Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 4



Bởi vì biết Thiên Nhã đang nhìn mình, đó là một lại cảm thụ khắc hẳn, nàng thậm chí ảo tưởng bản thân mình giờ phút này tất cả đều do Thiên Nhã làm với mình, khiến nàng càng trở nên hưng phấn, càng thêm nhạy cảm. Trong lòng Tiêu Cửu Thành ngay lúc này rất xấu hổ, cũng chưa từng trải qua cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, tựa hồ như sóng biển thét gào, từng đợt sóng tuôn trào, nàng chỉ có thể bất lực phản kháng, cảm giác mãnh liệt như vậy đối với Tiêu Cửu Thành thực sự quá xa lạ. Tiêu Cửu Thành trước nay đều cho rằng ở phương diện này đều không có dục cầu, cho đến phút giây này nàng mới nhận ra, không phải là không có mà chỉ do chôn sâu trong thân thể. Sau khi đạt đến cực đỉnh, thân thể như từ núi cao rơi xuống vực sâu, Tiêu Cửu Thành vứt bỏ mọi cảm xúc, nhìn lại bản thân mình, nghĩ đến Thiên Nhã luôn chán ghét mình, trong nội tâm phút chốc tuôn ra sự chán nản, không có chí tiến thủ, loại cảm giác muốn yêu Thiên Nhã mà không được, cùng với cảm giác hèn mọn mà bấy lâu nay đè nén, trong nháy mắt tất cả đều sụp đổ, nàng không nhịn được, nước mắt từ từ tuôn rơi.
Thiên Nhã nhìn thấy nước mắt của Tiêu Cửu Thành, trong lòng có chút xúc động, mặc dù nàng cũng không biết vì cớ gì mình lại như vậy, chỉ biết là nhìn từ bề ngoài tự bản thân cũng không bằng Tiêu Cửu Thành, thế vì điều gì nàng lại sầu bi đến thế.

Không biết là do say rượu hay do kíƈɦ ŧɦíƈɦ trước nay chưa từng có khiến thân thể rã rời, Tiêu Cửu Thành rất nhanh ngủ thϊếp đi nhưng trong khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt lệ, nhìn điềm đạm đáng yêu.

Thiên Nhã đi đến bên người Tiêu Cửu Thành, thân thể dù bị chăn mền che khuất vẫn lộ ra đôi vai gầy gò, giờ phút này nàng mới nhận thấy nữ nhân này gầy yếu đến đơn bạc. Nàng thật sự không hiểu Tiêu Cửu Thành, có đôi khi nàng cực kì thấy chán ghét nàng ấy, có đôi khi lại thấy không đến nỗi phải chán ghét như vậy. Thiên Nhã thỉnh thoảng cũng rất chán ghét bản thân mình sao lại có những cảm xúc bất định như vậy, nàng cho rằng không nên để bản thân không thấy Tiêu Cửu Thành đáng chán, đáng ghét.
Ngày kế tiếp, Tiêu Cửu Thành trở lại bình thường, Thiên Nhã cũng quen thuộc nàng như vậy, là loại thanh thâm quả dục, đặc biệt trong trẻo lạnh lùng, hồ như đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, trên thực tế Thiên Nhã mới cho rằng đây là hiện tượng bình thường, là Tiêu Cửu Thành nàng quen thuộc.

Tựa như hết thảy cũng là sau khi sóng gió qua đi không còn lại dấu vết gì.

Có đôi khi Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành có phải hay không có thể thấy bản thân mình, bởi vì nàng càng phát hiện nhiều hơn, Tiêu Cửu Thành sẽ nhìn về phía mình. Nhưng đến khi nàng muốn kiểm nghiệm, lại không có cách nào chứng thực, lại cho rằng chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi. Nàng nghĩ, làm ma đã lâu, quá cô độc nên ngẫu nhiên cũng muốn có người có thể nhìn thấy bản thân mình, vì vậy mà phát sinh ảo giác này.
Theo ba năm thời hạn trôi qua từng ngày, Tiêu Cửu Thành đối với việc hồn phách của Thiên Nhã sắp biến mất rất lo âu, nàng hi vọng rất nhiều Thiên Nhã có thể luôn làm bạn cùng bản thân mình, dù đó chỉ là hồn phách của nàng ấy cũng được.

Thiên Nhã đôi lúc cũng cảm giác được sự lo nghĩ của Tiêu Cửu Thành, nhưng căn bản nàng vẫn không biết được nàng ấy là đang lo lắng điều gì.

Cứ vậy mà đến một ngày của mùa hè, thời tiết ban đầu cực kì sáng sủa sau đó đột nhiên biến thiên như hai năm trước vào ngày Quỷ Y thi triển cấm thuật. Mây đen dày đặc che lấp bầu trời ban trưa, tất cả tối thui một màu như trời tối, bầu trời đầy sấm chớp, từng tia từng tia như muốn xé rách bầu trời, sau đó là tiếng sấm ầm ầm nổ vàng, thiên địa như nổ tung.

Trong hai năm này, Tiêu Cửu Thành đã bắt đầu tiếp nhận huyền học, nàng biết mỗi khi trời có hiện tượng dị thường, tất có chuyện khác lạ phát sinh, thời khắc này Tiêu Cửu Thành nhìn thấy phía ngoài là thiên tượng dọa người, tâm thần có chút bất định, luôn cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, nàng thỉnh thoảng cảm thụ được vị trí của Thiên Nhã, nhưng lại là lúc mạnh lúc yếu, khiến nàng vạn phần bất an.
Thiên Nhã cũng cảm giác được bản thân mình hôm nay hồn phách luôn trong trạng thái không ổn định.

