Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 41: Kẻ tung người hứng









Lăng Phi nghe xong ngấm ngầm kinh hãi, đối với tên Hư Kiếm Không này lại hiểu biết sâu thêm một phần, đại đệ tử Thục Sơn không phải là thằng ngốc chỉ biết có mỗi việc tu luyện. Xem hắn xử sự trưng ra khuôn mặt quang minh lỗi lạc, thật không ngờ tâm cơ lại cao thâm đến thế. Nghĩ đến đây, chút nể phục của Lăng Phi đối với Hư Kiếm Không biến hết thành khinh bỉ, trong lòng chửi rủa thầm: Nhanh như thế đã lôi kéo quan hệ rồi, quả nhiên cùng một giuộc với đám Hướng Huy. Đúng vậy, Thục Sơn các ngươi và hải ngoại tán tu đúng là có chút quan hệ, 3 lần đấu kiếm ở Nga My đều có mời không ít đồng đạo ở hải ngoại, nhưng đó là chuyện xưa như trái đất, không một ngàn cũng tám trăm năm rồi, đem những chuyện xưa cũ ra lôi kéo quan hệ, đúng là vô sỉ… Nếu muốn truy cho cùng, đạo môn khắp thiên hạ đều bắt nguồn từ Xiển Tiệt nhị giáo, tính ra đám tán tu đó còn là đệ tử Côn Lôn chúng ta ấy chứ.



Chu Thanh lại lên tiếng nói lăng nhăng: “Thì ra là đệ tử Thục Sơn à! Danh tiếng của Thục Sơn ta ở hải ngoại cũng như sấm giật bên tai. Trường Mi đạo nhân năm xưa oai chấn thiên hạ, có ai mà không biết! Ta chính là đệ tử của Thiên Đạo tông ở hải ngoại, Thiên Đạo tông từ thời Tiên Tần đã ẩn cư hải ngoại, không màn thế sự, nhưng danh tiếng của Thục Sơn cũng có biết tới.” Truyện "Phật Đạo "




Chu Thanh cứ tâng bốc Thục Sơn lên chín tầng mây, trong lòng rủa thầm: Tại sao ta lại có duyên với Thục Sơn thế nhỉ? Trước kia Lăng Vân lão đạo chính là chết dưới tay đệ tử Thục Sơn, mình giết người đoạt bảo cũng của đệ tử Thục Sơn, những tên đánh lén mình ở Liên minh yêu quái vẫn là đệ tử Thục Sơn, bây giờ lại gặp phải đệ tử Thục Sơn. Dù sao thì các ngươi chưa nhìn rõ bộ mặt thật của ta, cứ mặc cho ta nói bừa thôi. Thời Tiên Tần, Đạo, Nho, Pháp, Mạch… bách gia tranh minh, giáo phái nhiều như cỏ dại, ai mà biết có môn phái Thiên Đạo tông tồn tại hay không? Danh hiệu môn phái do ta tự sáng lập đã được truyền ra ngoài rồi. Hí hí! Thật không ngờ ta đã thành khai phái tông sư.



Chu Thanh không nói ra mình là tông chủ, tất nhiên không muốn tạo cảm giác cao thâm khó dò với hai tên này.



Lăng Phi càng nghe càng nhăn mày, không phải hắn nghi ngờ lời nói của Chu Thanh, mà là cảm thấy không thoải mái khi nghe Chu Thanh tâng bốc Thục Sơn, dù gì Côn Lôn của mình mới là đệ nhất đại phái. Chỉ cần không phải là đạo sĩ luyện đến cảnh giới thần tiên quên hết Thất tình lục dục, chắc chắn sẽ cực kì xem trọng danh tiếng của Côn Lôn mới đúng.



Hư Kiếm Không nghe Chu Thanh khen môn phái của mình tất nhiên rất vui, hớn hở nói: “Thì ra là đệ tử của Thiên Đạo tông! Thiên Đạo tông đạo pháp cao thâm, ta cũng từng nghe các bậc trưởng bối trong sư môn nhiều lần nhắc đến, thật không ngờ hôm nay lại có duyên gặp mặt, Chu đạo hữu công lực thâm hậu, quả thật khiến những đệ tử hèn kém chúng tôi cảm thấy hổ thẹn.”




Hư Kiếm Không đâu biết Thiên Đạo tông chỉ là cái tên Chu Thanh tự nghĩ ra, còn tưởng có môn phái này thật, cũng mở miệng tâng bốc một hồi. Thật ra trừ khi các bậc tiền bối Thục Sơn là thần tiên có thể dự báo tương lai, bằng không ai mà biết được Thiên Đạo tông chứ, nhưng lúc này đâu thể nói kiểu như “Ta không biết môn phái này, e là do môn phái quá nhỏ nên không có danh tiếng!”, chỉ còn cách nói bừa một chập. Chu Thanh sém chút không nhịn được cười vỡ bụng.



“Tên Hư Kiếm Không này bề ngoài đạo mạo chính trực, nhưng thật ra lại là một tên vô liêm sỉ cùng cực!” Lăng Phi thấy hai người kia cứ tâng bốc lẫn nhau, còn thiếu điều xưng hô huynh đệ với nhau, trong lòng nôn nóng, mặc kệ tất cả, bước tới trước góp tiếng nói ngay: “Thì ra là Chu chân nhân của Thiên Đạo tông, tại hạ Lăng Phi phái Côn Lôn, nghe sư tôn từng nói Thiên Đạo tông từng oai danh lừng lẫy thời Tiên Tần, tiếc rằng người trong môn phái đều là tuyệt thế cao nhân không màn danh lợi, không thích phân tranh nên mới di cư hải ngoại, nếu không danh tiếng hiện nay e không kém Côn Lôn chúng ta đâu.” Câu này của Lăng Phi đạt cùng lúc 2 mục đích, vừa tâng bốc người khác, lại chỉ ra địa vị của Côn Lôn, so với Hư Kiếm Không còn cao minh hơn nhiều.



