Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 495: Cử hà phi thăng, Đại Đạo cộng hưởng



Phủ linh Túc Kỳ Môn của phủ Thiên Cơ hiện thân, hắn cúi đầu hành lễ với Tề

Minh: “Hoan nghênh ngươi trở về.”

“Ừ.”

Tề Minh khẽ gật đầu.

Bốn phía.

Các cường giả của cửu đại động thiên thế giới cũng đi ra toàn bộ, Môn chủ tám

môn của Kỳ Môn động thiên, Cung chủ chín cung của Độn Giáp động thiên,

Quái chủ tám quái của Bát Quái động thiên, vân vân.

“Cung nghênh chủ nhân trở về.”

Tất cả bọn họ đều cùng hô lên.

“Tốt.”

Ánh mắt Tề Minh quét qua bọn họ một cái, tu vi của các cường giả Cửu Đại

Động Thiên Thế Giới cũng tăng lên không ít, hiện giờ toàn bộ đều là đại năng

cảnh giới Độ Kiếp rồi.

“Thượng Quan Văn Cát đâu?”

Tề Minh hỏi.

“Bẩm báo chủ nhân.”

Trong mắt của Túc Kỳ Môn có chút hâm mộ, hắn nói: “Tu vi của Thượng Quan

Văn Cát vốn chính là cảnh giới Đại Thừa, hiện giờ thiên địa khôi phục, hắn đã

đi theo Thiên Cơ lão tổ cùng phi thăng lên Thượng Giới rồi.”

“Thì ra là thế.”

Tề Minh khẽ gật đầu.

Thời gian trôi qua.

Trong nháy mắt.

Lại đã là một tháng sau.

Ầm! Ầm!

Một ngày này.

Có hai luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ xuất hiện, phóng lên cao, ẩn chứa uy thế

cảnh giới Đại Thừa, đây là Tô Khinh Âm và Lữ Thanh Nhan cùng lúc đột phá

tới cảnh giới Đại Thừa.

Các nàng lại củng cố tu vi của bản thân.

Soạt! Soạt! Soạt!

Xung quanh.

Toàn bộ các Thái thượng trưởng lão của Thiên Khải tông đã đến, Tông chủ Cửu

Thánh Chân Nhân cũng đến rồi.

“Ta đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa.”

Tô Khinh Âm mở hai mắt ra, ánh sáng di chuyển trên khuôn mặt xinh đẹp của

nàng, khí chất sớm đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, rốt cuộc không nhìn

thấy đơn thuần và trẻ con trước kia từ trên người nàng nữa.

Hiện giờ.

Tô Khinh Âm đã trở thành kẻ mạnh một phương.

“Bắt đầu từ hôm nay.”

Tô Khinh Âm hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng, bễ nghễ thiên hạ, khí thế uy

nghiêm trong thiên hạ, trầm giọng quát: “Bổn tọa là: Kiến Mộc lão tổ.”

“Vâng.”

“Chúng ta chúc mừng Kiến Mộc lão tổ.”

“…”

Các Thái thượng trưởng lão của Thiên Khải tông cùng hô lên.

“Ha ha ha…”

Tề Minh đã đi tới, cười ra tiếng: “Kiến Mộc lão tổ à? Ngươi tự lấy danh hiệu

này cho chính mình cũng quá cổ hủ rồi, căn bản là không phù hợp với khí chất

của ngươi!”

“Ngươi làm ta cười chết rồi.”

“Ai?”

Tô Khinh Âm nhíu mày, trầm giọng quát.

“Là ta.”

Vù!

Tề Minh hiện thân ở trước mặt Tô Khinh Âm.

“Tề… Tề sư huynh…”

Tô Khinh Âm trừng lớn đôi mắt đẹp, vẻ mặt vô cùng vui sướng, xông về phía

Tề Minh, giống như là một cô gái nhỏ, vọt tới trong lòng ngực Tề Minh ôm lấy

hắn: “Ngươi… Ngươi đã trở lại…”

“Ừ.”

Tề Minh mỉm cười, đưa tay vò tóc Tô Khinh Âm: “Không gặp nhiều năm như

vậy, ngươi đã trưởng thành rất nhiều, hiện giờ cũng trở thành lão tổ tông của

Thiên Khải tông rồi.”

“Nào… nào có…”

Tô Khinh Âm hoàn hồn, hơi hơi ngẩng đầu, sắc mặt có chút đỏ bừng.

“Khụ khụ…”

Bên kia.

Lữ Thanh Nhan cũng lại đây, nàng cũng củng cố tu vi bản thân, ho nhẹ một

tiếng, Tô Khinh Âm phản ứng lại, lập tức buông lỏng ra khỏi cái ôm của Tề

Minh.

“Sư tỷ.”

