Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 34



Thiên Nhã dù sao cũng từng là người có thân phận, bắt nàng đi đòi nợ nữ quan gì đó làm nàng cảm thấy có chút mất thể diện. Tuy rằng nợ thì phải trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

"Điều này có phải không tốt lắm không?" Thiên Nhã hỏi, người ta nói người sống vì mặt, cây sống vì vỏ, Thiên Nhã vẫn không thể làm chuyện mất mặt như vậy, đặc biệt là nếu không đòi được nợ còn muốn ăn vạ đạo quan, nghĩ đến Thiên Nhã đều tao đến hoảng.

"Tiểu thư cứ yên tâm, người cái gì cũng không cần nói, ta nói là được rồi." Văn Trúc cũng biết tiểu thư nhà nàng là người giữ thể diện, nàng cũng không nghĩ làm tiểu thư khó xử. Nhưng nếu nàng một mình đi đòi nợ thì lại không có khí thế, không giống tiểu thư chỉ cần đứng đó liền có khí thế bức người, cái là tiểu thư nhà bình thường rất khó có được, phải là nhà giàu, đại phú đại quý mới có cảm giác này.

"Làm đi." Thiên Nhã ngẫm lại chính mình đều lưu lạc đến tận đây, còn có cái gì để chú ý nữa đâu, liền đáp ứng Văn Trúc.

Hai người đem theo khế đất đi đến Thanh Phong Quan. Trước đây, Thiên Nhã từng đến Thanh Phong Quan dâng hương mỗi năm một lần, từ năm mười ba đến năm mười bảy tuổi, cho nên vẫn có chút ấn tượng với Tô Thanh Trầm, tuy rằng không quá sâu nhưng nhìn đến Tô Thành Trầm hiện tại vẫn có thể nhận ra Đại sư tỷ không có nhiều thay đổi.

Lúc Tô Thanh Trầm thấy Thiên Nhã cũng sửng sốt một chút, nàng hiển nhiên nhận ra Thiên Nhã, dù đã có mười mấy năm chưa gặp lại nàng ấy. Tuy rằng mạo cùng mười mấy năm trước có chút biến hóa nhưng Độc Cô Thiên Nhã vẫn mỹ mạo hơn người, còn có khí chất của riêng nàng ấy tựa hồ không có thay đổi quá lớn.

"Xin hỏi hai vị có chuyện gì sao?" Tô Thanh Trầm so mười mấy năm trước càng thêm nội liễm, cũng càng thông thấu, cũng không chủ động dò hỏi Thiên Nhã thân phận.

" Đây là tiểu thư nhà ta, Thái viên ngọai đã bán bảy mươi mẫu đất phụ cận Thanh Phong Quan cho tiểu thư, cùng với mười lăm thạch gạo thóc Thanh Phong Quan thiếu hắn." Văn Trúc thấy khuôn mặt Tô Thanh Trầm dễ nhìn, không đoán ra tuổi, còn có vài phần tiên phong đạo cốt của người tu đạo, ngữ khí tự giác mềm mại xuống, cùng nàng tưởng tượng phương thức thập phần khí thế đòi nợ hoàn toàn bất đồng.

Tô Thanh Trầm hoàn toàn thông thấu, lập tức liền biết hai người này là tới muốn nợ.

"Việc Thanh Phong Quan thuê ruộng cùng nợ lương thực, ta cũng đang muốn tìm Thái viên ngoại. Nếu hiện tại đã đổi chủ, ta liền thương lượng với các ngươi. Về Thanh Phong Quan tình huống, hai vị chắc cũng không quá hiểu nên ta nói qua một chút. Mấy năm trước, thiên hạ vừa định thì có không ít nữ tử tránh chiến loạn cùng chạy nạn tới đầu nhập vào Thanh Phong Quan, vì không thể dưỡng nhiều người như vậy nên mới thuê đất của Thái viên ngoại để canh tác. Hiện tại thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, không ít nữ tử còn trẻ tuổi lựa chọn hoàn tục xuống núi tái giá, cho nên nữ quan ở Thanh Phong thiếu hơn phân nửa. Thanh Phong Quan vốn thuê năm mươi mẫu, hiện giờ không đủ người canh tác nên muốn thoái tô bốn mươi mẫu, chỉ giữ lại mười mẫu, các người có thể cho người khác thuê."Tô Thành Trầm nói.

Từ năm trước, Thái Hậu hạ lệnh không cổ vũ thủ tiết, vì xúc tiến gia tăng nhân khẩu mà cổ vũ góa phụ tái giá, phàm là gả cưới thành công triều đình tặng ba lượng bạc làm của hồi môn. Lệnh vừa ban ra, không ít nữ tử chỉ vì tránh loạn và chạy nạn không nhà để về liền xuống núi gả chồng, làm cho Tô Thanh Trầm đang mang gánh nặng trầm trọng thở dài nhẹ nhõm. Không cần dưỡng nhiều người tự nhiên không cần thuê nhiều đất, vốn dĩ đạo quan có vài mẫu đất, thêm mười mẫu kia, hẳn là không sai biệt lắm.

"Tiểu thư, ta cảm thấy có thể thoái tô." Văn Trúc cao hứng cùng Thiên Nhã nói, nàng suy nghĩ, nàng cùng tiểu thư vận khí thật tốt, nếu là Thanh Phong Quan sớm một chút cùng Thái viên ngoại nói thoái tô, kia Thái viên ngoại khẳng định liền sẽ không bán đất, hiện tại nàng cùng tiểu thư nhặt cái tiện nghi, các nàng đem các mẩu đất còn lại cho cố nông khách thuê, tiền khẳng định có thể cao hơn so với Thanh Phong Quan, Văn Trúc nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình nhặt được một cái tiện nghi lớn.