Thật ra Lăng Phi có toan tính của riêng mình, lần này hắn bị mất chức tổ trưởng Long tổ, kể ra cũng hơi oan uổng, nhưng xảy ra vụ việc nghiêm trọng thế này, ít nhiều hắn cũng có chút trách nhiệm, giờ chỉ còn cách điều tra rõ chân tướng vụ việc mới mong được phục chức, tên Hướng Huy bất tài đó chắc chắn sẽ phạm nhiều sai sót khi thi hành nhiệm vụ, đến lúc đó người của gia tộc mình giúp sức đâm chọt sau lưng với cấp trên, chức tổ trưởng lại trở về với mình thôi.



Chỉ có điều muốn điều tra chân tướng đâu phải dễ, Lăng Phi nghe nói hung thủ là Ma đạo cao thủ, hung tàn độc ác, công lực cao thâm, ngay cả Trần Không lão đạo là cao thủ Hóa Thần kì cũng bị toi mạng, một tên Dẫn Khí hậu kì như mình sao mà đối phó nổi, hơn nữa thái độ của sư phụ lại cổ quái dị thường, không những không chịu xuống núi, còn mượn cớ bế quan tham ngộ đạo pháp để trốn tránh. Bây giờ lôi kéo được vị cao thủ trẻ tuổi này thì tốt quá, thêm vào muội muội đi mời đại sư huynh Nhất Vân Tử nhờ giúp đỡ, có 2 cao thủ Hóa Thần kì cộng thêm mình nữa, cơ hội thành công sẽ lớn hơn nhiều. Vì cao thủ Ma đạo xưa nay tính tình cao ngạo, luôn hành động đơn lẻ, ít khi kéo bè kết đảng, 3 người đánh một người, phần thắng coi như nắm chắc trong tay. Nếu như Chu Thanh mà biết được toan tính này, chắc cười vỡ bụng mà chết ấy chứ, đấy chẳng phải là hành động dẫn sói vào nhà sao! Truyện "Phật Đạo "



Hư Kiếm Không cũng có toan tính, trong xã hội hiện đại, nền văn minh tu đạo sớm đã mai một, rút ra khỏi tư tưởng chủ đạo của thời đại, quan điểm văn minh mới không ngừng nảy sinh, bất kể là dưới tác động của tư tưởng mới trong nước hay phương Tây, tư tưởng của những người tu đạo đời trước đều bị mục nát cả, vì thế tất cả trốn hết về núi ẩn cư tu luyện, nếu không có tình huống đặc biệt sẽ không ra mặt, những việc thế tục giao toàn bộ cho đệ tử trẻ tuổi quản lí, có thể nói bộ phận đệ tử trẻ tuổi mới là trụ cột của các đại môn phái hiện nay, còn các cao thủ tiền bối chỉ đứng sau lưng chống đỡ khi cần thiết mà thôi. Truyện "Phật Đạo "




Hư Kiếm Không từ nhỏ lớn lên ở Thục Sơn, tất nhiên việc gì cũng nghĩ cho lợi ích của Thục Sơn, thân là đại sư huynh, cao thủ trẻ tuổi kiệt suất nhất của môn phái, Hư Kiếm Không nhìn ra khắp Trung Quốc, trong số các đệ tử trẻ tuổi hiện chỉ có Côn Lôn là đứng trên Thục Sơn, vì đại đệ tử Nhất Vân Tử của họ đã tu luyện đạt cảnh giới Hóa Thần kì. Đệ tử Thục Sơn của mình tuy nhiều, nhưng phần đông chỉ mới Dẫn Khí trung kì, tên Hướng Huy tuy rất khá, cơ mưu hơn người, tiếc rằng công lực hơi kém, bây giờ lên giữ chức tổ trưởng Long tổ, những công vụ phải giải quyết, nhân vật, yêu quái… chắc chắn nhiều hơn trước gấp bội, tuy Long tổ có mấy trăm thành viên, nhưng đệ tử Thục Sơn lại chỉ có mười mấy người, đệ tử các môn phái khác thì bằng mặt không bằng lòng, chỉ chống mắt chờ đợi Thục Sơn phạm sai lầm. Khi chấp hành nhiệm vụ chúng không phá đám đã là may, nói gì đến toàn tâm toàn ý góp sức chứ.



Công lực thấp kém, khi chấp hành nhiệm vụ gặp phải yêu quái mạnh tất nhiên là không ổn, sơ suất một cái thì sẽ đánh mất danh tiếng của Thục Sơn, chuyện này không thể xem thường, đó chính là lí do Hư Kiếm Không có ý lôi kéo Chu Thanh. Có cao thủ Hóa Thần kì như Chu Thanh giúp sức, mọi việc sẽ thuận lợi hơn nhiều.



Hơn nữa Chu Thanh là hải ngoại tán tu, giao hảo với hắn chỉ có lợi chứ không có hại.



Trong nhất thời, 3 người toan tính lẫn nhau. Chu Thanh tuyệt nhiên không nhận ra mình vừa lộ diện đã trở thành món hàng quý được hai đại môn phái giành giật