Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 69: Địa sát đại trận





"He he! Lão tổ ta giao tiếp với Thục Sơn cũng không phải là ngày một ngày hai, mắc bệnh lâu sẽ thành lương y, học được công pháp kiếm trận thì có gì là kỳ quái? Ngay cả những phi kiếm cũng là kiếm được từ những đệ tử Thục Sơn năm đó chết trên tay lão tổ ta, ta thấy chướng mắt cho nên năm đó mới không mang theo bên người, mới không bị hủy mất, hiện tại không ngờ lại phát huy công dụng. Những oan hồn này cực kỳ lợi hại, trừ phi là Đô Thiên đại trận của ngươi, bằng không tất cả những trận pháp Ma đạo khác cũng không có tác dụng, may ra chỉ có huyền công của Đạo môn mới có thể khắc chế được!" Hiên Viên pháp vương cười he he âm hiểm, biết Chu Thanh nhất định sẽ hỏi lão vì sao không dùng sở trường mà lại đi dùng chiêu thức học trộm, đây chính là giải thích trước. Truyện "Phật Đạo "



Ôn Lam Tân thì lại búng ngón tay trái, những viên kim quang lớn cỡ hạt đậu liên tục bắn nhanh mà ra, biến ảo ở trong không trung, gắn lại thành một quầng sáng màu vàng. Trong những kim quang đó có kim giáp thần nhân tí hon nhảy múa, những kim giáp thần nhân tí xíu đó tay cầm binh khí của nhiều môn phái, có phương thiên họa kích, có roi sắt, có song câu, đều xoay tròn ở xung quanh quầng sáng không thôi. Ẩn ẩn còn có tiên âm truyền đến, khiến cho tai của người ta được thông suốt. Ôn Lam Tân hét một tiếng nhỏ, quầng sáng màu vàng liền thêm vào kiếm trận của Hiên Viên pháp vương bày ra!



"Cái này... cái này mà là phương pháp của ma đầu sao?" Chu Thanh cảm thấy mắt choáng váng. Hai người đều thần thông, khiến cho con đường Tư Mã âm thâm rét lạnh, trống trải tĩnh lặng đột nhiên lại có những tia sáng kì dị chiếu khắp nơi, quả thực là từ địa ngục mà biến thành nơi nhân gian tiên cảnh!



" Tát Đậu Thành Binh thuật! Không ngờ ngươi lại có loại thủ đoạn này!" Hiên Viên pháp vương không khỏi bất ngờ, "Nếu lão tổ ta đoán không sai, thì pháp thuật này hẳn là tiên thuật bí truyền của Ngọc Hư Côn Lôn, người ngoài không có khả năng học được! Thật là kì quái!"




" Tát Đậu Thành Binh! Chính là tiên gia bí thuật mà năm đó Dương Tiễn đã sử dụng để đối phó với ôn thần Lữ Nhạc và đôi sư đồ Trịnh Luân?" Chu Thanh vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi. Tuy thấy pháp thuật mà Ôn Lam Tân thi triển quang minh chính đại, tiên khí dật nhân, nhưng lại không thể tưởng được đó lại là thượng cổ tiên thuật!



Từ xưa đến nay, pháp thuật Tát Đậu Thành Binh (tung hạt đậu biến thành binh) nhiều không kể xiết. Mao sơn, Long Hổ sơn đều có bí pháp loại này, nhưng đại đa số đều là những thuật biến hóa mà thôi. Nếu mà có thể xuất ra được thực thể, thì cùng lắm cũng chỉ là chân nguyên ngưng thể, pháp bảo thực tướng, thậm chí còn có cả một số người trong Ma đạo phong ấn sinh hồn lệ phách vào trong hạt đậu tương, lúc đối địch thì ném ra (tát đậu), cũng có thể gọi là Tát Đậu Thành Binh. Nhưng mà Tát Đậu Thành Binh thuật chân chính thì chỉ ở Côn Lôn mới có được mặt hàng chính tông, không có phân hiệu nào khác. Nghe nói loại tiên thuật này nếu luyện tới cảnh giới cao nhất có thể từ hư không đưa tới thiên binh thiên tướng, thần thánh bốn phương, uy lực lớn vô cùng. Có điều thực hiển nhiên, Ôn Lam Tân cũng chỉ luyện được một tí xíu da lông mà thôi, chỉ có thể dùng để hộ thân, chứ đối địch thì mơ đi nha.



