Phật Môn Ác Thê

Chương 256: Người đứng đầu vạn yêu



Phong Lang và Dực hổ liếc mắt nhìn nhau, mím môi nói:

“Đứng đầu vạn yêu.”

Bắc Minh lập tức nhíu chặt mày.

Âm Tế Thiên sửng sốt:

“Đứng đầu vạn yêu?”

“Đúng. Khí tức tỏa ra từ trên người ngài, cộng thêm những năng lực đặc biệt kia, cho ra kết luận, ngài chắc hẳn là Đứng đầu vạn yêu, Vạn Yêu Tôn Sư – thống trị Yêu thú của lục giới.”

Âm Tế Thiên chặn ngang lời Phong Lang: “Từ từ, chẳng phải ta là Ngự thú sư sao?”

Lang Phong cười ra tiếng: “Ngự thú sư? Đừng nói ngài thực sự nghĩ mình là Ngự thú sư cấp mười đó chứ?”

Hắn ở Bắc gia đã được một thời gian, cũng biết chút chút về chuyện của Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên lại nói:

“Không đúng sao? Bất quá, ta quả thật cảm thấy mình lợi hại hơn Ngự thú sư cấp mười nhiều.”

“Đương nhiên rồi. Đám ngự thú sư kia sao có thể sánh ngang với ngài được.”

Âm Tế Thiên hiếu kỳ hỏi: “Chẳng nhẽ Tu Chân giới chưa từng xuất hiện Ngự thú sư cấp mười à?”

“Có! Nhưng là chuyện rất lâu về trước rồi. Hình như là một vạn năm trước, Đứng đầu vạn yêu – cũng chính là ngài – xuống trần du ngoạn. Bởi vì bất mãn với cách làm của Ngự thú sư cấp mười, nên ngài tước đi năng lực của bọn họ. Từ đó về sau, Tu Chân giới không còn xuất hiện thêm Ngự thú sư cấp mười nào nữa”.

Âm Tế Thiên thấy có chút buồn cười. Phong Lang bảo là vạn năm trước, vậy chẳng phải hắn là vạn năm lão yêu hay sao?

“Chắc ngươi nhận nhầm người rồi, sao ta có thể Đứng đầu vạn yêu cho được? Hơn nữa, theo như lời ngươi nói, cái người kia đã sống hơn vạn năm. Ngươi thấy ta giống người đã sống vạn năm hay không?”

Bắc Minh nghe Âm Tế Thiên nói vậy, lại không tự chủ được liếc về phía mái tóc hắn. Y còn nhớ Hiên Viên Duật từng nói, mái tóc của Âm Tế Thiên là Thần vật thượng cổ. Phong Lang nhíu mày:

“Quả thực diện mạo của ngài không hề giống với bức tượng đá kia. Thế nhưng khí tức và năng lực của ngài lại cực kỳ giống với Đứng đầu vạn yêu. Bất quá, khuôn mặt thay đổi không thành vấn đề, khí tức mới là quan trọng nhất.”

Mắt Bắc Minh căng thẳng. Còn Âm Tế Thiên, khi nghe được ba chữ bức tượng đá, hắn tức khắc ngồi ngay ngắn lên, vội vàng hỏi: “Ngươi nói bức tượng đá nào?”

“Chính là bức tượng đá đặt ở trong Vạn Yêu Sâm Lâm đó.”

Âm Tế Thiên nhớ đến bộ dạng của nó, cả người liền cứng lại. Đừng nói hắn thực sự là Đứng đầu vạn yêu đó nha? Bắc Minh hỏi:

“Lão tổ nói như vậy, có nghĩa là chưa thực sự gặp được Đứng đầu vạn yêu kia?”

Lang Phong lườm y một cái: “Đương nhiên! Ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Làm sao có thể gặp được ngài.”

Bắc Minh lại hỏi: “Vậy sao ngươi biết bức tượng đá kia khắc hình Đứng đầu vạn yêu?”

“Thế mà cũng hỏi. Ta chưa nhìn thấy, không có nghĩa là những Yêu thú khác chưa bao giờ nhìn thấy. Đúng không?”

Bắc Minh híp mắt: “Nói cách khác, tượng đá kia thực sự rơi từ Thần giới xuống?”

“Hả?”Phong Lang nghe Bắc Minh nói xong, liền nhìn y bằng ánh mắt rất kỳ lạ: “Người Tu Chân giới các ngươi, không phải vẫn luôn cho rằng bức tượng đá kia là rơi từ trên Tiên giới xuống sao? Cớ gì ngươi lại biết nó rơi từ trên Thần giới xuống?”

