Lạc Hằng bị mang đi vẫn chìm vào hôn mê như cũ, sắc mặt trắng bệch như ngâm trong nước thật lâu, trắng đến ghê người, tay nắm trong lòng bàn tay cũng lạnh đến thấu xương, theo bản năng cọ trên người Bạch Tà, hấp thụ một tia ấm áp.
Bạch Tà rót linh lực qua, muốn trị liệu cho hắn, nhưng lại phát hiện đan điền trong cơ thể hắn lúc này không chỉ có vết rách mà còn trở nên ảm đạm không có ánh sáng, không có chút linh lực dao động nào.
"Vừa rồi hắn làm cái gì? Vì sao thân thể đột nhiên khôi phục bình thường, giờ lại đột nhiên biến thành như thế này?"
Tiểu Linh Đang lấy ra Tam Chuyển Ngưng Nguyên Đan từ nhẫn trữ vật đưa qua, "Đây là Tam Chuyển Ngưng Nguyên Đan, vừa rồi Lạc đạo hữu hỏi muốn từ ta, ta cũng không biết vì sao hắn lại biến thành như vậy."
Bạch Tà lấy đan dược, cẩn thận ngửi ngửi, đan dược liền trực tiếp bị y bóp nát.
"Một lần lại một lần lừa gạt ta, thực sự rất hay!"
Tiểu Linh Đang ở một bên bị hoảng sợ, nhỏ giọng nói: "Tông chủ, ngươi sẽ không giết hắn chứ? Vừa rồi hắn còn cố gắng quên mình cứu chúng ta, không phải ma đầu giết người như ma trong lời đồn đãi."
Bạch Tà không để ý đến Tiểu Linh Đang, cũng lấy ra đan dược từ nhẫn trữ vật cho Lạc Hằng ăn, mắt thường có thể thấy ngoại thương đã biến mất, nhưng mạch đập yếu đến mức dường như không cảm nhận được.
Tuy đã mất đi ý thức nhưng hắn hình như đang rơi vào thống khổ nào đó, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, thân thể run nhè nhẹ, đôi tay so với hàn băng còn lạnh hơn.
Khắp người như bị ném vào máy xay thịt, còn có vài đạo ma khí lạnh lẽo kia quấn lấy, làm Lạc Hằng vừa đau lại vừa lạnh, ý thức dần dần mất khống chế, trong hoảng hốt hắn lại nhớ tới thời gian cùng hệ thống tranh đấu, vì không hoàn thành nhiệm vụ mà bị trừng phạt.
Có đôi khi là từng tia từng tia sét vô hình đánh trên người hắn, có khi lại là cái roi nhìn không thấy quất lên lưng hắn.
Lưng Lạc Hằng căng chặt cong tròn, tay gắt gao siết lại, móng tay đâm khảm vào lòng bàn tay, dường như làm như vậy mới có thể dễ chịu hơn một chút.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, thanh âm thống khổ từ trong miệng Lạc Hằng truyền ra, động tác trên tay Bạch Tà ngừng lại, vội vàng thu linh lực trở về, không tiếp tục trị liệu cho hắn nữa.
Màn đêm buông xuống, sương giá dày đặc, không khí ẩn giấu phát ra hàn ý.
Lạc Hằng cuộn tròn ở một chỗ, giống như phàm nhân mà sốt cao.
Mà Bạch Tà mặt vô biểu tình ở một bên nhìn hắn, làm như không thấy sắc mặt thống khổ ấy.
"Ngươi trông hắn." Một lát sau, Bạch Tà đột nhiên đứng lên nói với Tiểu Linh Đang.
"Có bất kì việc gì thì ngay lập tức bóp nát linh phù cho ta biết." Bạch Tà nói xong, hạ kết giới xung quanh liền rời đi.
Bạch Tà đi lang thang không có mục đích mà dạo quanh Đọa Lạc Chi Uyên, con ngươi đen nhánh không có ánh sáng, hòa cùng đêm đen vẩn đục.
