Hai người vừa mới trở về thì đã thấy cả đám thị vệ quay quanh, ai nấy đều cực kỳ kinh hãi.
Tam công chúa, muội muội quốc vương biến mất gần 1 tuần tại sao lại xuất hiện trong phòng được? Nhưng lúc thấy Nam thì bọn họ đã rõ nguyên do.
Nhất định là Nam đã bắt cóc công chúa rồi.
Nghĩ rồi bọ họ xông thẳng vào Nam, muốn bắt anh về quy tội.
Tuy nhiên, giờ cấm chế của Bích Vân với Mạc Phàm đã hoàn toàn biến mất, nên hắn ta có thể thỏa mái trao đổi linh hồn với Nam.
Mạc Phàm vung tay một cái, dương khí từ trong cơ thể bốc ra cuồn cuộn, thổi bay hết đám người thị vệ.
Không tên nào còn có thể đứng vững khi hắn ta bộc phát chí dương nội khí cả.
Tử Châu lúc này run lên đầy sợ hãi, đôi mắt to tròn cũng ương ướt những giọt nước mắt.
Như một thói quen, nàng ta giơ miếng ngọc bội của Bích Vân về phía Mạc Phàm hỏi.
“Ngươi không phải là huynh ấy… Ngươi là ai?”
Mạc Phàm chỉ nhìn nàng bằng một đôi mắt sắc lẻm, lạnh lùng nói.
“Ngươi nghĩ chỉ bằng một miếng ngọc bội đó ngăn nổi ta!”
Quả thực là không thể nào ngăn nổi, dù nó công hiệu phát ra âm khí đi chăng nữa, nhưng với võ công cực kỳ chênh lệch giữa Mạc Phàm và Tử Châu, thì nàng một phần một ngàn cơ hội thắng cũng không có.
Lúc này bên ngoài vọng lên tiếng khua chiêng đánh trống ì đùng, giải vây cho Tử Châu.
“Tất cả mọi người chuẩn bị ứng chiến, tên bắt cóc đang ở đây!”
Mạc Phàm không biết làm thế quái nào lại bị bại lộ nhanh đến vậy, hắn đoán mò rằng đã có kẻ đứng từ quan sát rồi chạy về báo lại cho toán quân này.
Nhưng đã bại lộ thì không thể không dừng, Ma Vương Thiên Tọa này cũng muốn thử xem rốt cuộc chiến lực của toán quân tinh nhuệ ở đây như thế nào.
Mạc Phàm bước tới Tử Châu, rút cái trâm cài tóc của nàng ra.
Rồi cây trăm đó đứng trước hơn trăm người.
Chỉ với tư thế một tay cầm trâm đấy thôi mà Mạc Phàm đã khiến hơn chục người mặt giáp trụ lùi những vài bước, bọn hắn không thể nào ngờ được một thanh niên mới tầm hai mươi như thế mà lại có chiến khí của một con quái vật chinh chiến ngàn năm.
Mạc Phàm thấy binh lính như thế liền thở dài, thôi vậy, coi như hắn ta ban cho bọn chúng một ân huệ chứng kiến cảnh giới thứ nhất của kiếm ý, hữu kiếm.
— QUẢNG CÁO —
Mạc Phàm cầm lấy trâm nhẹ nhàng vận nhu âm khí trong người mình, rồi chém một cái.
“Xẹt!” Một đạo kiếm khí phóng thẳng tới chỗ của bọn chúng.
Đội quân ấy cũng không phải kẻ ngốc, bèn giơ thuẫn lên đỡ, sau đó chỉ nghe “Đùng” một tiếng.
Một đạo kiếm khí khoảng 3 thành công lực của Mạc Phàm để lại một vết hằn cực kỳ sâu trên thuẫn của bọn họ, khiến cho ai nấy đều phải khiếp sợ.
Nhưng khiếp sợ nhất vẫn là Tử Châu, nàng không ngờ Nam chỉ cần thay đổi tính cánh như thế liền mạnh mẽ đến như vậy.
