vương chântruyền, bọn họ đã chờ ở đây mười năm, nhưng bên trong Tiên Vương độngthiên không hề có chút động tĩnh.“Đã mười năm rồi.”Huyết Tôn Tiên Vương mở hai mắt, liếc nhìn Linh Lung Tiên Vương.“...”Linh Lung Tiên Vương lại đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như không nghethất lời nói của Huyết Tôn Tiên Vương.“Hừ!”Huyết Tôn Tiên Vương hừ lạnh, cảm thấy vô vị.Xung quanh.Những Tiên Vương Tiên tộc khác cũng không nói gì thêm.“Mười năm rồi.”Thanh Phong Vũ đang tu luyện thì thức tỉnh, hắn đã tìm hiểu Tam Thiên VôCực chí tôn pháp mười năm, rất có tâm đắc, sớm đã bắt đầu thử tu luyện.Tầng thứ ba.Ông! Ông!