Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 46



Bạch Tà cười lạnh nói: "Thời Lan Trạch tạo nhiều sát nghiệt như vậy, chết còn chưa hết tội, vụ việc hút chân nguyên năm đó hẳn cũng là do một tay nàng ta làm."

Đáy mắt Yến Hàn Mặc hiện lên vẻ ảm đạm, "Nhưng sư tôn ngươi đã từng thả yêu ma làm đảo loạn nhân gian, cho nên hắn càng đáng chết."

"Trực tiếp giết chết hắn thì quá tiện nghi cho hắn rồi." Bạch Tà cười nhạt, "Cho nên, ta mới đem hắn thành luyến sủng, từng chút từng chút một tra tấn hắn, vậy chơi mới vui."

"Nhưng vạn nhất hắn chạy thoát thì sao!" Một trong đám người đó lên tiếng nói.

"Không có khả năng, ta sao có thể để hắn trốn thoát khỏi ta.", ánh mắt Bạch Tà chấn động, lập tức phản bác nói, "Đời này cũng đừng hòng nghĩ tới."

Đám người cũng bị vẻ mặt đột nhiên kiên định của y làm cho nhất thời sửng sốt.

Bạch Tà tiếp tục nói: "Sư tôn ta có vẻ như hiểu biết thuật hồi sinh, liền bị giết hai lần cũng có thể việc nặng thành nhẹ quay trở về, nếu trực tiếp giết chết, có khả năng lại sẽ sống lại, vậy nên đem hắn khóa ở bên ngươi mới là biện pháp ổn thỏa nhất."

Bạch Tà nâng cằm Lạc Hằng, ngả ngớn nói: "Sư tôn, ngươi nói có phải không?"

Lạc Hằng biết ý hắn, giả vờ phẫn nộ hất bay tay hắn, "Bạch tông chủ, ngươi ta cũng từng là một hồi thầy trò, sẽ luôn có một phân tình nghĩa đi, huống chi chẳng phải lúc ta bại hoại thanh danh, ngươi cũng bại hoại thanh danh luôn sao!"

Bạch Tà khẽ cười nói: "Một hồi thầy trò, sư tôn năm đó diệt gia môn của ta, như thế nào lại không nhắc đến tình nghĩa."

"Hơn nữa, ta vẫn thích lúc sư tôn ở dưới thân ta thừa hoan, bộ dạng tức giận trừng mắt."

Đám người xung quanh nghe Bạch Tà nói như vậy xong, không cấm hít sâu một hơi, Bạch Tà cư nhiên đem loại chuyện này nói ra một cách lộ liễu như vậy, thoạt nhìn giống như loại chuyện này không phải làm lần đầu.

Thấy Lạc Hằng tức giận không thể át quay mặt đi, nhưng lại không thể động đậy, liền biết hắn khuất nhục đến cực điểm, đã từng là đại tông sư của một phái, cư nhiên trở thành vật thừa hoan của chính đồ đệ mình, hẳn đã sớm hận không thể đâm đầu vào tường chết đi đi.

Tiểu Linh Đang dùng đạo bào đem Tiểu hắc cầu che giấu, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng mấy ngày trước, Lạc đạo hữu đã cứu các ngươi, các ngươi bây giờ ngược lại bắt đầu động thủ với hắn."

Bọn người đã từng được cứu ở Đọa Lạc Chi Uyên, trong nhất thời sắc mặt đều lộ vẻ xấu hổ.

Bạch Tà ôm hắn, tính rời đi, "Ta hận, so với các ngươi không ít hơn một phân, thù diệt môn còn chưa báo, ta sẽ không khiến hắn chết sớm như vậy."

"Các ngươi nếu có bất mãn với ta, cứ việc xuống tay." Bạch Tà dứt lời, liền mang người rời đi, trở về chỗ ở của mình.

Đám người phía sau nhất thời không biết nên làm gì, cũng đi theo sau, bọn họ đánh không lại, đôi khi lượng cũng chưa chắc có thể đánh thắng được chất.

