Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 108: Ươm mầm tai họa (2)





Hướng Huy phi thân bay tới vừa nhìn thấy Chu Thanh liền thất kinh hồn vía, thật ra hắn và Chu Thanh không có oán thù sâu nặng gì, lúc ở Liên minh yêu quái đánh lén Chu Thanh chỉ vì muốn cướp chút pháp bảo, sau này gặp lại Chu Thanh ở cục anh ninh quốc gia, vì có mặt Hiên Viên pháp vương, thực lực quá khủng bố, thêm vào Chu Thanh vốn đã là cao thủ Hóa Thần nên Hướng Huy mới nhẫn nhịn không dám ra tay, không phải hắn nhất định muốn gây khó dễ với Chu Thanh, mà là sợ Chu Thanh trả thù nên tiên hạ thủ vi cường là chắc ăn nhất.



Sau khi Chu Thanh và Hiên Viên pháp vương rời khỏi, Hướng Huy có liên hệ đại sư huynh Hư Kiếm Không đâm chọt sau lưng, nói là Chu Thanh đi chung với yêu quái, hành tung bí ẩn, nhất định là người trong Ma đạo, ai ngờ Hư Kiếm Không đã sớm quen biết Chu Thanh, mắng cho Hướng Huy một trận, còn căn dặn tốt nhất đừng nên đắc tội người này.



Theo như tình hình bây giờ có thể thấy Chu Thanh đã là khách quý của Thục Sơn, ngay cả Linh Hư lão đạo cũng đích thân tiếp đón, Linh Hư là thân phận gì chứ, một trong tứ đại tông sư danh tiếng lẫy lừng, uy tín ở Thục Sơn có khi còn hơn cả trưởng môn, ngay cả lão ấy mà cũng phải tươi cười hớn hở ra tiếp đón, tên Chu Thanh này rốt cuộc có thân phận gì? Hướng Huy tuy ở bên ngoài thì nghênh ngang thiệt, nhưng bối phận trong Thục Sơn vẫn còn thấp, nếu Chu Thanh trả đũa mình thì thật chả biết phải làm sao.



Nghĩ đến đây Hướng Huy chợt rùng mình một cái, nhưng lại nghĩ theo hướng tích cực ngay, gần đây công lực của mình tiến bộ rõ rệt, còn được sư môn ban cho một món pháp bảo uy lực kinh hồn, tên Chu Thanh kia chỉ mới đạt cảnh giới Hóa Thần sơ kì, với công lực Dẫn Khí hậu kì của mình cộng thêm pháp bảo dư sức tự bảo vệ, hơn nữa đây là địa bàn Thục Sơn, Chu Thanh dù muốn ra tay trả thù tin chắc các bậc trưởng bối trong sư môn sẽ can thiệp ngay. Trong tích tắc Hướng Huy suy tính xong tình thế, trong lòng tăng thêm niềm tin, dùng ánh mắt gây hấn vênh mặt thách thức Chu Thanh.




Sợ gì ngươi động thủ chứ! Thục Sơn chúng ta nổi tiếng thiên vị môn đồ, cho dù ngươi là khách quý, chỉ cần ra tay đánh đệ tử Thục Sơn thì các bậc trưởng bối không thể nể mặt đâu. Hướng Huy thậm chí còn nảy ý định lát nữa kêu luôn 3 gã sư đệ cố tình gây hấn với Chu Thanh. 4 người cộng thêm 4 món pháp bảo đủ để đối phó với một tu sĩ Hóa Thần sơ kì rồi.



Đôi mắt Chu Thanh lóe sáng, liếc xéo về phía Hướng Huy, trong đầu Hướng Huy như bị kim sắt đâm mạnh vào óc, đau buốt muốn thét lên, nhưng tâm trí bị nỗi sợ vô hình bao trùm, phía trước là một màn đen che phủ, toàn thân mềm nhũn, đầu óc choáng váng, vội vận chuyển chân nguyên chống cự, cơ thể lại không nghe sai khiến, muốn hét to lên cầu cứu nhưng ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra.