Sau đó bọn lính còn được chứng kiến hơn hàng trăm Mạc Phàm cùng lúc phóng lên nóc nhà tẩy thoát, quả đúng là một điều không thể nào tin nổi.
Tử Châu định đuổi theo, nhưng căn bản nàng không đuổi kịp.
Chỉ đi vài bước là đã bị vướng cục đá té đập mặt xuống đất.
“Hức hức, huynh đừng đi, đừng bỏ ta lại một mình.
Ta không muốn ở lại tẩm cung một mình nữa đâu, hức hức.”
Chưa kịp khóc xong thì một vị chỉ huynh ra lệnh cho bọn lâu la đem Tử Châu vào phòng, rồi đứng cánh ngoài cửa không cho ra
Thấy lạ, một tên lính hỏi người chỉ huy đấy.
“Sao ngài lại làm thế, chẳng phải ngài rất quý công chúa hay sao? Sao không ngài ấy ở bên ngoài, mà lại giam lỏng ngài ấy bên trong thế?”
Vị chỉ huy ấy chỉ đành thở dài, buồn tủi nói.
“Chuyện này là mệnh lệnh của cẩu hoàng đế, ta không thể không tuân.
Hắn ta từ khi lên ngôi tới giờ đối với huynh muội ruột thịt, không giết thì giam.
Tử Châu công chúa còn sống là may lắm rồi.
Lần trước nhờ ta công chúa mới được quyền đi vòng vòng trong phủ của mình, nhưng sau cái sự kiện này thì hắn đã cấm luôn công chúa rồi”
…
Nhưng vị chỉ huy ấy không ngờ là Nam trong Thức Hải đã nghe toàn bộ sự tình ấy.
Giờ đây, anh đã hiểu tại sao Tử Châu đã lớn như thế mà vẫn còn sợ hãi đủ thứ, kể cả những ngày đầu tiên đi ngủ trong lăng mộ, nửa bước cũng không dám rời khỏi Nam.
Mà mỗi khi Nam đi khoảng chừng vài bước cách nơi Tử Châu ngủ thì y như rằng nàng ta sẽ gặp một cơn ác mộng về việc bị giam trong tù.
Huynh Tế Thu đúng là ác độc mà, dám giam muội muội mình đến mức này.
…
Quay lại một vài ngày trước, khi hoàn cung bắt đầu rộ lên vụ việc ngân khố bị mất sạch và việc Tử Châu công chúa bị mất tích, Mộng Quân cũng không còn nhìn thấy bóng dáng của Nam đâu cả.
— QUẢNG CÁO —
Nàng ta quyết định đi tìm, nhưng lại bị người của Huynh Tế Thu ngăn cản.
Hắn ta mượn lý do phong tỏa để tìm rõ nguyên do hai việc trên, để giam lỏng Mộng Quân trong cái hoàng cung này.
Mặc dù lòng muốn ra ngoài nhưng nàng chỉ là một tướng quân yếu kém, liền không thể nào chống cự lại được, chỉ có thể cắn răng tuân mệnh.
Tuy là nói giam lỏng không cho tìm Nam.
Nhưng mà Lữ Mộng Quân có một mối quan hệ cực thân thiết với đa phần quan võ ở trong triều.
Nên nàng ta từ đó mà nhờ bọn họ tìm tung tích của Nam.
Mộng Quân cứ chờ một ngày, rồi hai ngày.
Cho đến ngày thứ ba, có một người tên là Mộc Hành đến.
Hắn ta căn cứ theo thánh chỉ của Huynh Tế Thu mà suốt ngày đến phòng của nàng, hễ một chút là đạp cửa xông vào.
Nhận ra được tâm ý của Huynh Tế Thu, nàng một mực giữ khoảng cách với cái tên này.
Nhưng đến ngày Nam phá được cấm chế thì mọi chuyện đã rẽ hướng.
