Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 453: Liên tiếp tăng lên, Khởi Nguyên động thiên



Khởi Nguyên Tiên Vương hiển nhiên cũng nắm giữ thần thông có thể che đậy

bản thân, Tề Minh không thể hoàn toàn thôi diễn ra được, chẳng qua vẫn biết

được, chân thân của Khởi Nguyên Tiên Vương đang ở Trung Ương Giới.

“Chuyện này, chung quy cũng phải có một kết quả.”

Tề Minh trầm giọng nói.

“Tiên… Tiên tộc tiên tổ đại nhân…”

“Không! Không!!!”

“Tại sao có thể như vậy?!”

“Tiên tộc tiên tổ đại nhân làm sao có thể chiến bại được?”

“Đây không phải là sự thật! Tuyệt đối không phải là thật!!!”

“...”

Mấy người Linh Lung Tiên Vương hoảng sợ muôn dạng.

Đại quân Tiên tộc cũng hoàn toàn bị cảm xúc sợ hãi lấn át, Dương Lệ cũng lộ ra

vẻ mặt vô cùng rung động.

“Tề Minh thắng rồi! Tề Minh thắng rồi!!!”

“Ha ha ha…”

“...”

Những người còn lại của Thiên Khải tông đều vô cùng mừng rỡ.

“Chết đi!”

Vù vù!

Tề Minh vung tay phải lên, Hỗn Độn Cự Phủ trong tay hắn bay ra ngoài, lại

biến trở về ba pháp bảo bản mệnh, cùng với Đinh Đầu Thất Tiễn sách, bốn pháp

bảo phá không mà đi, thẳng về phía mấy người Linh Lung Tiên Vương.

Phốc! Phốc! Phốc!!!

Máu tươi vẩy ra.

Mấy người Linh Lung Tiên Vương toàn bộ bị Tề Minh chém chết, chém đầu

của bọn họ xuống, tiêu diệt triệt để nguyên thần và linh hồn của bọn họ.

Song.

Bởi vì chân thân bản thể của Thời Không chí bảo: Cánh cửa thế giới, nên Tề

Minh không thể ma diệt chân linh của bọn họ, chẳng qua, cho dù chân linh của

bọn họ vẫn tồn tại, nhưng muốn sống lại cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Thời gian trôi qua.

Hồi lâu sau.

Trận chiến tranh này cũng đã kết thúc.

Hiển nhiên là Thiên Khải tông đạt được thắng lợi trong cuộc chiến này, đại quân

Tiên tộc toàn diện tan tác, Dương Lệ nhân cơ hội hãy thu lại đại quân Tiên tộc

chiến bại.

Đảo mắt.

Bảy ngày sau.

Chuyện Tiên tộc tấn công Thiên Khải tông đã sớm truyền ra.

Ngoài ra.

Dương Lệ cũng đã từ chức tông chủ Thiên Khải tông, toàn bộ trên dưới Thiên

Khải tông, đều muốn đề cử Tề Minh đảm nhiệm vị trí tông chủ Thiên Khải

tông, nhưng Tề Minh lại từ chối, hắn cũng không muốn làm cái gì mà tông chủ.

Cho nên.

Tiêu Phàm là Nhân Tộc Chí Tôn, thế nên, lập tức để Tiêu Phàm đảm nhiệm vị

trí tông chủ Thiên Khải tông, trở thành tông chủ Thiên Khải tông, bắt đầu chỉnh

đốn toàn bộ tông.

Không thể không nói.

Đại quân Tiên tộc đánh vào Thiên Khải tông, khiến cho Thiên Khải tông tổn

thất rất lớn, ít nhất cũng đã vẫn lạc một phần ba đệ tử và trưởng lão, Thái

thượng trưởng lão cũng đã chết mất năm người.

May mà.

Tề Minh kịp thời trở lại, cứu vãn cả Thiên Khải tông.

Thiên Khải tiên sơn.

Điện Tông chủ.

Một ngày kia.

Giữa trưa.

Yêu tộc Chí Tôn – Ứng Thiên Tôn, Thần Tộc Chí Tôn – Tuyết Lâm, Tiên Tộc

Chí Tôn – Dương Lệ, Ma Tộc Chí Tôn – Ngụy Vô Tiên, Quỷ tộc Chí Tôn –

Lâm Cửu U, Nhân Tộc Chí Tôn – Tiêu Phàm.

Chí Tôn của sáu tộc tề tụ.

Ngoài ra.

Còn có các cường giả Đại Thừa cảnh của các tộc cũng toàn bộ tụ tập lại với

nhau.

Trong đó.

Yêu tộc có ba mươi vị Đại Thừa cảnh, Thần Tộc có ba mươi mốt vị Đại Thừa

cảnh, Nhân tộc có ba mươi ba vị Đại Thừa cảnh, Ma tộc có hai mươi tám vị Đại

Thừa cảnh, Quỷ tộc có hai mươi chín vị Đại Thừa cảnh.

