Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 7



Ngày thứ tư, Khang Hi hạ lệnh bất kì kẻ nào cũng không được nhắc lại chuyện của màn trời, ngày thứ năm, tất cả mọi thứ giống như đã trở lại bình thường.

Ngày thứ sáu, Ung Vương phủ.

"Tứ ca, Hoàng a mã muốn xem mọi thứ chưa từng xảy ra sao?" Thập Tam không hiểu, đây là đại sự mất nước, không làm gì sao.

Dận Chân đặt bút lông xuống, tiếp nhận khăn lông Tô Bồi Thịnh đưa tới để lau tay, thấy vẻ mặt không hiểu của Thập Tam, trong lòng thở dài một hơi, Thập Tam vẫn còn quá trẻ.

"Thập Tam, Hoàng a mã già đi, so với sự tình mất nước trăm năm sau, chỉ sợ việc của Hoàng Lăng mới khiến hắn thêm phiền." Đế vương lớn tuổi sớm đã không còn cái gì gọi là hùng tâm tráng chí. Dận Chân đã phát hiện từ sớm, việc Hoàng a mã theo đuổi bây giờ là an ổn, cân bằng, cùng với thanh danh quân thánh.

"Nhưng..."

"Hơn nữa, hiện giờ cũng không biết vì sao Đại Thanh mất nước, vong trong tay ai, nhưng mà biết thì sao, chẳng lẽ đi giết tổ tông người ta? Nhưng ta và ngươi đều biết, một vương triều muốn diệt vong, không phải chỉ giết phản tặc liền thay đổi." Dận Chân rất lý trí, chẳng lẽ trong lòng hắn không nóng nảy sao, không phải, dù gì thì đây cũng là giang sơn của Ái Tân Giác La bọn họ.

Nhưng hắn biết, phân phận hiện giờ của hắn làm gì cũng không được, chỉ có thể leo lên vị trí tối thượng kia, tài năng mới có thể. Hắn không muốn hành động thiếu suy nghĩ, hoàng trưởng tử và thái tử chính là vết xe đổ của hắn. Trừ phi màn trời kia còn xuất hiện, nói rõ ràng tất cả mọi thứ, vậy thì ngay cả hoàng thượng cũng không có tư cách chạy trốn.

Đáng tiếc, đã qua sáu này, màn trời vẫn không xuất hiện.

"Nhưng, chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao?" Dận Tường vẫn không cam lòng.

"Thập Tam, hi vọng vào người khác, còn không bằng hi vọng vào chính mình."

"Tứ ca." Dận Tường khiếp sợ nhìn Tứ Ca của mình, tuy hắn có cảm giác, biểu hiện của Tứ ca không phải không tranh giống như hắn biểu hiện ở bên ngoài, nhưng hắn không nghĩ đến việc Tứ ca sẽ nói rõ với hắn.

"Tứ ca, nếu không ghét bỏ, Dận Tường nguyện vì Tứ ca mà làm việc." Dận Tường quỳ một gối xuống với vẻ mặt kiên quyết, hắn biết bản thân mình đã không còn cơ hội. Nhưng từ lúc hắn sáu tuổi đã bắt đầu ngày đêm học hành, khóa văn khóa võ đều chưa từng xao nhãng, cũng có khát vọng. Những huynh đệ khác leo lên ngôi vị hoàng đế, cảnh ngộ của hắn sẽ không tốt hơn bao nhiêu, không bằng theo chân Tứ ca.

"Thập Tam, ngươi làm gì vậy, chúng ta là huynh đệ." Dận Chân vội vàng nâng người dậy.

Dận Tường lại không để tâm. "Tứ ca, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?"

"Cái gì cũng không làm, hiện giờ Hoàng a mã càng thêm đa nghi, chúng ta không muốn đi theo khuôn rập của Đại Ca cùng Thái Tử, ngoài mặt cũng không có thế lực quá lớn. Huynh đệ chúng ta cũng không kết giao thân thiết với bọn Lão bát. Giống như trước đây liền ổn..."

[Hello, chào mọi người, chúng ta lại gặp mặt.]

Âm thanh thình lình xảy ra đánh gãy lời nói của Dận Chân, hai huynh đệ đều vô thức ngẩng đầu.

Màn trời lại xuất hiện rồi!

"Tô Bồi Thịnh, đi lấy 200 lượng bạc lại đây."

"Dạ."

"Tứ ca?"

"Chúng ta cũng nạp phí, ta muốn hỏi người đời sau một vài vấn đề. Không chỉ chúng ta, người khác cũng sẽ làm vậy. Tin tức của chúng ta không thể lạc hậu được."

"Đệ hiểu."

[Vốn dĩ, chủ kênh muốn đi lăng Thanh Tây. Trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó, chủ kênh đã nhìn thấy rất nhiều người cảm thấy hứng thú với hoàng lăng Thanh Triều, vậy nên vốn sẽ định cuối tuần này đi lăng Thanh Tây một chuyến. Chỉ là, mới vừa tra thời tiết, hiện giờ trời đang mưa ở lăng Thanh Tây, còn khá lớn. Cho nên, hôm nay chúng ta sẽ không đi, ngày mai sẽ đi, nếu thời tiết tốt, thì ngày mai chúng ta đi.]

