Phán Quyết

Chương 12: Máy ảnh



Vương Nguyên nằm mộng.

Trong mộng, cậu trở về đêm mưa tầm tã ngày hôm đó. Cậu đứng trước con hẻm tối đen như mực, cúi đầu nhìn thi thể chính mình nằm trọ trọi trên nền đất, lẻ loi điêu tàn, máu từ vết thương từng chút từng chút một bị nước mưa rửa trôi đi, làm cho da dẻ trắng bệch như giấy càng thêm chói mắt.

Cậu không dám ngồi xổm xuống, chỉ chực chạy đi, thân thể lại cứng đờ không cách nào điều khiển, không tự chủ nhìn chằm chằm vào đôi mắt trừng trừng của thi thể. Kia chính là cậu mà, tại sao cậu phải sợ? Thân người đó là của cậu, vốn phải thuộc về cậu, tại sao cậu lại chần chừ không chạm vào? Tại sao cậu muốn chạy trốn?

Bất thình lình, một bàn tay lạnh ngắt chụp vào cổ chân Vương Nguyên, cậu hốt hoảng mở to mắt trông thấy thi thể đang từ từ bò dậy, lạnh lẽo u ám nở nụ cười với mình.

"Vương Nguyên!! Sáng bảnh mắt ra còn nằm ườn ra lười biếng! Cậu không muốn kinh doanh nữa sao? Không muốn làm giàu nữa sao? Không muốn đưa cửa hàng phát dương quang đại tiệm tạp hoá tiện lợi, đưa nó trở thành một thế lực khổng lồ bao trùm thế giới nữa sao?!"

Thanh âm chói tai của Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên về với hiện thực, cậu sực tỉnh bật dậy, kết quả vì bật dậy quá nhanh, buổi sáng máu huyết còn chưa lưu thông chỉnh tề, Vương Nguyên bị choáng váng nhẹ.

Trời đã sáng, tiếng ồn ào bên ngoài cũng lấp đầy khoảng tinh thần trống rỗng bất chợt của Vương Nguyên. Cậu ngẩn người nhìn dòng xe cộ nô nức đua chen ở phía trước, đột nhiên dâng trào tâm huyết mà xăm xăm bước về phía cửa kính tiệm tạp hoá, hít sâu một hơi thật dài.

Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt nhìn thiểu năng mà liếc Vương Nguyên, túm cổ áo cậu kéo vào trong: "Đã hơn chín giờ rồi, không khí còn cái gì thanh khiết nữa đâu mà hít lấy hít để! Đơn hàng hôm qua của cậu sáng nay đã được họ Lục chuyển đi rồi, kiếm cái gì nấu cho tôi ăn đã!"

Vương Nguyên cụt hứng quay đầu nhìn hắn, vì sao hễ cứ gặp mặt là hắn lại đòi ăn? Lẽ nào người này bị bỏ đói nhiều năm sao? Song dưới ánh mắt bễ nghễ cao quý mười phần thị uy của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên vẫn ngoan ngoãn làm mì vằn thắn cho hắn, còn luộc thêm hai cái trứng gọi là tẩm bổ.

Ban đầu cậu không nhớ 'họ Lục' trong miệng Vương Tuấn Khải là ai, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: "Chuyện của Lục Cẩm anh định xử lí như thế nào?"

"Còn có thể thế nào nữa? Cáo trạng." Vương Tuấn Khải thoả mãn ăn mì, môi bóng mỡ dầu một cách rất 'Vương Tuấn Khải': "Chỗ chúng tôi làm việc hắc bạch phân minh, tất cả đều có quy củ giới luật và trình tự hành động. Lục Cẩm thân là người chưa tận số đã bị cưỡng chế xoá sổ khỏi hộ khẩu dương gian, dĩ nhiên là có uẩn khúc. Chỉ cần tìm người cáo trạng kỹ càng việc này, thì có thể phát lệnh truy lùng hung thủ."

Vương Nguyên nghi ngờ: "Trước giờ anh vẫn luôn làm theo quy trình sao?"

Vương Tuấn Khải: "Không."

Vương Nguyên: ". . ." Vậy anh nói lời này có ý nghĩa gì?

Vương Tuấn Khải không chú ý đến cậu, cắn một quả trứng luộc, thở ra khí nóng: "Cậu cứ lo quan tâm cửa hàng của mình là được, đừng quan tâm nhiều đến chuyện Lục Cẩm. Hắn ta là người chết, cậu là người sống, tốt nhất nên rạch ròi giới hạn."

Vương Nguyên gật đầu, tiếp tục đi làm công việc của mình.

Từ ngày mở cửa hàng tiện lợi, cậu dứt khoát dời hẳn hành lí đến tầng trên của cửa hàng sinh sống, không gian tuy là hơi tù túng, nhưng tổng thể rất vừa ý cậu, chủ yếu là Vương Nguyên thích nghi môi trường khá nhanh, về cơ bản đã ổn định sinh hoạt.