"Ân." Thiên Nhã hơi hơi gật đầu.

"Nhưng do Thanh Phong Quan nhân thủ chợt giảm, nên gạo thóc thiếu các người trong một hai năm sợ là không trả đủ, có thể thư thả hai ba năm không?" Tô Thanh Trầm ngữ khí thập phần ngượng ngùng nói, cũng không phải nàng tưởng quỵt nợ, này một hai năm là không thể trả kịp. Rốt cuộc Thanh Phong Quan đều là nữ tử, nữ tử khí lực không lớn, canh tác đồng ruộng hữu hạn, sở sinh sản lương thực, cũng liền miễn cưỡng chỉ đủ sống tạm thôi, chỉ có thể trả nợ một ít, nợ nần này thật chồng chất nhiều năm còn không có trả xong, cũng khó trách Thái viên ngoại đem đất bán đi.

"Tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?" Văn Trúc hỏi một bên Thiên Nhã, không quên chính mình thân phận, chỉ là cái nha hoàn, không dám tự tiện làm chủ trương.

"Có thể." Thiên Nhã thấy đạo quan thực cũ nát, thoạt nhìn xác thật không có tiền bộ dáng, nàng cũng từ trước đến nay không thích khó xử kẻ yếu, tự nhiên sẽ không để ý kia mười lăm thạch lương thực.

"Thập phần cảm ơn tiểu thư châm chước, không biết tiểu thư xưng hô thế nào?" Tô Thanh Trầm thấy Thiên Nhã không hề do dự liền đáp ứng rồi, trong lòng tự nhiên là cao hứng, tuy rằng Thái viên ngoại không đến mức khó xử Thanh Phong Quan, nhưng mỗi lần đều không cho sắc mặt tốt. Người trước mắt lớn lên cực giống Độc Cô Thiên Nhã rõ ràng đối với mười lăm thạch lương thực căn bản khinh thường nhìn đến, hiển nhiên xuất thân cực tốt, không thèm để ý lương thực này nọ, làm Tô Thanh Trầm liên tưởng đến xuất thân của Độc Cô Thiên Nhã, nếu là Độc Cô Thiên Nhã không thèm để ý mới là hợp lý. Bất quá, người trước mắt đáp ứng xác thực làm tâm tình nàng nhẹ nhàng không ít.

"Ngươi gọi tiểu thư nhà ta là Thiên tiểu thư là được. Có điều này, chúng ta là từ nơi khác tới nơi này, mới vừa mua đồng ruộng, muốn dựng một gian phòng trên đất nhà mình, lại không biết tìm thợ ở đâu, hơn nữa mấy ngày này chưa biết ở đâu..." Văn Trúc muốn nói lại thôi. Thông minh như Tô Thanh Trầm, lập tức liền biết ý tứ của Văn Trúc.

"Vừa vặn Thanh Phong Quan có một ít phòng trống, nếu như không chê có thể ở lại đây. Còn việc tìm thợ, ta có nhận thức một ít thợ có tay nghề tốt, chờ ngày mai ta mang ngươi đi tìm bọn họ." Tô Thanh Trầm biết lòng người nói.

Thiên Nhã nhìn Thanh Phong Quan cũ nát cực kỳ, nội tâm vô cùng ghét bỏ nhưng lại ngượng ngùng cự tuyệt, tổng cảm thấy nếu mình bắt bẻ liền có vẻ được nuông chiều từ bé, nàng cảm thấy mình là một người xuất thân võ tướng há có thể không chịu được khổ? Cho dù linh hồn chỉ mới mười bảy tuổi nhưng nội tâm Thiên Nhã luôn có một cổ ngạo khí.

"Vậy phiền toái đạo trưởng." Văn Trúc nghe vậy, thập phần cao hứng nói, nàng vốn dĩ đối Tô Thanh Trầm ấn tượng đầu tiên vẫn là không tồi, hiện tại ấn tượng liền càng không tồi.

"Không khách khí, đây là Thanh Phong Quan nên làm sự tình. Hàn xá đơn sơ, ta hiện tại mang các ngươi đi trong phòng xem một chút." Tô Thanh Trầm nhưng thật ra rất có thành ý mang các nàng hai người đi xem phòng.

"Hảo a." Văn trúc lập tức liền đáp ứng, tuy rằng nàng cũng cảm thấy có điểm không xứng với thân phận của tiểu thư. Bất quá vẫn là xem trước một một chút rồi lại quyết định, nếu thật sự quá cũ nát thì cũng không thể ủy khuất tiểu thư.

Vì thế Tô Thanh Trầm liền mang Thiên Nhã cùng Văn Trúc đi xem phòng tốt nhất tại Thanh Phong Quan.

Văn trúc cảm thấy, tuy rằng hơi nhưng cũng không quá khó coi, trang trí lại một chút hẳn là có thể ở. Hiện tại chỉ có thể ủy khuất tiểu thư một chút vì các nàng thật sự không còn nhiều tiền lắm.

"Tiểu thư cảm thấy sao?" Văn trúc vẻ mặt chờ mong nhìn Thiên Nhã.

"Có thể." Thiên Nhã từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên nội tâm vô cùng bài xích, nhưng nàng không ngừng nói với chính mình, hiện tại nàng đã không còn là Độc Cô Thiên Nhã, nàng phải quen với sinh hoạt như thế này, cho nên nàng không chút do dự liền đồng ý ở lại đây.

"Vậy chúng ta liền trụ lại đây." Văn trúc thấy nhà mình tiểu thư có thể tiếp thu, lập tức quay đầu đối Tô Thanh Trầm nói.