Ôn Lam Tân không trả lời, chỉ tự nhảy tới Thiên Tinh điện đằng kia. Hiên Viên pháp vương cùng Chu Thanh hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cũng bám theo phía sau.



"Bản thể của Thiên Tinh đại trận là Thiên Cương Địa Sát đại trận. Chúng ta không động vào ba mươi sáu Thiên Cương (sao Bắc Đẩu), mà động cái Địa Sát đại trận này trước đã. Mắt trận của Địa Sát đại trận chính là sao Địa Sát, hợp với sao Địa Khôi, sao Địa Dũng, sao Địa Kiệt, sao Địa Hùng tạo thành thế ngũ hành, trên dẫn tinh lực, hạ hấp ngũ hành. Chúng ta chỉ cần khống chế sao cho năm cái cột sao này không bị phá hư thì trận pháp này sẽ không bị phá vỡ, cũng không đến mức dẫn động toàn bộ oan hồn. Cứ từ từ đánh vỡ từng cái cột sao phong ấn còn lại rồi tính tiếp." Hiên Viên pháp vương êm tai nói.



"Gã này hóa ra cũng là chuyên gia trận pháp, ta thật đã trông lầm rồi!" Chu Thanh thật ra cảm thấy vô cùng bội phục với kiến thức bác học của Hiên Viên pháp vương. Luận về chỗ tinh diệu của Thiên Cương Địa Sát đại trận không kém gì Lưỡng Nghi Vi Trần trận của Đạo môn.



"He he, trong Địa Sát trận này thì sao Địa Cẩu là yếu nhất, nói vậy chắc những oan hồn bị phong ấn cũng không nhiều lắm, oán khí cũng không nặng, chúng ta đánh vỡ cái cây cột sao Địa Cẩu trước!"




Chu Thanh đi đến một cái cột sao cao ngất bên trái của đại điện, tinh tế đánh giá nó, thần niệm đầu nhập vào bên trong, phân tích phong ấn trong đó, trong nháy mắt đã tìm ra được chỗ mạnh chỗ yếu. Keng! Hóa Huyết thần đao xuất hiện trong tay. Chu Thanh cũng không thúc dục uy lực trận pháp ở trên thân đao, mà lấy bản thể của thân đao vận khởi Bát Cửu Huyền Công. Thân đao vốn tăm tối lại hiện ra màu vàng nhàn nhạt, hoàn toàn không có cái loại khí tức đỏ máu hung tàn thông lệ, ngược lại lại có một chút Phật quang lập lờ, quang huy thánh khiết. Thần niệm ngự đao, tinh thần niệm lực có chút cường đại của Chu Thanh phủ lên trên thân đao, liên tục kích động cây cột sao Địa Cẩu.



Một đạo tinh quang từ trên đại điện dọc theo cột sao Địa Cẩu lượn xuống, giống như một con trăn lớn trườn quanh cây cột, quấn quanh cây Hóa Huyết thần đao vừa mới tiếp xúc đến đồ án tinh vân.



Chu Thanh nhắm hai mắt lại, thân thể không chút lay động, hợp nhất với nguyên thần. Niệm lực cường đại dung nhập làm một thể, điều động Hóa Huyết thần đao theo một cái quỹ tích kì dị, liên tục tránh né những tinh quang đang cố quấn quanh nó, thi thoảng còn bớt chút thời gian bới móc vào cái đồ án tinh vân ở trên thân cột. Từng đoàn từng đoàn mảnh vụn tinh vân rơi xuống dưới, hoặc là rơi xuống đất biến mất không thấy, hoặc là trực tiếp bị tan chảy trong hư không. Mỗi một mảnh vụn rơi xuống, tinh quang trên con trăn lớn kia liền ảm đạm đi không ít!



Hiên Viên pháp vương liên tục gật đầu nói: "Tiểu tử này cũng là một cao thủ trận pháp, lại có thể thông hiểu được chỗ mạnh yếu của Địa Sát đại trận. Lấy xảo phá trận, chỉ bằng một chữ Xảo này, chỉ sợ là lão tổ ta cũng không hơn thế này được!" Truyện "Phật Đạo "



Ôn Lam Tân gật đầu nói: "May mắn là Từ Phúc năm đó không làm ra cái phong ấn nào khác ở trong Thiên Tinh điện, toàn bộ đều dựa vào Thiên Cương Địa Sát đại trận tự hành vận chuyển, bằng không chúng ta đành phải tay trắng trở về rồi!" Rốt cục, đoàn tinh vân cuối cùng dung nhập vào hư không, con trăn lớn kia vô thanh vô tức biến thành một sợi tơ sáng, Chu Thanh không thèm khách khí, một đao trảm làm hai đoạn, sợi tơ thống khổ vặn vẹo rồi cuối cùng thì biến mất.