Không biết qua bao lâu, một tia lạnh lẽo bao bọc lấy y, bóng tối vốn đen như mực bị ngọn đèn dầu đỏ cắn nuốt, màn đêm yên tĩnh cũng bị các kiểu âm thanh kiều diễm đánh vỡ.
Bên cạnh Bạch Tà không biết khi nào đã vây quanh đủ loại nữ tử, da thịt mềm mại như bạch ngọc kề sát lên người y, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hương ngọt nị, bên cạnh còn đan xen các loại thanh âm câu dẫn làm người mơ màng.
Sắc mặt Bạch Tà lạnh xuống, mùi vị ghê tởm sôi sục trong dạ dày, cũng giống như lần trước.
Y một đường đuổi theo hung thủ giết Văn Thừa Trạch, đuổi tới phòng Thời Lan Trạch thì bị kéo vào ảo cảnh. Ở trong ảo cảnh, y nhìn thấy "chính mình" bị dục vọng kiểm soát, cùng Thời Lan Trạch đã trúng độc trong tiểu bí cảnh giao hợp, vì Thời Lan Trạch mà liều mạng tu luyện, cùng Thời Lan Trạch tính kế sư tôn, báo thù diệt tộc, cuối cùng "chính mình"cùng Thời Lan Trạch ngọt ngào mà cùng nhau phi thăng thành thần.
Sau đó một thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai y, "Từ một tên rác rưởi có linh khí cũng không tụ nổi, lại có thể cưới được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, giết yêu ma, thu phục tam tông (tam đại tông môn), phi thăng thành thần, vĩnh thế được thế nhân sùng bái. Vương giả được thế giới này lựa chọn, cả đời ngươi thật sự là huy hoàng nha."
"Nhưng ta không chấp nhận ngươi, ngươi chỉ có thể làm vai ác ở thế giới này, ai ngươi cũng không chiếm được, người ngươi yêu, người yêu ngươi, người ngươi tin tưởng, người tin tưởng ngươi, đều sẽ bị ngươi tự tay giết chết."
"Ta sẽ tận mắt nhìn thấy vương giả được thế giới lựa chọn diệt tộc, thí sư, sát thê, diệt thế, bị thế nhân phỉ nhổ."
"Đáng tiếc là không thấy được ngươi giết cha mẹ ngươi, vương của thế giới này a..."
Thanh âm kia ra khỏi đầu y, y liền nhìn thấy mình dính đầy máu tươi, nhìn thấy mình đồ tộc nhân của mình, trước mặt mọi người đại nghĩa diệt thân giết sư tôn, nhìn thấy chính mình tự tay ném Lạc Hằng vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nhìn thấy hắn phát ra tiếng thét chói tai thống khổ...
Ảo cảnh kia từng màn từng màn trùng lên kí ức y, trong suốt mười năm mỗi lần nhắm mắt đều nhìn thấy thần sắc thống khổ của người nọ, giống như bụi gai đâm thủng trái tim y, từng chút từng chút đem trái tim dằm nát.
Y vốn tưởng sẽ thay đổi được, kết quả là vẫn dẫm lên vết xe đổ, y lại lần nữa đẩy người nọ vào bóng tối.
Con ngươi đen nhánh dần dần bò đầy tia đỏ, nữ tử quyến rũ xung quanh cho rằng mình đã đắc thủ, liền càng thêm ra sức khoe ra phong tư của mình, thậm chí đã có người ý đồ cởi bỏ quần áo Bạch Tà.
"Ngươi nhưng so với nam nhân lần trước còn hiểu được vui sướng."
"Để nô gia hầu hạ ngươi thoải mái."
Âm thanh như chuông bạc quét qua tai Bạch Tà, người thường nếu như gặp được tình cảnh này sớm đã bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc, ôm nữ tử làm chuyện sung sướng.