Yến Hàn Mặc ở phía sau nói: "Ta sẽ không từ bỏ báo thù, Thời Lan Trạch tuy đáng chết, nhưng Lạc Hằng càng đáng chết hơn, nếu Bạch tông chủ không giết, vậy để ta, nội trong ba tháng, ta nhất định phải thấy máu của hắn."

Bạch Tà nghe vậy, bước chân đều tạm dừng một lát, trong mắt toàn hung ác nham hiểm, nhìn ánh mắt thê lương của Yến Hàn Mặc liếc mắt một cái, liền ôm người rời đi.

Đám người ở bên nghe tiếng, không cấm đồng cảm nhìn Yến Hàn Mặc, đạo bào màu tím nhăn nhúm, hốc mắt hãm sâu, tóc mai hai bên đều bạc trắng vài sợi, ngày xưa nói cười yến yến hiện tại lại lưu lạc đến tận đây.

"Làm khó người si tình a."

"Lấy mạng người khác tới diễn si tình, chậc." Một thanh âm từ trong đám người phát ra, Tiểu Linh Đang vội vàng đem tiểu hắc cầu trong lòng ngực che lại.

Tiểu Linh Đang: Tên khốn này cư nhiên dám gây rối.

Mọi người ngạc nhiên, lần theo tiếng nhìn về phía Tiểu Linh Đang.

Tiểu Linh Đang hắn giọng một cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Ta nói không đúng sao?"

Mọi người cứng họng.

Mấy người Linh Tôn Phái mới nghe được tin tức liền đuổi lại đây, vừa mới đến thì đã tan cuộc, nghe được người ở một bên nhàn ngôn toái ngữ, cũng có chút khó hiểu, chạy tới chỗ Tiểu Linh Đang hỏi: "Tiểu Linh Đang, bọn họ nói là sự thật?"

Nghĩ thế nào cũng không thấy tông chủ của bọn họ có khả năng là dạng người này, người tơ tưởng bò lên giường của tông chủ rất nhiều, liền tính đệ nhất mỹ nhân năm đó lột sạch đồ đứng ở trước mặt Bạch Tà, tông chủ đến cái liếc mắt cũng không nhìn, càng miễn bàn hiện tại vì tra tấn Lạc Hằng, làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

Tiểu Linh Đang cũng không nói gì, chính hắn cũng thực buồn rầu, nhớ tới giao phó trước đó ở Đọa Lạc Chi Uyên, lắc lắc đầu, có chút cao giọng nói.

"Ta cũng không rõ lắm, lúc còn ở Đọa Lạc Chi Uyên, chỉ biết tông chủ xác thật là đem Lạc đạo hữu thành luyến sủng, thường xuyên đùa bỡn Lạc đạo hữu..."

Tiểu Linh Đang nghĩ nghĩ, đem chuyện ở Đọa Lạc Chi Uyên chọn nhặt nói: "Ta thấy tông chủ ôm Lạc đạo hữu vào trong sơn động, suốt một ngày mới ra ngoài, trên cổ đều là vết đỏ."

Vài tên đệ tử ngạc nhiên, có chút không tin, người ở một bên cũng đồng dạng như thế.

Tiểu Linh Đang tiếp tục nói: "Nhưng nếu là việc tông chủ làm, chúng ta làm đệ tử vẫn là theo sau đi, hơn nữa tông chủ cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý."

Tiểu Linh Đang dứt lời, ôm chặt A Nô Bỉ đuổi kịp bước chân của Bạch Tà, trở về chỗ ở.

Nhìn tiểu hắc cầu hơi thở suy yếu nằm trong lòng ngực, vẻ mặt trấn định mới vừa rồi của Tiểu Linh Đang, nháy mắt liền trở nên nổi giận đùng đùng, muốn ném thẳng hắn xuống đất, nhưng do dự một hồi, vẫn là nhẹ nhàng đặt xuống giường.

"Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi, Lạc tông chủ cũng sẽ không bị thương nặng đến vậy."

Tiểu hắc cầu xốc lên mí mắt, lộ ra con ngươi kim sắc, nói: "Vậy hắn hoàn toàn có thể ném ta ở nơi đó, tự sinh tự diệt, nếu ta chết, cũng không cách nào tìm hắn báo thù."