Hướng Huy đột nhiên hiểu ra tại sao Linh Hư lão đạo khách sáo với Chu Thanh như thế: Người này tuyệt đối không phải là tu sĩ chỉ mới đạt cảnh giới Hóa Thần sơ kì, rất có thể đã là cao thủ Hóa Thần hậu kì, thậm chí… thậm chí còn là nhân vật bước vào cảnh giới Luyện Thần Phản Hư rồi!



Hướng Huy xuất thân từ đại môn phái Thục Sơn, hiểu biết kể cũng có chút đỉnh, lúc ở Liên minh yêu quái hắn đã phán đoán công lực của Chu Thanh, giờ cách chưa bao lâu, dù có tiến bộ cũng đâu nhảy vọt nhanh đến thế, từ Hóa Thần sơ kì đột phá lên Luyện Thần Phản Hư, giờ đây Hướng Huy bắt đầu ngu ngơ không thể hiểu nổi lí do tại sao Chu Thanh có khác biệt lớn như vậy? Truyện "Phật Đạo "



Toi rồi! Sao ta lại gây hấn với con quái vật lợi hại ấy! Hướng Huy sợ đến nỗi muốn són cả ra quần.



“Ờ, Hướng Huy đó à, mau qua đây bái kiến hai vị tiền bối!” Chính vào lúc Hướng Huy nghĩ rằng phen này mình chết chắc rồi, giọng nói của Linh Hư lão đạo đột nhiên vang lên bên tai, Hướng Huy giật mình bừng tỉnh, phía trước màn đen biến mất, non xanh nước biếc hiện ra, cảm giác chết đi sống lại làm Hướng Huy thở phào nhẹ nhõm, vội thử hoạt động tay chân, tất cả vẫn bình thường không phát hiện có gì khác lạ, Hướng Huy có cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng vậy.



Hướng Huy thấy 3 người nhìn chăm chú vào mình, nhất là Chu Thanh còn nhếch mép mỉm cười, Hướng Huy như gặp phải ma, thót tim một cái. Hắn biết vừa rồi chắc Chu Thanh đã dùng bí thuật gì đó trừng trị mình, thế mà Linh Hư lão đạo đứng kế bên không hề phát hiện, chứng tỏ Chu Thanh ít ra phải có công lực như Linh Hư mới có thể làm được. Truyện "Phật Đạo "



“Hướng Huy xin bái kiến hai vị tiền bối!” Sau khi nhận lấy bài học, Hướng Huy trong lòng sợ sệt, đâu còn dám bất kính với Chu Thanh, chỉ mong người ta đừng so đo trả thù mình là may phước lắm rồi.



Hướng Huy bây giờ chỉ muốn trốn càng xa Chu Thanh càng tốt, ai ngờ ông trời như muốn chơi hắn một vố đau, hắn vừa định tìm cớ gì đó rời khỏi, Linh Hư lão đạo đã lên tiếng trước: “Nếu đã là trưởng môn có việc gấp cần tìm ta thì ta xin phép thất lễ với hai vị đạo hữu vậy! Hướng Huy, con dẫn hai vị tiền bối đến đại điện đón tiếp khách quý ở Linh Thúy phong đi!”




Hướng Huy nghe xong rụng rời tay chân, nhưng Linh Hư lão đạo không thèm để ý đến hắn nữa, sau khi dặn dò xong quay sang Chu Thanh và Vân Hà tiên tử chắp tay hành lễ một cái, cưỡi mây nhắm hướng xa xa bay đi mất.



Chu Thanh đột nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn Hướng Huy cười phá lên lạnh lùng. Hướng Huy toàn thân run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Ngài muốn làm gì? Đây là Thục Sơn, ngài không được làm bừa đâu đấy!” Chỉ có điều tuy cố bình tĩnh cỡ nào, Hướng Huy trong lúc nói chuyện hàm răng cứ va nhau cầm cập, không thể nói hắn nhát gan, mà là đối mặt với một đại cao thủ Phản Hư, hơn nữa còn có xích mích với vị đại cao thủ này nữa, đừng nói là tu sĩ Dẫn Khí hậu kì, ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không lí nào không run sợ. Thủ đoạn giải quyết mâu thuẫn giữa các tu sĩ với nhau không giống như người thường, người thường cùng lắm là giết chết đối phương, còn người tu đạo thì có rất nhiều cách, hồn xiêu phách tán chỉ là chuyện nhỏ, đáng sợ hơn là đem linh hồn đối phương luyện thành pháp bảo nhốt mãi mãi trong đó, sống không được, chết không xong, nỗi đau đó còn rùng rợn hơn cả bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục.