Nhưng Bạch Tà lúc này lại như được những lời này đánh thức, tia máu từ đáy mắt rút đi. Y vung kiếm lên, những ngọn đèn dầu xung quanh biến mất không thấy tung tích, thanh âm sung sướng cũng bị mai một trong bóng tối, trước mắt chỉ còn một bộ xương khô hình thù kì quái, nơi nào còn mỹ nữ nóng bỏng.
Xương khô mở cái miệng khô cằn, cất lời, "Vừa rồi ngươi không phải bị hãm sâu vào à, làm sao đột nhiên..."
Bạch Tà không để ý tới nói, "Ngươi với hắn đã làm gì?"
Xương khô thấy y khôi phục thần trí, nào dám ngang ngạnh với y, trực tiếp xoay người chạy trốn, lại phát hiện mới đi một bước, toàn thân đã không thể động đậy.
"Hắn làm cái gì!" Bạch Tà vẫn vô tình lặp lại ý vừa rồi.
Xương khô nghe vậy, nháy mắt lại biến thành mỹ nữ, "Ngươi ghen à, nhân gia không có làm cái gì cùng nam nhân kia đâu..."
"Không muốn chết thì nói mau!" Bạch Tà trực tiếp đánh gãy cái õng ẹo tạo dáng của xương khô.
Mỹ nữ xương khô hai mắt đẫm lệ, từng chút từng chút kể lại sự tình năm đó gặp Lạc Hằng, "Mấy năm trước, ta đụng phải một nam tử bị thương ở chỗ này. Sau khi cứu hắn, vốn dĩ muốn cùng hắn sung sướng, nhưng hắn vừa vào ảo cảnh liền phá, ta không làm được cái gì cả..."
Mỹ nữ xương khô vẫn luôn làm mặt quỷ, muốn giả đáng thương, nhưng sắc mặt Bạch Tà chẳng mảy mảy rung động.
"Tuổi ta mới có năm mươi thôi, còn chưa thành niên, chưa từng giết người, ô ô~ ngươi buông tha ta đi..."
Bạch Tà vô tình cắt ngang người khóc lóc kể lể, "Vừa rồi không phải ngươi định giết ta?"
Xương khô đáng thương vô cùng mà nhìn y, "Không có, ta chỉ muốn hút một chút tinh khí của ngươi, chỉ một chút thôi. Tinh khí của nhân loại các ngươi ăn còn ngon hơn ta tưởng tượng, hơn nữa ta còn có thể làm các ngươi sung sướng."
"Năm đó hắn cho ngươi chưa?"
Mỹ nữ xương khô gật đầu, "Ta chỉ cần một chút."
"Nếu là ngươi, ta không hấp thụ tinh khí cũng được, chỉ cần cùng ngươi sung sướng thôi." Xương khô khẽ đảo mắt, trông mong nhìn Bạch Tà.
Sắc mặt Bạch Tà hơi lạnh, Lạc Hằng đúng là thích nuôi dưỡng yêu ma. Y phất tay một cái, thu xương khô vào trong không gian nhẫn trữ vật.
Âm thanh ồn ào bị đánh tan, hoàn cảnh xung quanh lại khôi phục yên tĩnh, ánh sáng dưới đáy mắt Bạch Tà cũng từng chút biến mất.
Sau khi tâm tình bình tĩnh lại, y mới trở về.
Lúc này Lạc Hằng đã khôi phục ý thức tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích, môi không có huyết sắc, còn Tiểu Linh Đang thì đang truyền linh lực cho hắn.
Bạch Tà đứng ở nơi xa nhìn, chưa tiến đến.
Thân thể Lạc Hằng hơi rét run, hắn không kìm được ôm cánh tay, cuộn tròn dựa dưới tàng cây, "Sau khi ta mất ý thức, tông chủ nhà ngươi có nói cái gì với A Nô Bỉ sao?"
Tiểu Linh Đang liếc mắt nhìn hắn một cái, có chút do dự nói, "Người ngươi nói là yêu ma hình người kia sao? Y nói khi nào tông chủ giết ngươi thì báo cho y lại đây thu thập..."