Bắc Minh im lặng không nói. Hổ Dực đúng lúc chen vào:

“Xin chủ tử mang chúng ta trở lại Yêu giới.”

Âm Tế Thiên xoa xoa cái đầu phát đau, bất lực nói: “Chẳng phải ngươi đã nói là con đường thông từ Tu Chân giới tới Yêu giới đã bị phong ấn rồi à? Vậy làm sao mà ta mang các ngươi về được?”

Nếu chỉ cần mang chúng nó trở lại Yêu giới thôi, chuyện sẽ rất dễ dàng. Thế nhưng, hắn chợt có cảm giác rằng, mọi thứ không thể đơn giản như vậy.

“Mặc dù con đường thông từ Tu Chân giới tới Yêu giới đã bị phong ấn, thế nhưng con đường từ Minh Ngục tới Yêu giới vẫn còn mở.”

Âm Tế Thiên và Bắc Minh nghe được hai chữ Minh Ngục, liền đưa mắt liếc nhau một cái.

“Nếu có thể đi thông từ Minh Ngục về Yêu giới, sao các ngươi không tự đi đi?”

Hổ Dực giải thích: “Do con đường từ Tu Chân giới tới Yêu giới bị phong ấn, cho nên chúng ta không có cách nào lên đến cấp mười một. Mặc dù có thể từ Minh Ngục an toàn trở lại Yêu giới, nhưng cũng sẽ bị Yêu tiên canh giữ ở đại môn Yêu giới ngăn cản, đơn giản vì không đủ cấp bậc.”

“Nếu ta mang ngươi đi vào?”

“Đương nhiên được! Bởi vì ngài là Đứng đầu vạn yêu, Yêu giới là địa bàn của ngài rồi còn gì.”

Bắc Minh: “…”

Âm Tế Thiên: “…”

Phong Lang nói: “Nếu có thể, tốt nhất hãy mở thông cánh cửa từ Tu Chân giới sang Yêu giới. Để sau này, nếu có Yêu thú đột phá cấp mười một, sẽ không cần làm phiền chủ tử phải dẫn đường cho bọn họ.”

Hắn vừa nói xong, đại sảnh liền im phăng phắc. Lang Phong và Dực Hổ đồng thời cảm thấy bất an. Đứng đầu vạn yêu không nói gì cả, chẳng biết yêu cầu của bọn họ có hơi quá mức hay không? Thế nhưng, nếu bọn họ thăng cấp, đối với Đứng đầu vạn yêu sẽ trăm lợi không hại. Chẳng có lý do gì để ngài ấy không đồng ý cả.

Một lúc lâu sau, Âm Tế Thiên mệt mỏi hỏi: “Theo như các ngươi nói, chẳng phải cái tên Đứng đầu vạn yêu kia cũng là một con Yêu sao? Nhưng ta không cảm thấy được ta là Yêu.”

Lang Phong vả Hổ Dực ngượng nghịu đáp: “Cụ thể như thế nào, chúng ta cũng không rõ. Dù sao chúng ta mới chỉ sống khoảng một ngàn năm. Những chuyện tồn tại hàng tỉ năm ở Thần giới, sao chúng ta biết được.”

Bắc Minh lên tiếng hỏi: “Hai vị lão tổ đột nhiên nói ra chuyện lớn như thế, thực sự khiến ta và Tịch Thiên chưa thể tiếp thu được. Như vậy đi, hai vị lão tổ ở lại phủ chúng ta vài ngày. Sau đó, chúng ta sẽ cho hai người một câu trả lời thuyết phục nhất, như thế nào?”

Phong Lang và Dực Hổ nhìn nhau, cuối cùng gật đầu: “Vậy chúng ta lui trước.”

Bọn họ vừa đi, Âm Tế Thiên dở khóc dở cười nhìn Bắc Minh: “Ngươi cảm thấy, ta thực là Đứng đầu vạn yêu à?”

Bắc Minh nói: “Ta hy vọng ngươi không phải.”

Âm Tế Thiên đỡ trán: “Xem bộ dạng ngươi, hình như cũng không tin lời hai người kia cho lắm.”

“Không phải chuyện tin hay không tin. Ta thấy, nếu chúng ta muốn đi Minh Ngục, thì cũng có thể tiện đường đưa bọn chúng tới Yêu giới. Nói không chừng, sẽ biết được ngươi có phải là Đứng đầu vạn yêu hay không!”

