Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 94: Côn lôn mất chủ (1)





Chu Thanh không thèm đếm xỉa đến ánh mắt sắc bén của Càn Cơ lão đạo, cũng không trả lời, quay đầu chấp tay nói với Vân Hà tiên tử: “Vân Hà tiên tử, bần đạo muốn nhờ một việc, không biết cô có đồng ý không.” Vân Hà tiên tử vừa hết thẹn thùng, khuôn mặt ửng đỏ vẫn còn lại một chút hồng, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà có chút yểu điệu khó nói, bây giờ Chu Thanh đột nhiên nói với nàng, trái tim nàng đập thình thịch, sắc mặt lại càng ửng đỏ hơn, đang ấp a ấp úng, nói không nên lời. Truyện "Phật Đạo "



Thất Thái tiên tử nhìn thấy lại lắc đầu, vội vàng tiến tới trước đáp: “Chu chân nhân sao lại nói vậy, lúc đối phó với Ngũ Tán Nhân được Chu chân nhân ra tay trợ giúp, Đại Tự Tại cung ta cảm kích không hết, có việc gì xin cứ nói ra.”



“Mấy đệ tử của ta vừa nhập môn không lâu, giúp ta xem chừng họ, pháp bảo của cô chuyên để phòng ngự, ta cũng yên tâm.” Chu Thanh vừa nói xong, Thất Thái và Vân Hà đều ngạc nhiên, vội vàng muốn nói, Chu Thanh lại giọng sang sảng: “Từ lâu đã nghe Côn Lôn là danh môn chánh phái, xưng là Trung Nguyên đệ nhất, không ngờ lại tốt khoe xấu che như vậy.”



Càn Cơ lão đạo thấy Chu Thanh không đáp lại mình, ngược lại nói nói đông nói tây với người khác, cho dù ông rất giỏi nhịn, cũng nhịn không nổi nữa, Chu Thanh tu vi cao thâm, ông đương nhiên không muốn động thủ, nhưng nếu muốn động thủ, với cây roi Đả Thần trong tay ông có lòng tin có thể khiến Chu Thanh mất mạng. Đệ tử thân thọ trọng thương, ông thì nói vài lời công bằng, mà còn bị người khác lờ đi, e là đến cát bùn cũng tức khí, huống chi là Càn Cơ lão đạo vốn là chưởng môn phái Côn Lôn, tông sư một phương của giới tu đạo, bình thường đã là một nhân vật hễ khuỵu chân xuống đã có thể điên đảo trời đất, chút thiện cảm của Càn Cơ lão đạo đối với Chu Thanh lúc nãy đã hoàn toàn mất hết, nếu không phải là tu vi cao thâm, cố gắng kềm chế, e là đã sớm nhảy ra động thủ giết người rồi.




Đúng lúc ông định phát tác ra, nghe Chu Thanh nói mình tốt khoe xấu che, liền cười lạnh lùng nói: “ Chu đạo hữu tu vi cao thâm, lại ra tay nặng với một hậu bối, chỉ sợ là hạng tà ma ngoại đạo, muốn đến hại đạo môn ở Trung Thổ, lão đạo thân là chưởng giáo Côn Lôn, cho dù không ức hiếp đến Côn Lôn ta, lão đạo cũng không thể trơ mắt mà nhìn.” Càn Cơ lão đạo vừa mở miệng đã đội luôn cho Chu Thanh một cái tội xấu xa.



“Ha ha ! Ha ha !” Chu Thanh cuối cùng nhịn không được đã cười to lên, phi thân ra khỏi long châu chỉ vào Càn Cơ lão đạo nói: “Tà ma ngoại đạo, đúng là một cái tội quá lớn, không cần nói những lời vô bổ nữa, ta không muốn đấu võ mồm với ngươi, ngươi cho rằng Côn Lôn còn là Xiển giáo của năm xưa sao, có thể diễu võ dương oai trước mặt đạo hữu trong thiên hạ à, nói thật cho ngươi biết, đồ đệ của ngươi điêu ngoa phóng túng, không biết trời cao đất dày, bây giờ ta giáo huấn nó một chút, để nó ghi nhớ mãi trong lòng, tránh sau này bị người khác đánh đến tan xương nát thịt, Côn Lôn ! Hứ ! Hay ho lắm sao ? Tiếc là vẫn không đáng để bổn tông chủ để mắt đến.” Chu Thanh thấy Càn Cơ lão đạo lên thuyền liền đổ cho một tội danh, đã biết tên Càn Cơ lão đạo này cũng là người hay tốt khoe xấu che, đáng lẽ ra nên ra tay giết luôn, bây giờ thì không cần kiêng dè nữa, lập tức để lộ mặt thật ra.