"Ngươi biết rõ Lạc tông chủ nhất định sẽ mềm lòng, ngươi căn bản chính là cố ý!"

A Nô Bỉ trầm mặc, hắn xác thật đánh chủ ý này, bất quá hắn cũng không dám chắc, ở sinh tử trước mắt, không có người sẽ liều mạng cứu người khác, hơn nữa, bản thân hắn vẫn là người đã từng thương tổn qua Lạc Hằng.

Nhưng mà đợi ở Đọa Lạc Chi Uyên, cũng quá nhàm chán a.

Tiểu Linh Đang nổi giận mắng: "Ngươi mà tính là tôn chủ gì, quá xằng bậy rồi."

"Kia, cũng cần có bản lĩnh để xằng bậy," A Nô Bỉ liếm liếm hàm răng, nói, "Cùng lắm thì, sau này ta sẽ bồi thường hắn."

Tiểu Linh Đang đều phải bị chọc giận, nghe vào chút đi, nói gì vậy chứ, xem mạng người khác như đang nói một cọng lông vũ không nặng không nhẹ, liến đến mình cũng bị hắn tùy ý vũ nhục, tiếp theo lại đem mình ném dưới ma trảo của bọn yêu ma khác, hoàn toàn làm lơ sinh mạng của người khác.

Tiểu Linh Đang kéo lên đệm chăn đem tiểu hắc cầu che lại, "Cho ngươi ngạt chết!"

Trước mắt A Nô Bỉ toàn là bóng tối, đôi con ngươi kim sắc của hắn co rút lại một vòng.

Dám đối xử với hắn như vậy.

A Nô Bỉ dùng ma khí xốc lên đệm chăn, ánh mắt bất thiện đối với Tiểu Linh Đang nói: "Đi bắt giúp ta một ít dã thú có thể tu luyện, yêu ma cũng được, không cần mấy thứ lớn lên ghê tởm."

Tiểu Linh Đang nghe vậy, trở tay liền muốn đấm A Nô Bỉ một phát, "Ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa ngươi cư nhiên dám sử dụng ma khí ở đây, là đang cảm thấy hại Lạc tông chủ chưa đủ thảm sao?"

A Nô Bỉ hừ nhẹ một tiếng, không đáp lời, Tiểu Linh Đang quả thực sắp bị tức chết, cuối cùng đem tay mình đưa qua, "Thức ăn khác thì không có, trước tạm chấp nhận uống máu của ta đi."

A Nô Bỉ ghé sát vào, đang định cắn xuống, Tiểu Linh Đang lại dời tay đi, "Ta cảnh cáo ngươi, không được sử dụng ma khí ở đây, nếu không, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."

A Nô Bỉ híp mắt, thứ đồ này cũng dám cưỡi lên đầu hắn.

Thấy hắn như vậy, Tiểu Linh Đang liền biết hắn lại suy nghĩ ý xấu gì rồi, gõ nhẹ lên đầu hắn nói: "Ngươi đừng có cái ý xấu gì cho ta."

Lần đầu bị người gõ đầu, ánh mắt A Nô Bỉ tẩm đầy lạnh lẽo.

Tiểu Linh Đang bị hắn híp mắt nhìn, thanh âm yếu đi vài phần, "Ngươi có nghe hay không, còn có dung mạo hình người của ngươi cũng bị bọn họ thấy qua, ngươi không được để lộ, nếu như bị phát hiện, những người đó lại tới định tội Lạc tông chủ."

A Nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lạnh lẽo đều tiêu tan xuống, "Lấy cái tính tình đó của hắn sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn."

A Nô Bỉ mới vừa rồi mơ mơ màng màng nghe xong hơn phân nửa, thầm nghĩ, Lạc Hằng này đúng thật là tính tình cứng ngắt, đám người kia đều đối xử với hắn như vậy rồi, còn không giết bọn chúng, lấy cái đức hạnh kia của Bạch Tà, phỏng chừng sớm đã có ý muốn giết hết bọn chúng, hiện tại không động thủ hơn phân nửa lại là dặn dò của Lạc Hằng.