…
Mộng Quân lúc này đang ngồi trong phòng mân mê cái mặt dây chuyền mà Nam tặng.
Mỗi lúc nhớ Nam, Mộng Quân đều lấy cái sợi dây chuyền này ra mà ngắm nhìn.
Mỗi lần nhìn thấy thấy nó như thể gọi lại chút ký ức hạnh phúc của hai người, khiến cho Mộng Quân vơi buồn đi phần nào.
“Tiểu Kim à, mỗi lần nhìn thấy ngươi tuy làm ta vơi đi chút thiếu vắng, nhưng mà lại gợi lên việc vẫn chưa tìm được chàng… Rốt cuộc chàng ấy đã đi đâu được cơ chứ? Hoàng cung đâu phải là nơi có thể ra vào dễ dàng như vậy”
Lúc đang nói chuyện một mình với viên đá phụng hoàng, đột nhiên Mộng Quân nghe thấy bên ngoài vọng vào một giọng nói của một nam nhân.
“Tướng quân! Ta phụng sự hoàng đế mang cho ngài một phần Tinh Mộc hương”
Nói xong thì Mộc Hành đạp cửa xông vào.
Cái hành động lỗ mãng này tuy có phần giống Nam, nhưng không hiểu sao lại khiến cho nàng cực kỳ chán ghét, không có một chút hảo cảm.
Mộc Hành, hắn cũng không để ý gì nhiều mà tự tiện đốt lưu hương.
Một làn khói mờ mờ màu trắng bay khắp căn phòng, mang theo một mùi hương dịu nhẹ của Tinh Mộc Thảo.
Mộng Quân cảm thấy khá hài lòng với món quà này của hắn, bèn xui tay kêu Mộc Hành cáo lui.
Nhưng mới vừa ra lệnh thì nàng cảm thấy cơ thể của mình nóng lên một cách dữ dội.
Tầm nhìn của nàng cũng bắt đầu mờ mờ ảo ảo, còn nhìn ra Mộc Hành thành Nam.
— QUẢNG CÁO —
Mộc Hành lấy ra một viên đan bỏ vào miệng.
Khuôn mặt của hắn lộ rõ vẻ hoan hỉ nói.
“Hoàng đế nói không sai, có thưởng quả là có thưởng.
Mộc Hành ta cuối cùng cũng có thế khiến ngươi sống không bằng chết rồi”
Mộng Quân dùng chút hơi tàn của mình mà hét lên.
“Súc sinh!”
Nhưng giờ cả cơ thể của nàng đã bị dục dược chiếm giữ, nên chỉ có thể hét lên một tiếng kêu be bé bằng tiếng muỗi.
Mộc Hành bế nàng lên giường, rồi lột đồ của Mộng Quân ra.
Để lộ một thân hình trắng nõn săn chắc, cùng cặp gòn đào rất vừa tay.
Nhan sắc thì đến chim phượng cũng phải e thẹn, trăng cao còn phải ngước nhìn.
Đúng là một mỹ nhân trăm năm khó tìm.
Mộc Hành cười nhanh hiểm, hắn ta lột quần mình ra chuẩn bị làm nhục Lữ Mộng Quân, lập lại lịch sử tàn nhẫn của nàng.
Mộng Quân lúc này bất lực, nàng vạn nhất không muốn bị tên này làm nhục.
Nhưng bây giờ sức lực để nâng một cái tay còn không có, nói chi đến thoát được.
‘Thiếp phụ lòng của chàng rồi, Nam.’
Những giọt nước mắt của nàng bắt đầu lăng dài ra, nàng chỉ muốn trao thân thể cho Thành Nam, không muốn trao nó cho bất kỳ người nào khác.
Có vẻ số mệnh của nàng có thể một lần nữa lập lại một lần nữa nếu chỉ có Mạc Phàm trùng sinh.
Nhưng lần này không chỉ có mỗi hắn trở về từ cõi chết, mà phản thiên chi tử cũng từ cõi chết trở về.
Lịch sử há lại dám lặp lại..