Âm Tế Thiên im lặng. Thực ra Tịch Thiên không nhớ những chuyện xảy ra trước năm tuổi, còn có bức tượng đá kia sao lại giống hắn như đúc. Chẳng nhẽ, trong đó có cái gì liên quan tới nhau?

Bắc Minh thấy người kia mày nhăn mặt nhíu, liền kéo hắn vào ***g ngực nói:

“Ngươi sợ cái gì? Cứ xem như ngươi đúng là Đứng đầu vạn yêu, vậy đối với ta cũng không phải là chuyện gì xấu.”

Âm Tế Thiên phản bác: “Ai nói không phải là chuyện xấu?”

Bắc Minh nhíu mày: “Vậy chuyện xấu mà ngươi nói là gì?”

“Từ lời bọn Phong Lang cho thấy, Đứng đầu vạn yêu là Thần đúng không? Nếu như là Thần, thế chẳng phải sẽ quay lại Thần giới hay sao? Quay lại Thần giới thì sẽ không gặp được ngươi, vậy ta còn làm Thần chi nữa? Thà làm người thường còn hơn.”

Nói tới đây, Âm Tế Thiên đột nhiên hiểu được tại sao mấy bộ phim trên TV có vài vị Thần Tiên cư nhiên cam chịu làm Phàm nhân, để ở cùng với người mình thích. Bắc Minh buồn cười hỏi:

“Ngươi lo lắng chuyện này?”

“Chẳng nhẽ ngươi không lo chuyện sau khi ta thành Thần hai chúng ta sẽ không được gặp nhau nữa sao?”

Bắc Minh ôm chặt hắn nói: “Đương nhiên là lo rồi. Thế nhưng ta lại càng lo sợ chuyện ngươi chỉ có thể sống được trăm năm ngắn ngủi. Nếu như ngươi là Thần, vậy thì ngươi có thể thọ hơn nhiều. Sau này, chỉ cần ta cố gắng tu luyện, là có thể chạy đến Thần giới tìm ngươi rồi.”

Âm Tế Thiên cười nói: “Ngươi tự tin mình có thể tu thành Thần được à?”

Bắc Minh đương nhiên: “Ta chính là thiên tài tuyệt thế đó!”

“Nói mà không biết xấu hổ. Bất quá, chẳng phải ngươi bảo không muốn ta là Đứng đầu vạn yêu à? Sao giờ thay đổi chủ ý? Ngươi mâu thuẫn quá đấy!”

“Sao lại mâu thuẫn chứ! Đúng là ta hy vọng ngươi không phải. Thế nhưng nếu ngươi thực sự là Đứng đầu vạn yêu, ta cũng sẽ rất vui mừng. Bất quá, ngươi phải kiên nhẫn chờ ta tu luyện thành Thần, tuyệt đối đừng yêu một ông Thần khác.”

Âm Tế Thiên tức giận lườm y: “Xem ngươi lái đề tài đến đâu rồi kìa. Mặc kệ, có là Đứng đầu vạn yêu hay không cũng không sao. Về phần hai vị Yêu thú lão tổ, lúc nào chúng ta đi Minh Ngục thì thuận đường đưa bọn họ đến Yêu giới. Cũng coi như là cám ơn hai người đã giúp Bắc gia tránh được một kiếp.”

“Ừ.” Bắc Minh cũng không muốn quanh quẩn cái đề tài này mãi, bèn đứng dậy nói: “Chúng ta qua xem cha như thế nào.”

“Được!”

Hai người vừa bước vào cửa lớn của Đại viện Hoành trưởng lão thì Bắc Minh đột ngột dừng lại. Âm Tế Thiên nghi hoặc:

“Sao thế?”

Bắc Minh nhíu mày: “Chúng ta vào, có khi lại đụng mặt Hiên Viên Duật.”

Âm Tế Thiên: “…”

“Nếu Hiên Viên Duật yêu cầu nói chuyện riêng với ngươi thì ngươi đừng có đồng ý đấy!”

Âm Tế Thiên nghi hoặc nói: “Sao ngươi lại biết y sẽ muốn nói chuyện riêng với ta?”

Bắc Minh nói: “Trực giác!”

Y dắt Âm Tế Thiên bước vào viện của Hoành trưởng lão, thẳng tới đại sảnh, bắt gặp Bắc Vũ Hoành đang nói gì đó với Hiên Viên Duật. Bắc Cẩn đứng bên cạnh, trông thấy bọn họ tới, lập tức báo:

“Minh thiếu gia và Minh thiếu phu nhân tới!”

Hiên Viên Duật ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Âm Tế Thiên thì hai mắt sáng rỡ.