Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 44



Dù sao cũng là do tính khí khi rời giường, tức giận của Thẩm Bân kỳ thực đã tiêu tan bảy tám phần, huống chi thù cậu báo thực sướng, NPC đầu sỏ gây tội có lẽ chờ trò chơi kết thúc cũng không bò nổi khỏi giường.

Định đạt được 10 bộ quần áo, Thẩm Bân sẽ dừng lại, cuối cùng chọn một bộ nữ trang đơn giản mặc trên người.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, Thẩm Bân sẽ trở thành trạng thái vô định, không còn phải sợ cái gì nữa, buổi chiều ra ngoài đi dạo.

Diêm Hình đi theo bên cạnh cực kỳ có cảm giác tồn tại, tuy phong cảnh Diêm gia không tồi, nhưng mục đích của Thẩm Bân hiển nhiên là muốn tìm xem có sự kiện gì đặc biệt xảy ra hay không, kết quả giống như mèo đen, xung quanh quá bình thường nhỉ?

Thẩm Bân quan sát thời gian rất lâu, vô cùng hoài nghi có phải mình quá cùi bắp, cho nên mới không chú ý tới sự kiện đặc thù?

Tuy sáng nay việc xảy ra vô cùng khiến người nào đó để ý, nhưng cậu đều cho Diêm Hình một cái tát, người ta lại hầu hạ đến bây giờ, Thẩm Bân thật sự không thể tiếp tục giận chó đánh mèo được nữa, dây dưa nửa ngày, thậm chí còn có chút đau lòng.

Cái tát kia ký thực cậu không dùng sức, hơn nữa Diêm Hình vẫn luôn ở chung với mình, nhiệm vụ của hắn phải làm sao bây giờ?

Cho nên Thẩm Bân cố ý đuổi người đi, kết quả Diêm Hình lại dính càng chặt.....

Cứ như vậy mãi cho đến tối, khi Thẩm Bân tắm gội đuổi người ra ngoài cửa, Diêm Hình ngồi ở ghế đá trong sân thong thả uống trà, rất có một loại cảm giác bày mưu lập kế toàn thiên hạ.

Trên thực tế trong lòng không có suy nghĩ sâu xa gì, thái độ của Thẩm Bân hôm nay rất kỳ quái, có vài thời điểm giống như đã dỗ dành xong, nhưng bỗng nhiên lại cự tuyệt hắn thân cận.

Không sao, Diêm Hình đã nghĩ tốt, đêm nay nếu hắn không vào được phòng, vậy liền ở bên ngoài chờ một đêm cũng không sao.

Người nào đó còn chưa biết tính toán của hắn, tắm đến thơm tho nhìn qua cửa sổ thấy Diêm Hình còn chưa rời đi, ngay từ đầu cũng không quản, nhưng một người ở phòng rất nhàm chán, thời đại này ngay cả thứ gì đó để giải tí cũng không có.

Thẩm Bân vốn dĩ muốn tìm mèo đen tâm sự, tốt xấu cũng đỡ buồn, nhưng nhìn quét một vòng, nó không có ở đây?

Mà lúc này ở cạnh góc tường, mèo đen trợn trắng mắt, không biết vì sao khi Diêm Hình bị đuổi ra ngoài trong lúc lơ đãng thuận tiện giơ chân ném nó ra, cảm giác tồn tại của nó lớn như vậy sao?

Cho nên Thẩm Bân hiện tại càng thêm nhàm chán......

Có lẽ nhìn thấy bên cửa sổ có bóng người, Diêm Hình đi qua, thuận tay vớt lấy mèo đen sắp bị màn đêm bao phủ gõ cửa mở miệng: "Bân Bân, mèo của em còn ở bên ngoài."

Mèo đen: "......" Nó lập tức hiểu ra, người đàn ông này muốn lấy mình làm cớ để Thẩm Bân mở cửa! Thật tâm cơ!

Nếu là con mèo bình thường, người nào đó sẽ vì điều này mà động tâm, nhưng mèo đen thì khác, Thẩm Bân hoàn toàn không bị đả động, nhưng cậu do dự một chút vẫn mở cửa, lại không cho người vào phòng nói: "Muộn như vậy tôi muốn nghỉ ngơi, anh cũng đi đi, để lại mèo cho tôi."