“Hoang đường !” Nhất Vân Tử đang dùng chân khí điều hòa khí huyết cho Lăng Nhược Thủy, nghe Chu Thanh nói, liền nổi trận lôi đình, hắn từ nhỏ đã sống ở Côn Lôn, rất xem trọng môn phái của mình, bây giờ nghe Chu Thanh miệt thị Côn Lôn, vốn đã tức Chu Thanh đả thương Lăng Nhược Thủy, bây giờ đã tức lại càng thêm tức, nếu không phải đang chăm sóc cho Lăng Nhược Thủy hôn mê, hắn đã sớm xông lên liều mạng với Chu Thanh.



Càn Cơ lão đạo đột nhiên bình tĩnh lại, nói rõ từng chữ một: “Chu đạo hữu đừng quá hoang đường, tu vi của ngươi tuy cao, nhưng lão đạo vẫn có thể chế ngự được ngươi, vậy đi ! Ngươi hãy hứa với lão đạo hai điều kiện, lão đạo sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa, cũng không truy cứu chuyện ngươi đả thương đệ tử ta, thế nào.”



Trước khi Càn Cơ lão đạo rút kiếm ra đột nhiên nói những lời này, khiến Chu Thanh cảm thấy hiếu kỳ, đó chẳng phải là chủ động nhận lỗi sao ?” “Ồ ! Điều kiện gì, nói ra nghe thử !” Chu Thanh phiêu bồng trong không trung, khẽ nhíp thủ quyết, hỏi.



“Thứ nhất, ngài hãy trả Âm Dương kính cho đồ đệ ta !” Càn Cơ lão đạo lạnh lùng nói. Chu Thanh vừa nghe, điều kiện này cũng không đến nỗi quá đáng, liền hỏi: “Vậy còn điều thứ hai ?”



“Thứ hai, chuyện ngươi đánh trọng thương đồ đệ ta, là do nó vô lý trước, ta mặc kệ lúc trước giữa hai người đã có mâu thuẫn gì, chuyện này chấm dứt tại đây, nhưng lúc nãy người trong lúc ăn nói đã có chỗ bất kính với Côn Lôn ta, lão đạo thân là Côn Lôn chưởng giáo, đương nhiên không thể ngồi nhìn danh dự của bổn phái bị tổn hại, chỉ cần ngươi theo ta lên Côn Lôn, tạ tội trước mặt tổ sư Côn Lôn ta là Nguyên Thủy Thiên Tôn, chuyện này cũng xem như bỏ qua.” Giọng nói của Càn cơ lão đạo vẫn lạnh lùng băng giá. Chu Thanh nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, tên Càn Cơ lão đạo này quả nhiên là ác độc, chiêu này đúng là chiếm lý lại chiếm tình, nói ra cũng rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu mình đi theo đến đó, vậy thì Thiên Đạo tông từ nay về sau đừng nghĩ tới chuyện có thể ngẩng đầu trong giới tu đạo.




“Nếu ta không đồng ý thì sao !” Trong lòng Chu Thanh đã sớm có chủ ý, cũng không định nói nhiều lời dài dòng, muốn đánh thì đánh, nên lạnh nhạt nói với Càn Cơ lão đạo một câu.



“Ngươi không đồng ý, thì đừng trách lão đạo vác xác ngươi lên Côn Lôn nhé !” Càn Cơ lão đạo rõ ràng là tiên lý hậu binh, mỗi câu nói đều có đạo lý, ép Chu Thanh vào góc chết, không hổ là lão hồ ly thành danh nhiều năm.



Lời nói của Càn Cơ lão đạo vừa dứt, thì đã nhìn thấy Chu Thanh chỉ lên trời, một tia sét còn mạnh hơn tia sét Tử Phủ Tiên Lôi mà trước đó Nhất Vân Tử phát ra từ trên trời giáng xuống, nhưng tia sét này không phải màu tím, giống như những tia sét bình thường khác, chỉ có thô to và có chút kinh người, ít ra cũng to hơn gấp đôi so với tia sét tím, đồng thời bên cạnh cột lôi dài hơn ba trăm trượng còn có vô số những quả cầu lửa bay loạn xạ xoay tròn.



