Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 17



Tất cả người Đông gia đều nhìn về phía Long Khoa Đa, 41 tội trạng, vị này đã làm gì. Đồng Quốc Duy nhíu mày nhìn nhi tử có tiền đồ của mình. Bởi vì lúc trước đề cử Bát a ca sau khi Thái Tử bị phế, đắc tội với hoàng thượng, hắn liền nhàn nhã ở nhà.

Hiện giờ, tuổi của hắn đã lớn, mưu cầu chức vị cũng nhạt, trước đó còn cảm thấy Long Khoa Đa có năng lực, gia tộc cũng được xem như là có người kế tục. Nhưng, lúc này lại nghe nói Long Khoa Đa sẽ bị định tội, trong lòng có chút hoảng.

Ngẩng đầu liếc nhìn lên màn trời, hắn muốn hỏi kết cục của Long Khoa Đa và Đông gia.

[Được rồi, thời gian ăn cơm trưa đã đến, chủ kênh muốn đi ra ngoài ăn cơm, ba giờ gặp lại.]

Tinh Mộ nhìn đồng hồ rồi nói dừng, cô đói bụng, đang chuẩn bị đóng phát sóng trực tiếp.

[Fans Dận Chân khen thưởng chủ lênh một Thiên Không Chi Thành.]

Ngay lập tức, trên màn hình phát sóng trực tiếp liền xuất hiện một thành trì tinh mỹ, âm nhạc cũng rất êm tai. Đây cũng là lần đầu tiên Tinh Mộ nhìn thấy đặc hiệu của Thiên Không Chi Thành.

Đợi đã, Thiên Không Chi Thành, nếu cô nhớ không lầm, thì một cái Thiên Không Chi Thành tốn mười vạn.

[Bạn fans Dận Chân này, rất cảm ơn khen thưởng của bạn, nhưng tôi muốn hỏi một câu, bạn đã trưởng thành chưa?]

Tinh Mộ đã từng nhìn thấy rất nhiều tin tức về những người ở độ tuổi vị thành niên chơi di động, sau đó cho chủ kênh rất nhiều tiền, cuối cùng cha mẹ khóc lóc kể lể. Cô không muốn bị giống vậy.

[Vị thành niên thì còn nhỏ nhưng không thể xài tiền bậy bạ, muốn lấy lại tiền có thể liên hệ với nhà đài.]

Tuy rằng, mười vạn Thiên Không Chi Thành, cô có thể lấy sáu vạn, nhưng nếu đó là tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, thì cô không cần.

Thập Tam nhìn bạc vừa mới biến mất trong tay Tứ ca, lại nghe thấy màn trời nói, cảm thấy có hơi nghi hoặc, Tứ ca muốn làm gì?

[Dận Chân: Ta đã trưởng thành, chủ kênh nhận lấy khen thưởng là được, ta muốn nhìn bản đồ đằng sau chủ kênh.]

Tinh mộ nhìn bạn fans có thể đặt tên của Ung Chính, trong lòng liền nghĩ nhà đài có cho phép đặt tên như vậy sao.



[Bản đồ sau lưng tôi, ý là bản đồ thế giới sao?]

Tinh Mộ quay đầu, nhìn bản đồ, nghi hoặc, cái này thì có gì mà đẹp. Tốn mười vạn xem bản đồ, đây là thổ hào hay là bại gia tử?

Dận Chân nhíu mày, xem phản ứng của cô nương này, bản đồ này tại hậu thế, chẳng lẽ, là một thứ bình thường.

Tuy rằng cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng bắt người tay ngắn, sáu vạn không phải là một số tiền nhỏ, bằng với ba tháng tiền lương của cô, Tinh Mộ đáp ứng.

[Được, nếu bạn muốn xem bản đồ thế giới, muốn nhìn kỹ một chút, tôi có thể đặt trước màn hình cho bạn xem. Nhìn vậy thì sẽ thấy rõ hơn.]

[Dận Chân: Có thể ib không?]

Khóe miệng Tinh Mộ rút rút, nếu không phải biết đây là bản đồ thế giới, cô còn cho rằng đây là tài liệu cơ mật gì đấy ấy.