Nói rồi vươn tay tiếp nhận mèo đen, bộ dáng muốn đóng cửa.

Diêm Hình lại tiến lên một bước chặn lại khung cửa: "Tôi...tôi không có chỗ nào để đi, nơi này là phòng của chúng ta."

Ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại có thể nghe ra một chút dục vọng cầu sinh.

Thẩm Bân có thể mở cửa, không phải là bởi vì có lòng trắc ẩn sao? Nếu không đừng nói cho mèo đen tiến vào, ở bên ngoài tìm một chỗ ngủ một đêm đi!

Nhưng lòng người rất phức tạp, ngoài mặt Thẩm Bân vẫn lạnh lùng như cũ nói với Diêm Hình: "Buông tay."

Diêm Hình: "...." Không thể phản bác buông lỏng tay.

Phịch một tiếng đóng cửa lại.

Gã sai vặt bên cạnh lúc này thử mở miệng: "Đại thiếu gia, hay là chúng ta......" Hắn còn chưa nói hết, Diêm Hình liền giơ tay ý bảo câm miệng.

Đường đường đại thiếu gia Diêm gia sao có thể không có nơi để ở? Nhưng hắn tuyệt đối không thể đi.

"Không sao, Bân Bân sợ tối, ta canh cho em ấy." Diêm Hình nói.

Thẩm Bân trong phòng: "....." canh thì canh đi! Đương yên đương lành nói lời lừa tình làm gì? Cậu bất mãn hừ lạnh một tiếng.

Sắc trời càng ngày càng đen, cho đến lúc vươn tay không thấy năm ngón tay, nhưng đèn trong phòng chưa tắt, đèn lồng trong sân vẫn luôn sáng, Thẩm Bân không khỏi nghĩ tới thôn xóm nhỏ ở thế giới trước, sau khi trời tối người nọ ôm mình cẩn thận trấn an.

Hiếm khi thấy hắn lúc này mất trí nhớ vẫn nhớ mình sợ tối....

Lại qua hồi lâu, Thẩm Bân rốt cục không nhịn được mở cửa, hướng về người cách đó không xa tức giận nói: "Có thể rời đi hay không! Tôi muốn nghỉ ngơi."

Diêm Hình lập tức nhanh chóng đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ không lên tiếng, Bân Bân đừng sợ, ban đêm có tôi ở đây." Giọng nói vốn nên lạnh lùng, nhưng một khi hạ xuống, lại là cảm giác vô tận dịu dàng.

Thẩm Bân nghe được lời này trong lòng thực hụt hẫng, đồng thời càng thêm bực bội, sắc mặt giống như muốn bùng nổ, Diêm Hình chạy nhanh tiến lại gần cậu, ôm lấy cậu trấn an: "Tôi biết Bân Bân chịu ủy khuất, trách tôi là đúng, chỉ cần tiểu bảo bối có thể tha thứ cho tôi, trừng phạt tôi như thế nào cũng được."

Hắn vừa nói chuyện vừa mang theo Thẩm Bân lui về phía sau, thuận tiện vào phòng đóng cửa.

Thẩm Bân: "....." Người này chính là cố ý! Kỳ thực đã sớm có dự mưu muốn vào nhà, nói trừng phạt gì chứ? Rõ ràng được một tấc lại muốn tiến một thước.

Có điều người là cậu cho vào không phải sao? Thẩm Bân tiếp tục không để ý tới hắn, nhưng Diêm Hình lại ôm lấy người nào đó từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Tiểu bảo bối có thể đánh tôi, chỉ cần em có thể vui vẻ, được không?"

Thẩm Bân cơ hồ có thể lập tức cảm nhận được thân thể đối phương biến hóa: "......" A a a! Đồ dê cụ! Nội tâm người nào đó lại gào lên, bỗng nhiên gợi lên khóe miệng: "Được, muốn tôi không tức giận cũng được, đêm nay không cho anh chạm vào tôi." Nói rồi đầu ngón tay sờ soạng trên người Diêm Hình, giống như sờ tới một con "chim vàng anh" rất lớn?