Lạc Hằng nghe vậy, gật gật đầu.
Thấy hắn không dao động, khuôn mặt Tiểu Linh Đang nhăn lại, "Không thì thừa dịp hiện tại tông chủ không có ở đây ngươi chạy trốn đi, ta sợ tông chủ lát nữa trở về sẽ giết ngươi."
Lạc Hằng lắc lắc đầu, "Không cần, ta hiện tại không có linh lực, chạy đi cũng chết."
Khi tỉnh lại Lạc Hằng đã dò xét qua tình trạng thân thể, đan điền vỡ nát, linh lực không có, nhưng cũng may không phải tình huống xấu nhất, chữa trị đan điền thì vẫn có khả năng khôi phục linh lực.
Nghe vậy, mặt nhỏ của Tiểu Linh Đang nhăn đến lợi lại hơn. Đúng vậy, nơi này khắp nơi đều là yêu ma, không chỉ có tu vi rất cao mà còn coi bọn hắn là đồ ăn, đi khỏi tông chủ thì nào còn mạng mà tồn tại.
"Không có việc gì, tông chủ nhà ngươi sẽ không làm gì ta đâu." Lạc Hằng quấn chặt quần áo một chút, nhiệt độ không khí không tính là rất thấp, nhưng thân thể hắn lại vô cùng rét lạnh, hẳn nguyên nhân là do lúc trước dẫn nhập ma khí vào cơ thể.
"Lạc đạo hữu, có một việc, ta có thể hỏi ngươi không?"
"Ngươi nói đi."
"Mười năm trước, thật sự là ngươi thả yêu ma ra khỏi Đọa Lạc Chi Uyên sao?" Tiểu Linh Đang cẩn thận hỏi. Lấy hành vi hôm qua của Lạc Hằng, làm thế nào cũng không có khả năng là người thả yêu ma ra gây nguy hại cho nhân loại, nhưng lại thấy hắn rất quen thuộc với yêu ma, Tiểu Linh Đang lại có chút buồn rầu.
"Phải hay không phải, đều đã qua rồi." Lạc Hằng nghiêm giọng nói.
Tiểu Linh Đang khó hiểu, rõ ràng là một người thường ngày ôn hòa như vậy, khi thanh danh tông chủ bị hao tổn lại lập tức đứng ra đôi co với người khác, nhưng khi đến lượt mình lại không rên một tiếng.
Vì cứu bọn họ mà tự nguyện tổn hại tu vi của mình cũng không tiếc, nhưng một lời giải thích lại đều không có.
Thấy mặt nhỏ của Tiểu Linh Đang càng nhăn nhó hơn, Lạc Hằng cười cười, "Nếu không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, biết ta không hại ngươi là được."
Mặt Tiểu Linh Đang như biến thành mặt trái khổ qua.
Để dời đi lực chú ý của Lạc Hằng, bớt chịu thống khổ tra tấn, Tiểu Linh Đang câu được câu không mà cùng hắn nói chuyện phiếm, từ lúc sao sáng đầy trời đến khi bóng đêm lui tẫn, sắc trời hửng sáng, mới thấy Bạch Tà trở lại.
Tiểu Linh Đang vội vàng thu tay lại, nhược nhược nói: "Lạc đạo hữu có hơi lạnh, ta truyền cho hắn một chút linh lực."
Lạc Hằng cố sức mà quay đầu lại, "Đã về rồi."
"Lạnh không?"
Lạc Hằng không chút để ý gật gật đầu.
Bạch Tà nghe vậy cười lạnh một tiếng, đến gần hắn chút, một tay túm người vào trong lồng ngực mình, bóp cằm hắn, lạnh lẽo cười, "Vừa rồi ta nghe một người nói, lúc hai người nước sữa hòa nhau, nhiệt độ cơ thể sẽ tự lên cao, không biết sư tôn có cần đồ đệ tới hầu hạ người không?"