Tinh Mộ đưa điện thoại trước máy ghi hình, phía trên là tình huống thời tiết ở lăng Thanh Tây.

[Mọi người đều biết, lúc du ngoạn mà gặp mưa to, rất là phiền toái, nên chủ kênh quyết định ở nhà cùng mọi người tán gẫu. Lúc ăn cơm tối sẽ xuống lầu ăn chén bún. Nhà hàng Vân Nam dưới lầu rất ngon. Buổi tối, nếu tan làm mà không có tâm trạng nấu cơm, liền sẽ đi đến đó ăn. Sạch sẽ, hương vị lại ngon. Rất đáng khen!]

[Yêu, yêu, yêu quá: Chủ kênh cũng ở thủ đô à, cho tôi biết địa chỉ, ngày hôm sau đi nếm thử.]

[Có thể, lát nữa tôi sẽ ib, có thể thử bột cá trong thực đơn nhà hàng.]

"Tứ ca, hồi nãy là thứ gì, hình như đệ nhìn thấy được tranh vẽ trời đang đổ mưa." Thập Tam rất tò mò.

Dận Chân lắc đầu, hắn cũng không biết: "Dựa theo lời nói của nữ tử này, từ chỗ nào đó mà nàng biết lăng Thanh Tây đang mưa, nên không thể đi du ngoạn. Hẳn là từ thứ kia biết."

"Gia." Tô Bồi Thịnh cầm bạc đưa đến.

Tinh Mộ ngồi ở bàn học, điều chỉnh góc độ máy ghi hình, sau đó liền nhìn thấy một đống phần thưởng chạy qua. Theo bản năng liền nhìn số người xem phòng phát sóng trực tiếp.

Ba vạn người?

Hơn nữa, nhân số còn không ngừng tăng lên. Tinh Mộ hoảng sợ, đây là do bị tính sai chăng.

[Hôm nay nhiều người như vậy sao, đâu có thấy đề cử gì đâu nhỉ. Dù sao thì cũng cảm ơn phần thưởng của mọi người.]

[Tuần trước, chúng ta đi lăng Thanh Đông, tuy vì thời gian có hạn, chúng ta chỉ có đi Dụ Lăng của Càn Long, nhưng Dụ Lăng được tính là đại diện một tòa hoàng lăng của Đại Thanh. Ngoài hắn ra thì những hoàng lăng khác cũng không đặc biệt lắm.]

[Hôm nay, chúng ta không đi lăng Thanh Tây được, nhưng chúng ta có thể nói đến vị hoàng đế đứng đầu lăng Thanh Tây, Ung Chính.]

[Ung Chính hoàng đế, chính là người con trai thứ tư của Khang Hi, Ái Tân Giác La - Dận Chân...]

Lời này vừa nói ra, vô số địa phương của Đại Thanh đều ồ lên.

"Tứ, tứ ca..." Dận Tường nuốt nước miếng, hắn vừa mới đầu nhập vào phái của Tứ ca đi tranh vị trí kia, hiện giờ biết được hoàng đế sau hoàng a mã là Tứ ca, cảm giác này hơi khó để hình dung.

Tuy trên mặt Dận Chân vẫn còn duy trì biểu cảm trấn định, nhưng bàn tay đang nắm chặt kia đã thể hiện hắn cũng không có bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

"Tại sao, sao có thể là lão Tứ. Hoàng a mã sao có thể chọn lão Tứ." Chén trà trên tay Dận Đường rơi xuống mặt đất. Cả người lại không cảm nhận nước sôi.

Cả người Dận Tự đột nhiên căng chặt. Tuy hắn không có ân oán gì với lão Tứ, nhưng Dận Tự có cảm giác lão Tứ không thích hắn. Đặc biệt là sau khi Thập Tam bị liên lụy vụ phế thái tử.

Càn Thanh cung

"Là lão Tứ à, vì sao?..." Khang Hi lẩm bẩm, tự hỏi.

[Chủ kênh từng nghe qua một câu nói, Ung Chính là vị hoàng đế Thanh Triều duy nhất được xem là hoàng đế của Trung Hoa, những hoàng đế nhà Thanh khác đều là hoàng đế Mãn Thanh. Tôi rất tán đồng với cách nói này.]

[Thứ nhất, Ung Chính đế có phải minh quân không? Phải, hơn nữa, Ung Chính đế là hoàng đế đúng tiêu chuẩn nhất trong toàn bộ lịch sử vương triều phong kiến của Trung Hoa. Đây không phải ý kiến của duy nhất chủ kênh, mà còn nhận được sự tán đồng của rất nhiều người. Mặc kệ là dân chúng bình thường hay là học giả.]

"Tứ ca!" Thập Tam sùng bái nhìn Tứ ca nhà mình, hơn hai ngàn năm, biết bao nhiêu là vương triều, có bao nhiêu là hoàng đế chứ. Tứ ca được người đời sau công nhận là hoàng đế đủ tiêu chuẩn nhất.