Rồi một tia chớp dữ tợn bất thường từ trên trời xé đến một đường dài lan tràn trên mặt đất, rồi một tia khác đánh trúng vào trận pháp, nơi cất giấu thân thể của Thiên Nhã trong cung điện dưới lòng đất. Ai ngờ được hai đạo trận pháp phát sinh được tác dụng vi diệu.

Thiểm điện qua đường theo đất mà rung chuyển núi đồi, vang một tiếng linh hồn của Thiên Nhã trong nháy mắt biến mất.

Một thế giới khác Thiên Nhã, chính lúc này cũng đang bị sốt cao, bên ngoài cũng là trời dày đặc mây đen, sấm chớp đan xen liên hồi, một tia sét đánh trúng phí trên phủ Độc Cô.

Rồi thêm một tia chớp sáng nhất lóe lên, một tiếng sấm vang rền, cả trời như bị vạch ra một vết nứt, có thứ gì đó xuyên qua vết rách, phát sinh giao nhau mà biến hóa.
Linh hồn của Thiên Nhã biến mất trong nháy mắt, Tiêu Cửu Thành liền lập tức biết được, giờ phút này nàng không còn cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Nhã, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi mãnh liệt và bất an tột độ.

Ngay lúc đó, thủ vệ của đám trọng binh mà nàng phái đi trấn giữ ở trận pháp đột nhiên đến báo:

- Khởi bẩm nương nương, địa cung trận pháp cùng lãnh cung đều bị sét đánh bên trong, trận pháp giống như bị phá... – thủ vệ sau khi thấy trận pháp bị đánh trúng lâp tức đến bẩm báo Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành nghe xong như sắp phát điên, mặc kệ bên ngoài mưa rào tầm tã, chạy thật nhanh đến lãnh cung nơi Thiên Nhã trước đây bị giam cầm, nhìn thấy cột đá của trận pháp đã bị lôi kích phá hủy vài gốc, hiển nhiên trận pháp đã bị phá hư. Tiêu Cửu Thành nhìn những cột đá bị phá hủy, lạnh toát cả người, mà bản thân nàng cũng ướt sủng vì mưa gió.
Dù vậy nàng vẫn chưa từ bỏ hi vọng, chạy đến nơi địa cung nơi cất giữ thân thể của Thiên Nhã, bên trong cung điện dưới lòng đất, cột đá của trận pháp cũng bị lôi chấn đánh trúng không ít, cột đá gần nhất với thân thể của Thiên Nhã đều bị sét đánh đến vỡ nát, trận pháp đã hoàn toàn bị phá hủy, vào lúc biết được linh hồn của Thiên Nhã đã thật sự biến mất, Tiêu Cửu Thành cả người ngã quỵ xuống đất, toàn thân lạnh run lẩy bẩy, từ thể xác đến tâm hồn của nàng đều trở nên băng lãnh. Cái cảm giác vô năng, tuyệt vọng cơ hồ muốn nuốt lấy nàng, một lần nữa mất đi, so với mất mát của hai năm trước càng khiến nàng khó mà tiếp nhận, chỉ còn lại nỗi bất lực vô tận, như hai năm trước, nàng cuối cùng không gánh nổi Thiên Nhã.

Tiêu Cửu Thành chật vật từng chút một, từng bước leo lên đến nơi đặt thạch quan của Thiên Nhã. Nhìn thấy thân thể Thiên Nhã, trên mặt nàng dường như hơi đỏ ửng, cứ như đang ngủ thϊếp đi, như ngọc điêu thật mỹ lệ, chỉ là thiếu đi sinh khí. Bởi vì sợ phá hư trận pháp, Quỷ Y không cho bất cứ ai đến gần thân thể nàng, Tiêu Cửu Thành từ hai năm trước đã đem thân Thiên Nhã đặt ở nơi này, cho đến tận giờ cũng chưa thấy qua. Lúc này Tiêu Cửu Thành nhịn không được, đưa tay vuốt ve gương mặt của Thiên Nhã, cũng không biết có phải do quá lạnh mà Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã so với tay mình vẫn ấm hơn một chút. Nàng không nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn sờ lấy khuôn mặt Thiên Nhã, khi nhìn thấy trên gương mặt nàng ấy vì ngón tay mình mà đọng nước, Tiêu Cửu Thành lập tức rút tay về, nàng không đành lòng làm ướt gương mặt nàng ấy. Bây giờ nàng liền nghĩ đến việc làm một băng quan, như vậy mà hảo hảo bảo tồn thân thể của Thiên Nhã, thứ duy nhất có khả năng đem Thiên Nhã lưu lại.
Cảm giác bản thân mình bị thiêu đến choáng váng nặng nề, Thiên Nhã hơi khó chịu, đột nhiên từ trên gương mặt truyền đến một đợt băng lãnh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Thiên Nhã phải mở to mắt. Có điều nàng gian nan thế nào, thử nhiều lần thế nào đều không thể đem mắt mở to, hai mí mắt mất cảm giác nhiều năm không thể động đậy, như có ngàn cân nặng trĩu khiến mi mắt nàng không sao nhúc nhích được. Có lẽ do ý thức được nếu bản thân mở mắt được, sẽ không tỉnh lại, Thiên Nhã vẫn không ngừng thử lại, cuối cùng mắt nàng cũng thấy được một tia sáng.

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Cửu Thành: vậy mà sống lại!!!

Thiên Nhã: là trạng thái mộng bức mà thành.