Vân Hà tiên tử tuy không biết Chu Thanh và tên đệ tử Thục Sơn cấp thấp này có xích mích gì, nhưng nhìn bộ dạng sợ hãi của Hướng Huy, nhịn không nổi bật cười khanh khách.



Chu Thanh dùng thần niệm quét về tứ phía không phát hiện có ai khác đến gần, nhếch mép gian trá, phất tay một cái, Hướng Huy chỉ thấy cảnh vật đột ngột thay đổi, bị rơi vào một không gian cổ quái, xung quanh mờ mờ ảo ảo, nhưng 4 góc có ánh sáng tỏa ra, mơ hồ có thể nhìn thấy không gian này như một điện thờ, dài rộng đều trong khoảng mười mấy trượng, ở giữa không gian có một tế đài xây bằng ngọc thạch, trên tế đài có hai màu vàng và đỏ chớp tắt, chú ý kĩ hơn sẽ thấy trong hai màu vàng và đỏ kia có vật thể dài dài đen sì chuyển động. Hướng Huy vừa rơi vào không gian này đã bị hiện tượng cổ quái kia thu hút, tạm thời quên đi tại sao mình lại lạc vào đây, tò mò bước tới 2 bước, muốn nhìn rõ xem rốt cuộc đó là thứ gì, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy đã làm hắn sợ chết khiếp.



Một sinh vật to lớn hình con tằm đang nằm trên tế đài, toàn thân máu thịt be bét, máu thịt đỏ tươi của nó không ngừng phập phồng, trên thân nó còn có lớp vỏ màu vàng chưa tróc xuống hết, thì ra ánh sáng màu vàng và màu đỏ chính là máu thịt và lớp vỏ của con quái vật này phát ra. Còn vật thể dài dài đen sì lại là mười mấy con rết khổng lồ dài hơn thước, hình dáng ghê tởm, những con rết đen sì kia không ngừng cấu xé máu thịt của sinh vật hình con tằm, mỗi lần con rết nuốt chửng một miếng thịt, Hướng Huy có cảm giác chúng phình to hơn một chút, bên dưới tế đài ngọc thạch đã có rất nhiều vỏ đen sì vương vãi, chính là lớp da mấy con rết lột xác to lên.



“Á!” Hướng Huy nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó, vội lui lại hai bước, định quăng pháp bảo ra phòng thủ, hắn sợ mấy con rết vồ lấy mình.



“Khụ!” Sau lưng vang lên tiếng ho, Hướng Huy vội quay đầu lại, thấy Chu Thanh và Vân Hà tiên tử đang đứng cách mình không xa.



Hướng Huy cố giữ bình tĩnh, đối mặt với nhân vật thần thông quảng đại cỡ này, thực lực chênh lệch quá lớn, hắn không có cơ may nào phản kháng, đành dùng lời ngon tiếng ngọt nói đạo lí thôi: “Tiền bối là khách quý của Thục Sơn, tuy vãn bối từng mạo muội đắc tội, nhưng tin chắc tiền bối không nhỏ mọn để trong lòng chứ?”




Chu Thanh đột nhiên lấy ra miếng lệnh bài Khách Khanh trưởng lão nói với Hướng Huy: “Ngươi yên tâm, ta không phải muốn trả thù ngươi đâu, bây giờ ta đã là Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn, những chuyện quá khứ coi như xóa bỏ, đây là không gian ảo do ta tạo ra, ta tìm ngươi là có chuyện cần bàn.”



“Cái gì? Tiền bối không phải muốn trả thù sao?” Hướng Huy không dám tin vào tai mình, như sắp chết đuối mà vớ được cái phao.