"Đó là vì tông chủ tâm địa thiện lương, nếu hắn thật sự đủ nhẫn tâm, ngươi hiện tại cũng không sống nổi được đi."

A Nô Bỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không có phản bác, "Máu của ta đâu?"

Tiểu Linh Đang trợn mắt liếc hắn một cái, lần đầu thấy người muốn được xin giúp đỡ, lại bưng cái giá đại gia, nhưng cũng lười so đo với người này, vươn tay cho hắn cắn, nếu lại tiếp tục nháo đi xuống, cuối cùng người tức giận vẫn là mình.

Bạch Tà ôm Lạc Hằng trở lại chỗ ở, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, lấy đan dược từ không gian trữ vật ra giúp hắn trị liệu.

Đãi hắn khôi phục một chút, Bạch Tà mới buông hắn ra, dùng thanh tẩy quyết tẩy sạch vết máu trên thân hắn, lại giúp hắn thay một bộ đạo bào sạch sẽ.

Thấy y vẫn luôn không hé miệng nửa lời, Lạc Hằng liền biết y lại đang sinh khí, mỗi lần đồ đệ vừa giận, hắn lại không biết nên hống y như thế nào, nhỏ giọng nói: "Ta sai rồi, nhưng lần này ta có thương lượng với ngươi."

Bạch Tà không nhìn hắn, giúp hắn đổi tốt quần áo, đỡ hắn nằm xuống: "Nghỉ ngơi trước đi."

"Cùng với ta sao?"

Bạch Tà nói: "Ta đả tọa ở bên cạnh, thủ hộ sư tôn là được."

"Cho ngươi cắn một cái?"

Bạch Tà rốt cuộc mới đưa mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một cái, "Sư tôn."

Lạc Hằng mở to đôi mắt nhìn y, đầy vẻ vô tội.

"Chờ vết thương của ngươi tốt lên một chút, bằng không lại chẳng còn chỗ nào để ta xuống miệng." Bạch Tà nhẹ giọng nói.

Lạc Hằng ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người nhất thời lâm vào trong yên lặng, Bạch Tà do dự một chút nói: "Vì sao lại không nói chân tướng cho ta biết?"

Lạc Hằng lắc đầu, nằm ngửa ra, "Chân tướng năm đó sớm đã bị ta bóp chết, tìm không thấy chứng cứ."

Bạch Tà lược qua lời hắn nói, "Nếu đi tra chuyện năm đó, sẽ ảnh hướng đến ngươi sao?"

Lạc Hằng bật cười, đồ đệ thế nhưng lại chấp nhất như vậy, "Ta không biết, nhưng ta không muốn ngươi đụng đến người đứng sau ta, người đó không phải chỉ dựa vào sức lực của ngươi có thể chống cự được."

Bạch Tà siết chặt nắm tay.

Lạc Hằng khẽ thở dài một hơi, "Đó là nhân quả của ta, nếu không có cái nhân quả kia, khả năng ta không sống được đến hiện tại nói chuyện cùng ngươi, cũng coi như có được có mất, chỉ là làm khổ ngươi rồi."

Lạc Hằng cũng không biết lần này là đúng hay sai, một mình hắn lưng gánh tội danh cũng không cảm thấy gì, thế nhưng bây giờ còn liên lụy đến đồ đệ, vốn hắn còn tính toán bảo vệ thanh danh cho y.

"Ta không lo thanh danh, ta chỉ sợ bọn chúng hạ sát thủ với sư tôn." Bạch Tà lắc lắc đầu, hơn nữa, y có tâm tư lớn chính là có thể cùng cột vào một chỗ với sư tôn, y cầu còn không được. Lúc ấy y chỉ là muốn dẫn dụ Cốt yêu nên mới cố ý làm nhục hắn, không nghĩ tới lại kéo dài đến hiện tại, y mỗi một lần thân mật nhiều hơn với sư tôn một chút cũng đều là xa xỉ.

Chỉ là không biết, ngày ấy sư tôn hỏi y, rốt cuộc muốn ai trả lời.

Lạc Hằng nhẹ giọng cười, nhìn trong mắt Bạch Tà đầy mắt đều là hắn, Lạc Hằng bỗng nhiên biết đáp án của bản thân là gì.