Chu Thanh thở dài một hơi, thu hồi lại trường đao, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, có điều trong ánh mắt lại ánh lên quang mang giác ngộ. Lúc này đây, hắn đối với đạo của trận pháp lại có cách hiểu sâu sắc hơn, tuy rằng bản lĩnh còn kém Khoáng Quân lão đạo, nhưng mà so với lúc trước thì hẳn là phải cao hơn cả bước.



"Tiểu tử, sao lại dừng tay vậy? Đạo phong ấn cuối cùng vẫn còn kìa!" Hiên Viên pháp vương vẫn dụng thần niệm quan sát động tĩnh bên trong cây cột sao Địa Cẩu, đương nhiên là biết được rành mạch.




"Đạo phong ấn cuối cùng này đương nhiên là phải nhờ tiền bối đến mở, thần niệm của ta đã bị tiêu hao quá nhiều rồi, đi vào trận khôi phục cái đã!" Chu Thanh thân mình chợt lóe bay vào con đường Tư Mã. Phong ấn cuối cùng mà mở ra, cả ngàn cái hồn đều cùng xuất hiện, chỉ bằng oán khí cũng đủ để nuốt chết Chu Thanh rồi, cái việc đứng mũi chịu sào này Chu Thanh đương nhiên là không muốn nếm thử. Nếu không phải là cảm thấy tò mò với cái Địa Sát đại trận này thì Chu Thanh thậm chí còn không muốn động tay vào.



Hiên Viên pháp vương cùng Ôn Lam Tân gật đầu với nhau, hai đạo khí thế to lớn vô cùng một đỏ, một đen, chân nguyên mang theo khí thế vạn quân hung hăng đánh vào cây cột sao Địa Cẩu đã bị lột đến sạch trơn kia!



Cây cột sao ầm ầm sụp xuống, toàn bộ đại điện đều hơi hơi rung rung. Tiếng gầm rú cực lớn khiến cho Chu Thanh đã tiến vào trong con đường Tư Mã rồi mà lỗ tai vẫn thấy hơi đau đau. HÚ! Oán khí tận trời, ngưng tụ thành những hắc khí giống như thực thể tuôn ra từ nơi mà cây cột sao đó vừa mới sập, nhanh chóng tràn đầy khắp đại điện. Xung quanh đen kịt, chỉ còn lại một trăm linh bảy cái cột sao lòe lòe sáng lên trong hắc khí, mà hắc khí không thể xâm phạm vào được. Nhiệt độ bên trong đại điện kịch liệt giảm xuống, những tảng đá trên mặt đất phát ra tiếng nứt răng rắc, ngay cả Hiên Viên pháp vương hai người cũng đều phải vận công để bảo vệ quanh thân.



Khói đen nồng đậm tràn ngập, trong nháy mắt đã tụ hợp hóa thân thành vô số âm hồn. Đầu lâu bay đầy trời, khuôn mặt dữ tợn vô cùng. Những đầu lâu đang bay múa có nửa bên là thịt nửa bên là xương khô, có hai dòng máu chảy ra từ hốc mắt, khí tức thô bạo khiến cho ngay cả Ma trung chi ma Ôn Lam Tân cũng phải kinh hãi không thôi.



Trong số những quân hồn này cũng có những đội binh lính quân hồn mặc áo giáp, tay cầm cây giáo đồng đen, âm phong lập lờ, sát khí ngập trời, đám này so với tên lính không đầu mà Chu Thanh hấp thu có vẻ còn hung mãnh hơn một chút. Những âm hồn quỷ binh này khi tụ khi tán, có điều dần dần liền ngưng tụ lại thành bộ dáng trước khi chết, đầu rơi máu chảy có, mất tay mất chân có, ruột gan lộn tùng phèo có, những đường ruột xanh xanh trắng trắng từ chỗ bị đâm ở bụng tuôn ra, quấn quanh bên hông, khiến cho người ta phải kinh sợ. Cũng có khoảng trăm vị toàn thân trên dưới bị cắm đầy đao kiếm, bị dính tên khắp người giống như một con nhím