Khiến Vương Nguyên thở phào nhẹ nhõm chính là gần đây cậu không còn hay gặp những thứ kỳ quái nữa, không biết là do thường ngày cậu ru rú trong cửa hàng không đi ra ngoài nên không đụng độ chúng nó hay là chúng nó dè chừng tổ tông Vương Tuấn Khải, tóm lại nếu sinh hoạt cứ bằng phẳng mà trải qua như thế này rất hợp ý Vương Nguyên.

Đáng tiếc, cậu mừng quá sớm.

Cốc Vũ thân kiêm hai chức mò về lúc Vương Tuấn Khải rời khỏi cửa hàng từ lâu, vừa mới đến cửa đã thở dài: "A, có một đơn hàng bị huỷ rồi."

Vương Nguyên sốt sắng: "Bị huỷ?"

"Đúng vậy, bị huỷ hàng." Cốc Vũ ngồi xuống bàn, lôi một nắm đen thui từ trong lồng ngực ra. Nắm đen thui kia lập tức phình to bành trướng thành một người trưởng thành – chính là Lục Cẩm không sai.

"Người kia chết." Lục Cẩm run run nói, sắc mặt tái nhợt không che giấu sợ hãi: "Phương thức tử vong giống hệt tôi, từ trên lầu cao ngã xuống đất. . ."

"Ngã thành trái dưa hấu." Cốc Vũ phụ hoạ, than thở: "Lúc chúng tôi đến đó, cảnh sát đang thu thập hiện trường, tôi nghe được bọn họ đang liên kết vụ án này với vụ của Lục Cẩm, rất nhanh thôi, cảnh sát sẽ tìm đến đây."

Hai vụ đều có chút ít dính líu đến cửa hàng bọn họ, dù chỉ là dấu vết mập mờ không có xác thực, cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua. Một chốc thời gian này, Vương Tuấn Khải đã trở về cửa hàng, vẻ mặt không tốt lắm.

Hắn hậm hực gắt gỏng: "Bên kia không phê chuẩn."

Vương Nguyên nghe không hiểu, Lục Cẩm càng mờ mịt, chỉ có Cốc Vũ là nhíu mày: "Không phê chuẩn? Đùa trò gì vậy? Dùng móng chân nghĩ cũng biết có thứ đang tác quái nghiêm trọng. Lần trước án đầu người không chú ý, lần này án nhảy lầu cũng chẳng chịu để tâm, rốt cuộc là bọn họ đang suy nghĩ gì?"

Vương Tuấn Khải không nói, áp suất thấp đè ép khiến Lục Cẩm sợ đến nỗi trốn vào tủ bát, Cốc Vũ xám xịt mặt mày đá hắn một cái, hắn cáu kỉnh đá lại: "Ai mà biết họ trù tính cái gì! Ngược lại ông đây không tham gia, sớm đã thông cáo toàn giới rồi, bây giờ quay lại chẳng phải là ném mặt mũi đi à!!!"

"Hơn nữa. . ." Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Vương Nguyên, hừ hừ hai tiếng: "Tôi không muốn quay về."

Hắn ra hiệu cho Cốc Vũ kéo Lục Cẩm ra khỏi tủ bát: "Tối nay chúng ta vào nhà anh xem thử."

"Được, được. . ." Lục Cẩm nào dám nói không, chợt nhớ lại Cốc Vũ từng nói nhà mình bị người ta trù ếm, báo chuyện này cho Vương Tuấn Khải.

Tối đó, Vương Tuấn Khải thuần thục kỹ năng lách cửa mở khoá tìm lá bùa kia, phát hiện nó bị người bí mật nhét trong khe cửa. Hắn bĩu môi ném lá bùa vào túi, một bàn tay trẻ con từ trong túi hắn thò ra, lúc người khác không chú ý chụp lấy lá bùa.

Lục Cẩm đứng ở sau lưng Vương Tuấn Khải, túm áo Cốc Vũ, vẻ mặt quái lạ: ". . .Cậu nghe thấy tiếng nhai nuốt gì không?"

"Không có nha."

Lục Cẩm sờ da mình, nhớ ra mình chết rồi, không sởn gai ốc được.

Trong nhà tối đen như mực, bọn họ vì tránh để bảo vệ chung cư chú ý nên không bật đèn, nối đuôi nhau vào nhà. Lục Cẩm sợ hãi nói, bình thường lúc còn sống hắn đã sợ ma, không ngờ chết rồi trở về nhà cũng vẫn sợ ma. Cốc Vũ tha thiết chân thành nói với hắn, dùng một cái gương luyện luyện nhiều một chút là được rồi, làm ma lại sợ chính mình nghe không oai phong cho lắm.