“Không biết tiền bối tìm vãn bối có điều chi sai bảo ạ?” Miếng lệnh bài kia Hướng Huy đương nhiên nhận ra, biết Chu Thanh không có nói bừa. Vừa rồi nghe Chu Thanh nói tới không gian ảo, Hướng Huy càng khẳng định Chu Thanh là đại cao thủ đẳng cấp Phản Hư, nếu chỉ là Hóa Thần hậu kì cũng không thể tạo ra không gian ảo rộng lớn đến thế.



Vân Hà tiên tử cũng là lần đầu tiên bước vào không gian ảo của Chu Thanh, nhìn thấy cảnh máu me ghê tởm trên tế đài, bất chợt nhăn mặt khó chịu. Chu Thanh biết có thể trong lòng nàng đã phản cảm, nhưng hắn chả buồn giải thích, càng không muốn hao phí nước bọt, cứ mặc kệ Vân Hà muốn nghĩ gì thì nghĩ. Tuy Vân Hà tiên tử từng có lòng giúp hắn lúc hai người ở trong Lưỡng Nghi Vi Trần đại trận, nhưng chỉ dựa vào chút ơn nghĩa này mà muốn thay đổi Chu Thanh là không thể nào.



Nguyên thần thứ hai bị hủy, con Kim tằm sáu cánh cũng chết toi, nhưng dù sao Kim tằm là quái vật thời hồng hoang, lại uống qua Cửu Lê Thánh Huyết, thân xác của nó vẫn còn hữu dụng, Chu Thanh dùng nó tu sửa xong thân xác cho mình còn dư rất nhiều, vốn định đem luyện thuốc, lại không có dược liệu quý phụ trợ, chỉ còn biết đem nó làm thức ăn nuôi mười mấy con rết này, không ngờ làm bừa mà đạt hiện quả, đám rết này vốn đã thích hút máu động vật, sau khi ăn máu thịt của Kim tằm sáu cánh vào tiến hóa nhanh chóng thành khổng lồ, Chu Thanh đoán chỉ cần một thời gian ngắn là có thể dùng chúng luyện Luyện Trùng thuật, coi như tốt ngang bằng cực phẩm pháp bảo rồi.



“Nghe nói ngươi là tổ trưởng Long tổ của cục an ninh quốc gia, nhưng xem ra cái Long tổ ấy chả ra làm sao cả, hình như ngươi cũng không khống chế được thì phải.” Chu Thanh không muốn mất thời gian vòng vo tam quốc, dưới thực lực lớn mạnh uy hiếp, tin chắc tên Hướng Huy này không dám bày trò. Chu Thanh đã sớm nảy ra ý định dò xét trước thực lực của Côn Lôn, thông tin trong tu đạo giới không dò la được, thế tục giới có thể có manh mối. Theo lí cục an ninh quốc gia phải tập hợp toàn nhân sĩ pháp lực cao thâm mới đúng, nhưng Chu Thanh lại thấy những thành viên Long tổ tên này tên nấy ngang tàng hống hách, thực lực yếu kém cứ như những tên hề, chẳng có chút tài cán gì, nếu chỉ có vậy thì các tổ chức Giáo đình phương Tây, quỷ hút máu gì gì đó đã sớm đánh đến tận nơi rồi.



“Tiền bối không biết đó thôi, thật ra Long tổ chỉ là bày ra để làm cảnh!” Hướng Huy biết mình giữ được mạng sống, hơn nữa đối phương đã trở thành Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn, nỗi sợ được xua tan, liền thật thà trả lời những gì mình biết. Nếu đổi lại là tu sĩ nào thực lực hơi yếu kém, Hướng Huy còn có thể khinh thường bịa chuyện lung tung, nhưng Chu Thanh là cao thủ siêu cấp thuộc hàng tông sư, quái vật bất tử đạt cảnh giới Phản Hư, nếu chọc cho người ta điên tiết bất mãn với mình thì e rằng ngay cả Thục Sơn cũng không giữ nổi cái mạng nhỏ cho mình đâu. Dù sao nói ra cũng đâu bị mất mát gì, cứ thành thật khai báo vậy