Tề Minh cười cười: “Chúc mừng sư tỷ, tu vi tiến nhanh, thành tựu cảnh giới Đại

Thừa.”

“Sư đệ.”

Trên khuôn mặt của Lữ Thanh Nhan cũng tràn đầy tươi cười, quả thật là nàng

vô cùng vui vẻ, hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, nàng đã tìm về được trí nhớ

trước kia.

“Ngươi trở lại rồi.”

Lữ Thanh Nhan nói.

“Ừ.”

Tề Minh gật gật đầu: “Ta đã trở về, chẳng qua, ta cũng ở lại không được bao

lâu, dù sao, ta dừng lại ở Huyền Giới hơn hai nghìn năm, cũng nên phi thăng

Thượng Giới rồi.”

“Nhanh như vậy à?”

Tô Khinh Âm nói một câu, giọng điệu có chút không nỡ.

“…”

Lữ Thanh Nhan hơi hơi im lặng.

Xung quanh.

Những Thái thượng trưởng lão kia của Thiên Khải tông cũng không dám nói

thêm cái gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Ba ngày trôi qua.

Tề Minh đã không có bất cứ thứ gì lưu luyến ở Huyền Giới, chuyện nên làm

cũng đã làm rồi, chuyện nên hoàn thành cũng đã hoàn thành.

Một ngày này.

Giữa trưa.

“Đến lúc rồi.”

Tề Minh đi ra khỏi phủ Thiên Cơ, hắn để Hắc Liên lại, để cho Hắc Liên trấn giữ

Thiên Khải tông, với tuổi thọ của Thi Khôi Chí Tôn, có thể tồn tại ở thế gian

trăm vạn năm, có thể giữ cho Thiên Khải tông sừng sững không ngã trăm vạn

năm.

Bởi vì Hắc Liên chính là Thi Khôi Chí Tôn, cũng không phải là Linh sủng, cảnh

giới Đại Thừa đã là cực hạn của nàng, gần như không thể tiếp tục tăng lên, cho

nên Tề Minh đã chọn để Hắc Liên ở lại.

Còn có Huyết Sát Quỷ Vương Tiểu Tuyết, Tề Minh cũng để lại.

Ngoài ra.

Tề Minh lấy ra rất nhiều tài liệu cùng với các loại tài nguyên và đạo cụ từ trong

kho vật phẩm, phẩm cấp của mấy thứ này cũng không cao, cho dù mang đi

Thượng Giới, cũng không phát huy ra được tác dụng gì, còn không bằng để lại

Thiên Khải tông.

Đương nhiên.

Bọn Hoắc Trường Thanh vốn là cảnh giới Đại Thừa, bọn họ giống với Tề Minh,

đều đã ở Huyền Giới hơn hai nghìn năm, cũng đã tới thời điểm phi thăng rồi.

Cho nên.

Tề Minh dự định dẫn theo bọn họ cùng nhau phi thăng lên Thượng Giới.

“Đó là…”

“Tiền bối Tề Minh! Là tiền bối Tề Minh!”

“Hắn… hắn…”

“Tiền bối Tề Minh muốn phi thăng, Tiền bối Tề Minh muốn phi thăng rồi…”

“Chuyện… chuyện này…”

“…”

Xung quanh.

Thiên Khải tông chấn động, từ trên xuống dưới toàn bộ tông đều đến, bọn họ

ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tề Minh, vẻ mặt cung kính, hơn nữa

trong lòng kích động.

Ở cùng thời gian.

Cả sáu tộc Huyền Giới, toàn bộ các tông môn lớn và thế lực đều nhận được tin

tức, tâm trạng của các tông môn lớn và thế lực ở sáu tộc Huyền Giới có chút

phức tạp.

Phải biết rằng.

Tề Minh cứu cả thiên hạ, quả thật là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, nhưng Tề

Minh thật sự là quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới một loại cấp độ không thể tin được.

Cho nên.

Chỉ cần Tề Minh ở Huyền Giới một ngày, cả sáu tộc Huyền Giới đều cảm thấy

trên đỉnh đầu của chính mình có một tồn tại vô cùng khủng bố đè nặng bọn họ,

làm cho bọn họ không thở nổi, không dám nói chuyện lớn tiếng, không dám

vượt quá phép tắt, rất nhiều chuyện cũng không dám đi làm, bó tay bó chân, rất

sợ sẽ không cẩn thận chọc đến Tề Minh tức giận.

Hiện giờ.

Tề Minh phi thăng lên Thượng Giới, sắp rời khỏi Huyền Giới, như vậy, sự tồn

tại khủng bố đặt ở trên đầu bọn họ sẽ biến mất, loại gông xiềng này cũng sẽ

biến mất, làm cho sáu tộc Huyền Giới trở nên thoải mái.

“Sư huynh.”