Thanh thế này thật giống như khai thiên lập địa vậy, cột lôi cấp tốc giáng xuống mang theo cuồng phong, vô số mây trắng cuộn vào, tương đối mà nói, tia sét vừa nãy mà tên Nhất Vân Tử phát ra như con suối nhỏ so với sông lớn.



Thất Thái và Vân Hà đã sớm biết Chu Thanh sẽ động thủ, nhưng không ngờ lại có thanh thế lớn như vậy, vội vàng lấy ra pháp bảo, khởi động Thất Thái long châu, trong chớp mắt đã đi xa hơn 10 dặm, đứng từ xa nhìn hai người họ quyết đấu. Liêu Tiểu Tiến thì thầm: “Lần này hay rồi, hai người nói đánh là đánh, ông già đó sắp xui xẻo rồi !” Chu Nghi và tiểu hồ ly đều biết con người của Chu Thanh, lần lượt gật đầu, hiểu thâm ý trong câu nói của Liêu Tiểu Tiến. Vân Hà tiên tử thì có vẻ sốt ruột, buồn bực không yên, Thất Thái tiên tử nhìn thấy, không biết nên nói gì.



Càn Cơ lão đạo đã nhiều năm vân du bốn phương, không biết đã quyết đấu biết bao nhiêu trận, đã sớm có phòng bị, nhưng nhìn thấy Chu Thanh làm ra uy thế lớn như vậy, vẫn rất kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy những quả cầu lửa đỏ rực vây quanh cột lôi cấp tốc giáng xuống lại càng kinh ngạc hơn, “Ngươi quả nhiên có thể vận dụng thần lực của Cửu Thiên Phổ Hóa Lôi Thần Thiên Tôn, ngươi là truyền nhân của Vân Trung Tử chăng ?”



Tuy là kinh ngạc, phản ứng của Càn Cơ lão đạo vẫn rất nhanh, không kịp né tránh nữa, bèn phun một ngụm nguyên khí ra, ngưng tụ thành hình ở trên đầu, hơn trăm tầng mây màu xanh xuất hiện cách đỉnh đầu mười mấy trượng, ngưng tụ thành tấm chắn bảo vệ dày cộm, đỡ lấy đòn tấn công bằng thiên lôi của Chu Thanh, cột lôi vừa tiếp xúc với tầng mây màu xanh cứ như rơi vào đầm lầy vậy, nhưng vô số quả cầu lửa lại tự nổ ra. Truyện "Phật Đạo "




Những tiếng nổ ầm vang trời, Tường Vân màu xanh bị nổ đến vỡ vụn ra, thiên lôi cũng bị biến mất, Càn Cơ lão đạo dường như đã sớm biết kết quả này, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn đến, hai tay giương lên mấy đường thủy tinh lấp lánh trong suốt dài mấy trượng, xếp dài trong không trung hình thành một trận pháp huyền áo, trận pháp đó khẽ chớp một cái rồi biến mất, trong tích tắc đã xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Chu Thanh, con rồng dài bằng thủy tinh mở miệng phun ra một màn sương, chính màn sương đó vô cùng giá lạnh, vừa gặp không khí liền hóa hành bức tường băng dày, đông cứng Chu Thanh ở bên trong. Truyện "Phật Đạo "



Đó là tinh anh của Cửu Đoàn Quỳ Thủy mà Càn Cơ lão đạo trong nhiều năm vân du toàn nước, đến điểm cuối ở phương bắc, đã tìm thấy bên dưới lớp băng dày hơn trăm trượng, sau đó còn trảm được mấy con rắn biển cực lớn, rồi dùng mật pháp của Côn Lôn đem hồn phách của mấy con rắn biển này đánh vào tinh anh của Cửu Đoàn Quỳ Thủy, tế luyện nên 9 con rồng thủy tinh có linh tính này. Tinh Anh Quỳ Thủy ở phương bắc, là vật chí hàn trong thiên hạ, được Càn Cơ lão đạo nhiều năm huấn luyện, hàn khí đã đạt đến mức cực khủng, khi thi triển ra, phi kiếm pháp bảo đều bị đông thành bột vụn, huống chi là con người.