Độ Kiếp cảnh thì lại càng nhiều.

Tề Minh ngồi ở vị trí cao nhất trong đại diện của điện Tông chủ.

Ánh mắt của hắn quét qua tất cả sinh linh đang có mặt.

Vẻ mặt cũng không có quá thay đổi lớn.

Hiển nhiên.

Thần Tộc, Ma tộc, Quỷ tộc, Nhân tộc, Yêu tộc đã sớm liên hợp lại rồi, cho dù

Tề Minh không trở về, dưới sự dẫn dắt của Ứng Thiên Tôn, bọn họ cũng sẽ liên

hiệp tấn công Trung Ương Giới.

Bây giờ.

Tề Minh trở lại, hơn nữa còn lôi kéo được Dương Lệ, nói ra hết thảy chân tướng

sự tình, làm Chí Tôn của sáu tộc dao động, càng làm ý định muốn tấn công

Trung Ương Giới của mấy người Ứng Thiên Tôn thêm kiên định.

Trên thực tế.

Mấy người Ứng Thiên Tôn vốn là còn có chút không tin, nhưng Dương Lệ thân

là Tiên Tộc Chí Tôn, thật sự là không có lý nào lại đi phản bội Tiên tộc, phản

bội Tiên tộc tiên tổ.

Còn nữa.

Tề Minh lần lượt nói ra sự thật và chân tướng.

Thế nên.

Mấy người Ứng Thiên Tôn dù không tin cũng phải tin tưởng rồi.

Chẳng qua là.

Bọn họ thật sự vô cùng rung động.

“Chân tướng sự tình bây giờ các ngươi cũng đã biết rồi.”

Dương Lệ trầm giọng nói: “Thời gian của chúng ta đã không còn nhiều nữa, trừ

Một phần Thần Sơn Chi Nguyên cuối cùng của Nam Vực Thần Sơn, Tiên tộc đã

có được toàn bộ Thần Sơn Chi Nguyên.”

“Đến lúc đó.”

“Chỉ cần bọn họ khởi động Cửu Thiên Thập Địa Thế Giới Tạo Hóa đại trận, cả

Huyền Giới sẽ bắt đầu sụp đổ, Đông Vực, Tây Vực, Bắc Vực lập tức sẽ bắt đầu

bị hủy diệt, phân giải thành lực lượng bổn nguyên nhất.”

“Các ngươi hẳn là cũng biết, loại chuyện sáng tạo Tiên giới này căn bản là giả

dối, đây là lời nói dối lớn nhất của Khởi Nguyên Tiên Vương, thứ hắn muốn là

cả Huyền Giới.”

“Bổn tọa cũng không biết Khởi Nguyên Tiên Vương rốt cuộc còn có cái gì hậu

thủ và lá bài tẩy.”

“Nhưng mà.”

“Bổn tọa phải nói cho các ngươi biết, Cửu Thiên Thập Địa Thế Giới Tạo Hóa

đại trận, chỉ còn một tháng nữa là có thể hoàn toàn khởi động.”

“Cho nên.”

“Chúng ta chỉ có một tháng để chuẩn bị.”

“Trừ Cửu Thiên Thập Địa Thế Giới Tạo Hóa đại trận ra, Khởi Nguyên Tiên

Vương còn bày ra thủ đoạn gì, thần thông gì, bổn tọa hết thảy đều không biết.”

“Nhưng bất kể như thế nào.”

“Chúng ta vẫn phải ra tay, phải liên thủ, phải ngăn cản Khởi Nguyên Tiên

Vương, thế nên, bước đầu tiên kế hoạch của chúng ta, chính là tiến vào Trung

Ương Giới, phá hủy và ngăn cản Cửu Thiên Thập Địa Thế Giới Tạo Hóa đại

trận.”

“...”

Mấy người Ứng Thiên Tôn lâm vào trong trầm tư.

“Được.”

“Đã hiểu.”

“Cho nên, chúng ta bây giờ đều là người ngồi cùng thuyền rồi.”

“Đúng vậy.”

“Chỉ có thể toàn lực ứng phó.”

Mấy người Tuyết Lâm, Lâm Cửu U lao nhao nói.

Phải biết rằng.

Đến cảnh giới như mấy người Ứng Thiên Tôn, sớm đã đạt đến cực hạn của Hạ

Giới, mục tiêu duy nhất, cũng chỉ có phi thăng Thượng Giới, trường sinh bất tử.

Bây giờ.

Khởi Nguyên Tiên Vương chặt đứt đường lui của bọn họ, ngăn cách Huyền

Giới và Thượng Giới liên lạc, khiến cả Huyền Giới đều không thể có người nào

được phi thăng.

Phải biết rằng.

Chặn đường của tu đạo, cũng giống như giết cha mẹ người ta.

Thế nên.