Diêm Hình: "......" Không cho chạm vào người, nhưng tiểu gia hỏa lại tự mình động thủ?

Hơi thở nam nhân lập tức trở nên nặng nề: "Bân Bân...."

"Hư ——" Thẩm Bân ngắt lời hắn: "Hôm nay nếu anh dám chạm vào tôi, về sau cũng đừng nghĩ vào  phòng." Uy hiếp mười phần, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

......

Bí: H tới rồi~~~

Chim vàng anh là một loại chim vô cùng đáng yêu, Thẩm Bân và Diêm Hình mỗi người có một con, ngày thường đều cất giấu, Diêm Hình cũng muốn chia sẻ, nhưng Thẩm Bân vì đủ loại nguyên nhân vẫn có chút không quá muốn tiếp xúc.

Dù sao xem chim vàng anh lớn của người ta rồi liền phải đem chim vàng anh nhỏ của mình ra cho đối phương xem.

Nhưng hôm nay Thẩm Bân không vui, giấu chim vàng anh nhỏ đi, một hai muốn xem của Diêm Hình, còn chơi xấu trêu đùa, không ngừng vuốt ve cánh chim đầy đặn của chim vàng anh lớn yêu thích không buông tay.

Tính tình chim vàng anh lớn có lẽ giống chủ nhân, không chút sợ hãi, chủ động để Thâm Bân thân cận, cọ cọ vào người cậu, thậm chí còn dụ dỗ chim vàng anh nhỏ ra.

Thẩm Bân không vui, muốn uy hiếp hai câu, nhưng nhìn bộ dáng vui sướng dựa vào chim vàng anh lớn của chim vàng anh nhỏ, cậu thật sự không đành lòng trách cứ, liền không nhịn được cùng nhau chơi đùa.

Ngày thường chim vàng anh nhỏ là trạng thái nuôi thả, trong nhà Thẩm Bân có lồng chim tinh xảo, nhưng đó chỉ là bài trí mà thôi, lồng chim quá nhỏ, vào không được ra không được.

Nhưng bỗng nhiên bị chim vàng anh lớn thấy, một hai muốn đi lên cọ hai cái, Thẩm Bân cố sức ngăn lại, lại bị Diêm Hình dụ dỗ, lồng chim sẽ không hỏng, chim vàng anh lớn tính tình dịu ngoan, chỉ cọ cọ tí thôi, huống hồ lồng chim nhỏ như vậy, chim vàng anh lớn cũng không vào được mà.

Thẩm Bân nghe như vậy liền hơi yên lòng một chút, kết quả hai còn chim vàng anh chơi quá mức tận hứng, chim vàng anh lớn nhân lúc người không chú ý, bỗng nhiên xông vào lồng chim.

Cái lồng chim này sắp hỏng rồi, Thẩm Bân vô cùng đau lòng, Diêm Hình đành phải ở bên cạnh không ngừng dỗ dành, nếu chim vàng anh lớn thích như vậy thì không bằng để lồng chim nhốt nó trong chốc lát đi, nhốt đủ rồi sẽ liền ra thôi.

Thẩm Bân không vui, lại cũng không nỡ đánh chim vàng anh lớn, dù sao mình cũng rất thích, liền thỏa hiệp.

Kết quả chim vàng anh lớn đi vào vào ban ngày, thậm chí còn muốn ở bên trong ngủ một giấc, cuối cùng Thẩm Bân thật sự đau lòng cho lồng chim của mình, cảm giác đều bị chen chúc đến biến hình, khóc lóc xin Diêm Hình đem chim vàng anh lớn mang đi đi, lồng chim của cậu thật sự sắp hỏng rồi.

Trên thực tế Diêm Hình cũng thực áy náy, nghĩ thầm ngày mai nhất định tìm thợ thủ công sửa lại lồng chim cho tốt.

......

Thẩm Bân đêm đó cơ hồ hôn mê bất tỉnh, thậm chí muốn động thủ véo chim vàng anh lớn của Diêm Hình, nhưng cậu không còn sức, chỉ bảo vệ lồng chim của mình dựa vào lồng ngực đối phương nặng nề ngủ say.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp một bên kêu gào một bên muốn đánh người, giận dỗi đâu rồi? Vốn đang cho rằng sẽ ngược một chút, mọi người đều chuẩn bị sẵn mắng trời mắng đất, kết quả một giây liền rải cơm chó.