[Tất nhiên là được, bạn có thể ib cho tôi sau, tôi có thể gửi cho bạn.]

Tinh Mộ nhanh chóng tìm thấy rất nhiều bản đồ thế giới trên mạng, chọn mấy bức trông rõ ràng, tải xuống, sau đó mở ra tin nhắn, phát hiện ib đã có đến 99+. Cô thấy được nhiều tên quen thuộc hơn là xa lạ. Một chút cũng không giống những cái tên trên mạng.

Tinh Mộ nhíu mày, đây là cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ cô đã gặp phải mấy cái tổ chức bán hàng đa cấp, hay tội phạm internet gì đó chứ. Chần chừ một lúc, Tinh Mộ tìm thấy khung trò chuyện của Dận Chân. Gửi mấy tấm bản đồ đi, sau đó không nhìn những tin nhắn khác, phòng ngừa mình bị tẩy não.

[Đảng Tứ gia: Dận Chân, một cái bản đồ thế giới tốn mười vạn, thổ hào là bạn sao?]

[Yêu yêu yêu quá: Tên này cũng rất thổ hào, Ung Chính hoàng đế nha, cơ mà có thể thông qua sao.]

[Cái đuôi của tôi đâu: Việc này không phải rất rõ ràng sao, vị thổ nào này ý mà, ý không phải trong lời, người ta nào muốn bản đồ thế giới, người ta đây là coi trọng vị tỷ tỷ phát thanh viên này à nha.]

[Bất Hòa Thân Không Tiến Cống: Dận Chân, thổ hào, cần tiểu đệ không, có thể đánh nhau có thể mở hắc, là loại 24 giờ, chỉ cần gọi một cái là có mặt.]

[Đảng Tứ gia: Nè, cái vị lầu trên, thổ hào người ta không làm gay.]

Phòng phát sóng trở nên náo nhiệt vì Thiên Không Chi Thành này. Cái gì cũng nói. Tinh Mộ liếc mắt nhìn, kéo đen những người có phát ngôn bất nhã.]

[Được rồi, chủ kênh muốn đi ăn cơm, hẹn gặp mọi người vào buổi chiều.]

Tinh Mộ đóng phát sóng trực tiếp không lưu luyến, cô xem hậu trường, liền phát hiện trên ví thể hiện số tiền là 87690 nguyên.

"Tê, nhiều tiền vậy." Tinh Mộ có chút khó tin, tuy hôm nay, cô nhận được không ít lễ vật, nhưng nội dung của phòng phát sóng trực tiếp như vậy, có nhiều người xem đã thấy khó tin rồi, hiện giờ, lại có nhiều người thưởng cho nàng nhiều như vậy, đây thật sự là thiên phương dạ đàm.

Có cảm giác mình đang nằm mơ, tiền lấy dễ vậy sao?

Không có gì là miễn phí, Tinh Mộ không ngây thơ như hồi vừa mới ra khỏi trường. Cô trực tiếp liên hệ nhà đài, hỏi bọn họ về việc này rồi yêu cầu kiểm tra thử xem có cái gì bất thường không. Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều đã được ghi hình cùng ghi âm, bên nhà đài cũng không có vấn đề gì, chờ tra rõ rồi lại nói.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Tinh Mộ thay quần áo và chuẩn bị đi ăn lẩu gạo dưới nhà.



Đại Thanh, nhìn thấy cái tên Dận Chân trên màn trời, những hoàng từ phản ứng kịp, liền muốn noi theo, đáng tiếc bọn họ lại không mang theo tiền trên người. Về phần ngân phiếu, màn trời lại không nhận. Cho nên khi bọn họ kêu nô tài đi lấy tiền thì Tinh Mộ đã kết thúc phát sóng trực tiếp.

Nhìn màn trời biến mất, Dận Đường dậm chân: "Lão tứ chính là người gian xảo nhất trong chúng ta."