"Này, điều này sao có thể, Lão tứ..." Dận Đường khó tin đến mức nói lắp.

Trong lòng Dận Tự cũng cực kỳ không thoải mái, hắn cảm thấy mọi mặt của hắn đều tốt hơn Tứ ca. Nhìn xem, không phải em trai của Tứ ca là Thập Tứ đệ đang đứng ở phe của hắn sao, cho dù Hiếu Ý Nhân hoàng hậu có nhận nuôi hắn thì sao, Đông Giai thị vẫn đứng về phía hắn.

Nhưng bây giờ, chẳng những hắn biết Tứ ca là hoàng đế kế tiếp sau Hoàng a mã, mà còn được người đời sau đánh giá cao như vậy. Việc này kích thích Dận Tự rất lớn.

"Bát ca, Tứ ca lợi hại thì sao, hậu nhân của hắn là Càn Long hoàng đế là bại gia tử, hôn quân yêu thích hưởng thụ."

Hai mắt Dận Tự tỏa sáng, đây đúng là một vết bẩn.

"Hơn nữa, dựa theo lời nói của người đời sau, trong Đại Thanh của chúng ta, trừ Lão Tứ, những hoàng đế khác đều là hoàng đế Mãn Thanh, có thể sau khi lên ngôi, Lão Tứ đã làm gì đó bất lợi đối với người Mãn. Nếu quả thật là vậy, thì việc Lão Tứ muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế chỉ sợ sẽ rất khó."

"Rất có khả năng này, dù sao thì tất cả phải xem ý tứ của hoàng a mã." Lúc trước, nhiều đại thần tiến cử hắn làm thái tử, kết quả, Hoàng a mã nói một câu liền cắt đứt tiền đồ của hắn.

[Vì Khang Hi lúc tuổi già đãi chính, nên thời điểm Ung Chính tiếp nhận, Thanh Triều đã vỡ nát, căn cứ vào văn hiến lịch sử đời Thanh ghi lại, Khang Hi lúc tuổi già, toàn bộ triều đình bại hoại, không quan nào mà không tham. Toàn bộ nha môn của thanh triều từ trên xuống dưới đều thiếu hụt. Thậm chí, những thuế quan trọng chống đỡ như muối, trà, này đều bị thiếu hụt rất lớn.]

[Khang Hi lưu lại cho Ung Chính chỉ có 800 vạn lượng cùng một đống vấn đề của quốc khố.]

Càn Thanh cung, những nô tài ở đây chỉ hận mình có lỗ tai. Lương Cửu Công càng không dám có động tĩnh gì, sợ kinh động đến hoàng thượng đang ngồi ở cửa Càn Thanh Cung.

[Sau khi Ung Chính đế lên ngôi, những hành động của hắn là gì. Đầu tiên, hắn thi hành chính sách Hỏa háo quy công. Dân chúng nhà Thanh nộp ngân thuế đều là bạc nát. Những quan viên ở địa phương sẽ đem những vụn bạc đó luyện chế thành những nén bạc nộp lên quốc khố. Một bước này sẽ sinh ra tổn hại. Nếu quan viên địa phương cảm thấy hai lần tổn hại thì dân chúng, ngoài phải giao mười lượng thuế ngân còn phải giao nhiều hơn hai lượng bạc, cũng chính là lượng Thập Nhị.]

[Chính sách này của Khang Hi rất khiến người ta lên án, vậy mà hắn lại xem phần hao tổn như trợ cấp cho quan viên, mặc kệ bọn họ trưng thu. Tuy Minh Thanh thưởng tiền lương cho quan viên rất ít, nhưng trợ cấp như vậy chính là muốn thiên hạ đại loạn. Cũng không biết Khang Hi nghĩ gì nữa, hắn vậy mà tin tưởng vào ranh giới cuối cùng của quan viên. Vì thế, có không ít vương bát đản chiếm tiện nghi, những hao tổn ở những địa phương này cao thêm một tầng. Vốn cần giao mười lượng thuế ngân thôi, dân chúng lại phải giao mười tám lượng. Việc này ai chịu được. Đây không phải điển hình của việc quan bức dân sao.]

[Ung Chính hoàng đế thi hàng hỏa háo quy công, từ chính phủ trung ương quy định giá trị hao tổn, hơn nữa còn định chế độ nuôi liêm ngân. Cử động như vậy, chẳng những có thể giải tỏa áp lực của dân chúng, đối với sự thống trị, tham nhũng đều có những tác dụng tích cực.]

"Hỏa háo quy công sao." Khang Hi nghe thấy lời đánh giá của người đời sau đối với con trai mình, trong lòng không có cảm xúc ghen tỵ. Nhi tử ưu tú cũng là do hắn sinh, hắn giáo dục.

Hắn không hề nghĩ đến chính sách của mình sẽ có kết quả thế này. Khang Hi đọc nhiều sách sử, tất nhiên sẽ biết dân chúng không sống nối sẽ mang đến hậu quả gì...