Thậm chí che chắn quân lại đi ra chắn đến hơn nửa đêm, khiến một đám cẩu độc thân sao mà chịu nổi!

Có điều.....thật thơm.

......

Ở một khu viện khác, Thi Ngưng Vũ vốn đang nằm ở trên giường, khi đám nha hoàn rời đi lại xuống giường, nhớ tới việc ban ngày mà sắc mặt trở nên tàn nhẫn âm trầm, lần này bản thân cư nhiên chịu thiệt.

Ả chậm rãi cởi quần áo ra, cho đến khi hoàn toàn xích lõa, cổ lấy một loại tư thế vặn vẹo 180 độ quay ra mặt sau, nhìn xuống cái mông bị đánh 53 gậy của mình, nơi đó đã da tróc thịt bong máu thịt lẫn lộn.

Thân thể này không có công năng tự chữa trị, Thi Ngưng Vũ đem đầu xoay lại cười lạnh một tiếng, một khi đã như vậy, cũng đừng trách ả nhẫn tâm độc ác!

Thi Ngưng Vũ lấy ra một bộ lụa mỏng trong suốt trong tủ quần áo, y phục này ả định mặc để dụ dỗ Diêm Thương, hiện tại chắc chắn không dùng đến.

Thi Ngưng Vũ nện bước uyển chuyển nhẹ nhàng ra ngoài, đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh, ngay cả hạ nhân tuần tra cũng sẽ không đi ở nơi này.

Một gia đinh cách đó không xa đang định trở về ngủ, xoay người liền thấy Thi Ngưng Vũ, hai mắt lập tức trợn trừng trừng....

.......Ngày hôm sau, gia đinh bị phát hiện đã chết ở trong một góc vườn kín đáo, thi thể khô như củi, quần áo nửa người trên hoàn toàn không hao tổn gì, chỉ có quần bị cởi ra toàn bộ.

Là một nha hoàn của Diêm gia đi qua nhìn thấy đầu tiên, lúc ấy liền hét thảm một tiếng, thể trạng tử vong của gia đinh quá kinh khủng, huống chi còn không mặc quần, xấu xí vô cùng, nha hoàn kia có lẽ sẽ bị ám ảnh hơn nửa đời người.

Phản ứng của quản gia đầu tiên là muốn tìm Diêm Hình xử lý, nhưng tối hôm qua đại thiếu gia ở cửa phòng Thẩm Bân chờ đến qua nửa đêm, quản gia cũng biết, liền dừng bước chân, đổi hướng đi tìm Diêm Thương.

Đại thiếu gia bên kia, vẫn để có người tỉnh lại rồi quấy rầy hắn đi.

Mà khi Diêm Thương nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, sắc mặt vô cùng tối tăm, nghĩ thầm sáng tinh mơ cháy nhà chết người hay sao mà quấy rầy người đang ngủ!

Kết quả thật đúng là chết người.

Diêm Thương ngày thường cũng không ngủ nướng, nhưng ngày hôm qua cùng Yến Trì giao lưu chơi đùa cả ngày, thậm chí buổi tối còn dụ dỗ được người lên giường...thật sự chỉ đơn giản là ngủ, cùng lắm là ôm một chút, ngoài ra không làm gì khác, dù sao vừa mới quen biết không bao lâu.

Sáng nay vốn dĩ muốn ôm thêm một lát, kết quả lại bị quấy rầy.

Yến Trì ngủ khá sâu, nghe được tiếng gõ cửa mí mắt có hơi nhấp nháy, nhưng cũng không tỉnh.

Diêm Thương mở cửa lập tức bắt người bên ngoài câm miệng, có chuyện thì đi ra xa rồi nói.

Sau khi biết được có án mạng, hắn quả thực cũng muốn giết người, sao không đi tìm đại ca hắn? Ngày hôm qua áp bức mình, hôm nay phải cho một ngày nghỉ đi chứ!

Gã sai vặt do dự một lát, nói gã không dám đi gọi đại thiếu gia.