Dận Tự thì ngược lại, ngồi xuống: "Cô nương kia không phải đã nói buổi chiều nàng sẽ phát sóng trực tiếp sao. Đợi một chút là được, không cần phải sốt ruột."

Rất nhiều người đều cảm thấy rất tò mò với bản đồ thế giới, nhưng người nhận được lại là vị Ung Thân Vương nổi tiếng mặt lạnh. Hơn nữa, dựa theo lời nói của người đời sau thì vị này chính là Tiềm Long. Thật sự không có mấy người dám đi mượn.

"Tứ ca?" Thập Tam nhìn xem khuôn mặt vẫn luôn trầm mặc của Tứ ca. Hắn cũng muốn biết bản đồ thế giới trông như thế nào.

Dận Chân nhíu mày, nghiên cứu một chút đồ vật trước mắt mình, hắn nhìn thấy nơi ib có tên chủ kênh cùng bản thân, phía dưới tên của chủ kênh là mấy tấm bản đồ, nhưng nhỏ quá, hắn không thấy rõ. Dận Chân nghĩ ngợi, rồi điểm một cái lên bản đồ.

Sau đó, Dận Chân liền nhìn thấy bản đồ kia lập tức trở nên lớn hơn, chiếm hết toàn màn hình. Dận Chân hoảng sợ, nhưng phản ứng lại rất nhanh. Hiện tại, hắn đã có thể nhìn rõ cả bản đồ.

Thì ra, đây chính là cả thế giới, Đại Thanh ở trong này, Đại Hải lớn như vậy, La Sát quốc gọi là Nga, đây là xưng hô của người đời sau sao.

Dận Chân nghiêm túc xem, cho đến khi Thập Tam kêu một tiếng Tứ ca mới khiến hắn phản ứng lại.

"Thập Tam." Dận Chân sửng sốt, hắn rất muốn để cho Thập Tam nhìn thấy bản đồ, nhưng bọn họ đã thử qua, những quầng sáng này, những người khác đều không nhìn thấy.

Dận Tường rất thông minh, lập tức nhìn ra vấn đề, liền cười nói: "Không sao, lợi nát nữa, đệ cũng ib cho chủ kênh, mua ở chỗ nàng là được.]

"Tô Bồi Thịnh, còn không mau đưa tiền cho Thập Tam gia." Dận Chân liếc nhìn Tô Bồi Thịnh một cái, nô tài kia vậy mà lại không có mắt nhìn, cũng không biết lấy nhiều bạc hơn.

"Là lỗi của nô tài, luống cuống tay chân. Thập Tam gia thứ tội."

"Tứ ca nói đùa, vừa rồi đệ đệ cũng không phản ứng kịp, tất cả cũng nhờ Tứ ca chu toàn, đệ tin hiện giờ, Cửu ca nhất định đang dậm chân." Dận Tường tất nhiên là sẽ không để ý, cũng sẽ không cảm thấy việc tiếp thu bạc của Tứ ca là không đúng, mấy trăm lượng bạc đối với bọn họ không thấm vào đâu, hắn đã đầu nhập vào Tứ ca, sau này cùng sinh cùng tử, tiền không thể đong đếm mối quan hệ giữa bọn họ.

Cho nên, Dận Tường đùa vui một cái.

Dận Chân nhìn sang hướng cách vách, hắn biết Lão Cửu đang ở phủ của Lão Bát. Dận Chân một chút cũng không muốn biết lão Cửu có nổi giận hay không, chẳng qua, lại cảm thấy hắn rất ngu, nhìn không ra gương mặt thật của Lão Bát.

Mấy năm nay, Lão Cửu có thể nói là móc tim móc phổi cho Lão Bát, nhưng Lão Bát lại chẳng làm gì cho Lão Cửu, không có gì hết.

Nhìn sang Tứ ca nhà mình không nói lời nào, liền biết hắn không thích Lão Bát, Lão Cửu, Dận Tường cũng không nhắc lại nữa, mà nói đến những chuyện khác: "Tứ ca, chúng ta có cần nói về bản đồ thế giới này với Hoàng a mã không?"