Lục Cẩm thật thà gật đầu, biểu thị đã thụ giáo thành công, vì thế về sau ở khu chung cư này thường xuyên có người chuyển đi, lý do là nhìn trong gương nhà vệ sinh chung thấy một người đàn ông mặt mày nát nhừ máu me ròng ròng đứng sau lưng mình.

Vương Nguyên hết nói nổi với hai người họ, đơn giản đi theo Vương Tuấn Khải, đây là lần thứ hai không hiểu tại sao cậu lại quyết định đi theo hắn, vốn dĩ cậu có thể ở cửa tiệm bán hàng hoặc đánh một giấc ngon lành trong khi chờ khách tới, nhưng bây giờ cậu ở đây – Vương Nguyên bất đắc dĩ nghĩ ngợi, có lẽ là một loại thói quen nào đó đi.

Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn tại chóp mũi khiến Vương Nguyên hắt hơi một cái, tiếp đến là hai tiếng hắt hơi gần như đồng thời vang lên: ". . ."

Lục Cẩm: Không hắt hơi được QAQ

"Có người đốt tiền giấy nhang đèn trong nhà anh." Vương Tuấn Khải định vị chính xác nơi lan toả mùi hương gay mũi này là phòng ngủ, liền đẩy cửa đi vào. Phòng ngủ của Lục Cẩm bố trí rất đơn điệu, gần cửa sổ là phòng tắm, một giường một tủ một bàn làm việc cùng với máy tính để bàn, sạch sẽ ngăn nắp, thoạt nhìn không có gì bất thường ngoại trừ một nén hương đang cắm trên một bát gạo trắng nằm giữa sàn phòng.

Bên trên còn có không ít đồ cúng cho người chết, Vương Tuấn Khải sờ thử độ ấm phát hiện chủ nhận của nó vừa rời khỏi cách đây không lâu.

Hắn đang muốn nói chuyện, đột ngột nghe tiếng rì rào trong phòng tắm.

Bốn người: "???"

Vương Tuấn Khải Vương Nguyên cùng Cốc Vũ phản xạ có điều kiện lập tức chạy đi nấp.

Lục Cẩm: ". . ."

Thấy Lục Cẩm vội vã tìm chỗ ẩn thân, Cốc Vũ nghẹn cười, người này thật thú vị, nếu không phải vừa mới chết ngày hôm qua, phỏng chừng Cốc công tử y sẽ thu làm đồ đệ hằng ngày mang ra tiêu khiển. Lục Cẩm loay hoay nửa ngày mới nhớ đây là phòng mình mà, sao lại phải trốn? Vì thế hiên ngang đứng chờ người trong phòng tắm đi ra, đáng tiếc đối phương không nhìn thấy hắn ta.

Người vừa mới xuất hiện là một cô gái vừa tròn đôi mươi, tóc ngắn nhuộm xám khói, make up punk rất đậm, phong cách hàng hiệu thị thành, người nhà quê Vương Nguyên không hiểu nổi. Cô nàng dường như vừa khóc xong, mắt sưng húp, mascara chảy tèm lèm trên má, nhìn qua còn khủng bố hơn Lục Cẩm.

Lục Cẩm thốt lên: "Tiểu Nghiên?"

Tiểu Nghiên hiển nhiên không nghe thấy tiếng hắn ta, vốn là đi rửa mặt sạch sẽ, nhìn thấy đồ vật trong phòng hắn cùng với đồ cúng trên bàn, lại bật khóc nức nở, gào thét sà xuống ôm lấy bàn làm việc của hắn: "Họ Lục chết tiệt vô dụng dám đi trước cả tôi $sqsq%^#&*&#. . .!!"

Đại khái là buồn quá hoá điên, bắt đầu chơi ngôn ngữ nước ngoài.

Nghĩ cũng biết hương đèn đồ cùng là ai mang đến, ba người sống sáu mắt nhìn nhau, lại đồng tình nhìn Lục Cẩm bối rối không biết làm sao dỗ cô nàng.

"Mẹ kiếp họ Lục kia, bà đây còn chưa kịp tỏ tình với anh, anh đã vội theo tổ tông nằm nơi chín suối!!"

Tiểu Nghiên mắng không ngừng, càng mắng càng khóc tợn, cuối cùng ngã ra đất ngủ say.

Bốn người: ". . ."

Vương Tuấn Khải nhíu mày thò tay cầm nén hương thâu vào tay áo, ra hiệu cho bọn họ rời khỏi. Không có chứng cứ gì đáng thu thập, mà đợi bà cô kia tỉnh dậy chắc chắn sẽ hốt bọn họ lên đồn cảnh sát.

"Từ từ, chờ một chút!" Vương Nguyên khe khẽ nói, chỉ chỉ dưới gầm giường: "Tôi phát hiện có một chiếc máy chụp ảnh ở đó!"