Thấy y không tức giận nữa, Lạc Hằng có chút lo lắng A Nô Bỉ bên kia, tính tình của A Nô Bỉ so với nhị tổ tông còn nhị tổ tông hơn, "Ngươi đi xem tình huống của A Nô Bỉ một chút, ta sợ hắn gây chuyện."

Bạch Tà nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ đến xem sao."

Chờ hắn ngủ rồi, Bạch Tà hạ cấm chế quanh giường, mới rời đi.

Tiểu Linh Đang nhìn thấy Bạch Tà đột nhiên đến thăm, có chút kinh ngạc, "Tông chủ."

Bạch Tà gật đầu, "A Nô Bỉ đâu?"

Tiểu Linh Đang nhìn thoáng qua tiểu hắc cầu nằm trên giường, Bạch Tà tùy tay vung lên, đem người đánh thức.

Bạch Tà đối với người phía sau nói: "Tiểu Linh Đang ngươi ra thủ ngoài cửa."

Tiểu Linh Đang nghe vậy, liền ra ngoài.

A Nô Bỉ cảnh giác nhìn Bạch Tà, ánh mắt cực kỳ không tốt, "Tìm ta chuyện gì?"

Trên người hắn còn có thương tích, ở nơi nồng đậm linh khí này, hắn muốn thi pháp đều bị hạn chế, mà Bạch Tà này từ khi ra khỏi Đọa Lạc Chi Uyên liền muốn động thủ với hắn.

Bạch Tà cười lạnh nói: "Biết sợ rồi à, lúc trước tính kế sư tôn ta, có từng nghĩ đến ngày này."

"Sư tôn ngươi tự nguyện." A Nô Bỉ liếm hàm răng, mí mắt nhấc lên một khe hở nhìn y, trực tiếp làm lơ sắc mặt Bạch Tà càng ngày càng lạnh, hắn cũng xem như thấy rõ ràng, Bạch Tà này chính là đem lời nói sư tôn hắn thành mệnh lệnh, y không dám giết hắn.

Bạch Tà hừ lạnh một tiếng, không hề cùng hắn tiếp tục giảo miệng lưỡi, nói ra mục đích của mình, "Mấy ngày nay ngươi giúp ta điều tra tu sĩ nơi này một chút, có hay không yêu ma ngụy trang thành người."

"Ngươi đang ra lệnh bổn tôn!"

"Ngươi có thể không đi điều tra, nhưng nếu muốn dưới tình huống sư tôn không hay biết tới giết ngươi, ta có thể làm được."

A Nô Bỉ nhìn chằm chằm Bạch Tà, sát ý nơi đáy mắt cũng không thua gì y.

Bạch Tà không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Ở chỗ này ít gây chuyện lại, nếu lại khiến sư tôn bị thương, ta tuyệt sẽ không nhẹ nhàng tha cho ngươi!"

Dứt lời, Bạch Tà liền rời đi.

A Nô Bỉ rũ xuống mí mắt, hừ, nếu không phải Lạc Hằng mang mình ra, mình còn sợ hắn.

Bạch Tà trở lại phòng, nhưng vừa vào đến cửa, liền nhận ra từng có hơi thở của người khác trong gian phòng này, sắc mặt biến đổi, vội vàng đi đến bên giường, nhìn thấy người không có việc gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lạc Hằng mở mắt ra, thấp giọng nói: "Mới vừa rồi có người sấn ngươi rời đi, hạ ở nơi này thị thính phù."

Bạch Tà sửng sốt, trầm mặt nói, "Xem ra, bọn họ không tin lời ta nói."

"Sư tôn thực xin lỗi, trước giúp ta diễn một tuồng kịch."

Lạc Hằng còn chưa nghĩ ra là diễn kịch trong lời của y có ý gì, thì miệng đã bị Bạch Tà phủ lên.

Đạo bào màu xanh lá cùng đạo bào màu trắng, bị Bạch Tà xé rách ném tới một bên, một lát sau, trong phòng truyền đến thanh âm khiến người mặt đỏ tai hồng, từng mảnh quần áo màu trắng xanh chồng chéo nhau nằm dưới đất.