Dù sao, tên của Tứ ca cũng đã xuất hiện trên màn trời, mọi người đều biết Tứ ca có bản đồ. Những người khác không quan trọng, nhưng vẫn muốn nói với hoàng a mã một tiếng, bản đồ này chỉ có Tứ ca mới nhìn thấy.

Dận Chân gật đầu, liếc nhìn sang Tô Bồi Thịnh một cái.

"Nô tài đã hiểu." Tô Bồi Thịnh không hổ là nô tài đã hầu hạ Dận Chân từ nhỏ, lập tức liền hiểu phải làm như thế nào.



Hoàng cung không dễ tiến vào, dù cho có là hoàng tử cũng phải đưa bài tử, hoàng thượng cho phép thì mới được vào.

Hắn đưa bài tử vào hoàng cung lúc này, có thể thuận tiện nói ra luôn, sẽ có người bẩm cho hoàng thượng, nếu hoàng thượng cần gặp gia nhà mình, vậy, gia nhà mình đúng lúc tiến cung, nếu hoàng thượng lại cảm thấy không cần thiết, thì cũng chẳng gây trở ngại gì.

"Canh giờ không còn sớm, chúng ta cũng đi dùng cơm trưa đi, trước đó vài ngày, Tứ ca cũng vừa có được vài hũ rượu ngon, Thập Tam đệ nếm thử đi." Dận Chân mời.

"Rượu tốt sao, vậy đệ từ chối thì bất kính rồi." Thập Tam yêu rượu, nghe được có rượu ngon liền không khách khí.

Tứ phúc tấn biết được Thập Tam ở quý phủ, đã sớm chuẩn bị cơm canh cho hai người, đều là thức ăn mà hai người thích.

Hậu viện, Ô Lạp Na Lạp thị sử lý mọi việc đâu vào đấy, tuy mối quan hệ giữa Thập Tam và gia bọn họ vẫn luôn rất tốt, nhưng vẫn không được thất lễ.

"Phúc tấn, canh giờ không còn sớm, nô tỳ liền đến phòng bếp mang đồ ăn lên đây." Quy củ của Ung Vương phủ rất lớn, nếu qua canh giờ ăn cơm, dù là phúc tấn cũng không thể gọi đồ ăn.

Thật ra, Ô Lạp Na Lạp thị không có khẩu vị gì, trước đó biết được Tứ gia ngồi lên ngôi vị hoàng đếm trong lòng nàng rất kích động, dù sao nữ nhân nào lại không muốn làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng, lòng người sẽ không thỏa mãn, Ô Nạp La Nạp thị không khỏi nhớ đến Hoằng Huy của mình, nếu Hoằng Huy còn sống, vị trí chi quân kế tiếp cũng không đến lượt tên thứ tử Hoằng Lịch kia.

Vốn tưởng chỉ là một tước vị quận vương, nào ngờ lại là vị trí chi chủ của thiên hạ. Ô Nạp La Nạp thị sao có thể tiếp thu.

"Kêu bọn họ đem lên đi." Ô Nạp La Nạp thị biết mình không thể biểu lộ những cảm xúc đó ra, biểu hiện như cũ là được.

"Nữu Hỗ Lộc thị cùng Cảnh thị ở bên kia, ngươi đi xem, Hoằng Lịch và Hoằng Trú là việc của gia, ta chỉ muốn làm tốt bổn phận mẹ cả, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị và Cảnh thị không được phép làm gì bất thường."

"Nô tài đã rõ."

Hiện giờ, Nữu Hỗ Lộc thị rất sợ hãi, đồng thời trong lòng cũng rất oán hận, vì sao màn trời hôm nay lại xuất hiện, nếu màn trời không xuất hiện, đợi đến lúc Tứ gia đăng cơ, con trai của nàng chính là hoàng đế tương lai.

Nhưng hiện giờ, tất cả đều có biến số, dù nàng không được sủng, nhưng đối với Tứ gia, tính tình của Tứ gia là yêu thì dục này thì sinh, ác thì dục này thì chết. Những ngày tháng sau này của Hoằng Lịch chỉ sợ sẽ không quá tốt....