Cốc Vũ ở gần nhất, thuận tay lấy máy chụp ảnh ra ngoài, ba người lập tức trở về cửa hàng tiện lợi, giao nhiệm vụ trông giữ cô gái cho chủ nhà.

Lục Cẩm: ". . ." Đừng bỏ tôi, tôi sợ ma!

Máy ảnh là đồ cũ, chụp ảnh lấy liền, đã hết pin từ lúc nào, Vương Nguyên bèn mang đi sạc.

Cốc Vũ thấy cậu lên tầng trên rồi mới liếc Vương Tuấn Khải: "Bọn họ thực sự không phê chuẩn sao? Gần đây dương gian không yên bình cũng là do tháng trước bị xổng mất vài thành phần nguy hiểm, tính sơ sơ vài lý do cũng úp lên đầu bọn họ được."

"Thì bởi vì úp được nên ai cũng không muốn để cho người ngoài xử lí, nội bộ tự triệt tiêu lẫn nhau vẫn hơn." Vương Tuấn Khải mở gói trà túi lọc, nhăn mặt: "70% đường? Còn uống làm gì? Ăn kẹo luôn đi. . .!"

"Nghe nói nội bộ của bọn họ chia bè kéo cánh là thật hả? Ta còn tưởng lời đồn bên ngoài là vô căn cứ, không phải lão đại của họ rất tài ba sao? Không được lòng quân? Không quản lí nổi? Sớm biết người vô dụng như vậy được đưa lên đầu ngồi, không bằng trước kia đừng loại bỏ Nguyên-. . ."

"Nói nhảm cái gì đó?!" Vương Tuấn Khải hớp phải một ly trà đường, mặt nhăn thành khổ qua. Cốc Vũ nhún nhún vai, y chính là cố tình nói hớ, không phải đám người ngoài kia rất thích nhìn bọn họ phạm lỗi sao? Tới a, tới bắt lỗi a! Hừ.

Vương Nguyên từ trên lầu chạy xuống, rất gấp gáp: "Hai người nhìn xem!!"

Máy ảnh không cần nhiều pin đã khởi động được, ảnh chụp còn lưu lại bên trong gồm sáu tấm.

Bởi vì nó nằm dưới gầm giường cho nên góc chụp cũng là dưới gầm giường nhìn lên. Tấm đầu tiên chụp chính là cửa phòng mở ra, tấm thứ hai biểu diễn một đôi chân người trưởng thành, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là của Lục Cẩm.

"Tấm thứ ba này. . .có hơi kỳ quái." Vương Nguyên săm soi một chút, hình ảnh bên trong chính là chân Lục Cẩm đang lơ lửng trên không trung, ảnh chụp rất rõ ràng không hề mờ nhạt: "Nếu Lục Cẩm nhảy lên khi máy ảnh đang chụp, hình chắc chắn sẽ bị nhoè."

Cốc Vũ gật đầu: "Giả thiết đầu tiên là Lục Cẩm bị ai đó nắm lên."

"Hơn nữa anh ta còn bị nắm trong tình trạng không ý thức." Vương Tuấn Khải phân tích: "Không giãy giụa, không nhúc nhích."

Vương Nguyên ấn qua hình sau, máy ảnh lập tức chạy đến tấm thứ tư.

Vương Nguyên: "Giống tấm đầu tiên?"

Cốc Vũ: "Khả năng chính là giai đoạn sau của tấm thứ ba, Lục Cẩm đã không còn trong ống kính."

Ba người nhìn nhau, không hẹn cùng nghĩ có thể Lục Cẩm đã xảy ra chuyện ngay lúc này.

"Chờ đã, tôi phát hiện một vấn đề." Vương Nguyên giơ tay lên: "Máy ảnh này không phải là loại có thể cài chế độ tự động chụp, chỉ khi người dùng tự mình ấn lên nút bấm, nó mới chụp được ảnh."

Cậu nói xong, một cảm giác ớn lạnh xương sống từ eo bò lên cổ, Vương Nguyên kinh nghi bất định nhìn Vương Tuấn Khải cùng Cốc Vũ, lật tiếp đến tấm thứ năm.

Một bàn tay đen đúa đột ngột xuất hiện trước ống kính, đen như mực, giống như thực linh quỷ ngày trước rình mò trước cửa hàng tiện lợi. Vương Nguyên nuốt nước bọt một cái, cảm thấy tấm ảnh tiếp theo chắc chắn không có gì hay ho. Cậu run run tay muốn chuyển sang hình cuối cùng, Vương Tuấn Khải đột nhiên giật lấy máy ảnh.

"Tôi giữ." Hắn nói: "Mang bằng chứng đi cáo trạng, ít ra cũng tốt hơn đi tay không."

Hết Chương 12