Nhưng Càn Cơ lão đạo cũng tự biết rằng, nếu chỉ dựa vào điểm này e là không nhốt nổi một tên đại cao thủ Phản Hư kỳ có công tham tạo hóa, cùng lúc Chu Thanh bị đông cứng lại, Càn Cơ lão đạo huýt một tiếng dài, hai tay như ôm quả cầu tròn, cơ thể phồng lên, cây trâm trên đầu vỡ ra, mái tóc dài hơn trượng dựng đứng lên, lại hét to một tiếng, bốn phương tám hướng đồng thời xuất hiện vô số tia sét màu tím, tia nào cũng không thua kém gì so với tia sét của Nhất Vân Tử. Đó mới là bản lĩnh thật sự của Càn Cơ lão đạo, Thượng Thanh Tử Phủ Vạn Lôi Quyết !.



“Cửu Thiên Phổ Hóa Thần Lôi của Vân Trung Tử ngươi chưa chắc đã sánh được với Thượng Thanh Tử Phủ Tiên Lôi của Côn Lôn ta !” Càn Cơ lão đạo hét to một tiếng, hơn trăm tia Tử Phủ Tiên Lôi đan vào nhau thành thiên la địa võng, đánh vào Chu Thanh đang bị đông cứng trong tảng băng, xem ra Càn Cơ lão đạo đã muốn hạ sát thủ. Tiền thân của Côn Lôn là Xiển giáo, ân ân oán oán giữa 12 vị chân tiên cũng khó mà nói cho rõ ràng, tên Càn Cơ lão đạo hiển nhiên là biết được môt số tình tiết bên trong, đạo pháp đầy người của Càn Cơ lão đạo vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa, lại thêm đã sớm quyết đấu không biết bao nhiêu trận, chỉ dựa vào việc phối hợp vận dụng các pháp thuật, kinh nghiệm chiến đấu, khoảng cách giữa hai người đã không thể tính toán nổi, đó là ở địa vị Chu Thanh động thủ trước nhưng lại rơi vào thế bị động chờ đánh.



Một tia hỏa quang tức tốc khuếch đại, lớp băng dày đều đã bị tan ra, hơi nước màu trắng xông thẳng lên tầng mây, chín con rồng thủy tinh bị hỏa quang đốt cháy, đau đớn đến quằn quại, một bóng người màu vàng hiển hiện trong màn sương trắng, một ngọn hỏa diệm nhuốm vàng bọc lấy chính con rồng thủy tinh bên trong. Những tiếng kêu thảm thiết sắc bén từ trong hỏa diệm vọng ra, Càn Cơ lão đạo không hề tiếc thương những con rồng thủy tinh mà mình đã tốn công nhiều năm luyện chế tinh anh của Quỳ Thủy hóa thành, chỉ là dùng toàn lực để thúc giục Tử Phủ Tiên Lôi, dùng tinh anh của Cửu Đoàn Quỳ Thủy để tiêu diệt một đại cao thủ Phản Hư, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ.



Những tiếng sùng sục sùng sục của nước vang lên liên hồi, chín con rồng cuối cùng đã bị luyện hóa, hiện ra bổn thể, chín giọt nước to bằng ngón tay cái phiêu bồng trong không trung, đó chính là tinh anh của Quỳ Thủy, cùng lúc đó, hơn trăm tia sét màu tím đồng thời đánh vào bóng người màu vàng đó, ánh sáng đến chói mắt, tiếng nổ vang trời, không gian trong phạm vi chỗ Chu Thanh đứng khoảng mười mấy trượng quả nhiên bị đốt cháy thành lỗ đen trong không gian. Càn Cơ lão đạo thổi mạnh một hơi, cuồng phong nổi lên, một chốc đã thổi tan lỗ đen không gian đó, mọi ánh hào quang, tiếng nổ lớn hoàn toàn biến mất, một con tằm to màu vàng sau lưng có bốn cánh hiển hiện ra, nhưng con kim tằm này toàn thân rách rưới lỗ chỗ, từng miếng từng miếng vỏ màu vàng rơi xuống, để lộ ra da thịt màu đỏ tươi, có chỗ da thịt bị cháy đen, phát ra mùi như thịt nướng, bốn đôi cánh lớn sau lưng cũng không còn toàn vẹn, rõ ràng là bị gãy đi ít nhiều, càng khủng khiếp hơn, phần hông của con Kim Tằm dường như toàn bộ đã bị nổ đứt, chỉ còn dính lại chút kinh mạch