Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 51



Thiên Nhã đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, Tiêu Cửu Thành nói nữ nhân Lý Quân Hạo yêu nhất chính là nói chính nàng ấy, Tiêu Cửu Thành ý tứ dụ dỗ mình rõ ràng như thế làm nàng luôn cảm thấy bất an. Bất quá nghĩ đến lời Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã lại thấy tựa hồ rất có đạo lý. Nếu đoạt đi nữ nhân của Lý Quân Hạo, chắc chắn hắn không thể nào thoải mái nổi.

"Nói như vậy, ngươi muốn làm nữ nhân của ta?" Thiên Nhã tới gần Tiêu Cửu Thành, dùng ngón tay nâng cằm Tiêu Cửu Thành, để mặt Tiêu Cửu Thành hơi ngước lên đối mặt với mình.

Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới Thiên Nhã sẽ làm hành động đột ngột này, trong lòng nàng Thiên Nhã luôn bị động, da mặt lại mỏng, chưa từng chủ động đùa giỡn người khác. Điều này làm Tiêu Cửu thành nhìn Thiên Nhã mà trên mặt nổi lên tầng sắc như hoa đào, muốn thẹn còn nghênh, thập phần câu nhân.

Thiên Nhã vốn là cử chỉ nhất thời hứng khỏi, chỗ nào nghĩ đến Tiêu Cửu Thanh sẽ cam chịu như vậy, nhìn đến Tiêu Cửu Thành mặt hoa đòa, Thiên Nhã nhất thời ngẩn người, Tiêu Cửu Thành thật đẹp. Thiên Nhã ngây ngốc nhìn, trong lòng tuôn ra rất nhiều cảm xúc.

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả gió thổi tới cũng mang theo xuân ý, mang đến một loại ái muội ấm áp.

Nói đến Văn Trúc quả thật trung tâm, nàng không biết Tiêu Cửu Thành ở Thanh Phong Quan, nàng lo lắng tiểu thư nhà nàng một mình không quen ai ở Thanh Phong Quan sẽ thật nhàm chán, vì thế nàng không dám trò chuyện nhiều với mấy bằng hữu mới quen, chỉ ôn chuyện một chút liền đi tìm tiểu thư. Nàng tìm Lục Ngưng Tuyết thì Lục Ngưng Tuyết nói tiểu thư nhà nàng căn bản không có gặp nàng ấy, Văn Trúc đang buồn bực, tiểu thư là đi đâu đây?
Văn Trúc tìm một vòng bên trong Quan, tại sau núi nhìn thấy một màn như vầy, tiểu thư nhà nàng dùng ngón tay câu lấy cằm Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương thì bộ dáng thẹn thùng, trong mắt tình nùng mật ý không thể che giấu, nhìn giống như một quý công tử đang đùa giỡn thiên kim đại tiểu thư, mà thiên kim đại tiểu thư kia bị đùa giỡn đến xuân tâm đại loạn. Văn Trúc lập tức liền hiểu, tuy nàng ngốc trong cung không lâu nhưng cũng ngây người hơn một năm, gặp không ít cung nữ chọn đối thực cùng thái giám, hay hai cung nữ đối thực với nhau. Lúc đó ở trong cung, cũng có cung nữ cùng nàng quan hệ không tệ muốn đối thực với nàng, chỉ là chính mình cảm giác không được tự nhiên nên liền cự tuyệt. Nhưng nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, Thái Hậu nương nương cũng tiểu thư vậy mà có quan hệ này, một người là thái hậu, một người từng là phế hậu, ngẫm lại đều cảm thấy này xem như thiên hạ bí văn. Văn Trúc che miệng mình lại, sợ bản thân kinh ngạc quá sẽ hét chói tai, thật là làm người khϊếp sợ cực kỳ.
Khó trách mấy ngày nay, mỗi ngày tiểu thư đều giống như tư xuân, nhìn ngó chung quanh, rõ ràng là ngóng trông Thái Hậu nương nương, không phải là tình lang mà là tình nương, tiểu thư đến Thanh Phong Quang cũng là vì Thái Hậu nương nương mà đến. Cũng khó trách lúc còn trong cung, Thái Hậu đem tiểu thư an trí trong tẩm cung của mình, mọi cách dung túng tiểu thư, như vậy giải thích thì cái gì đều thông, rốt cuộc Văn Trúc có cảm giác bừng tỉnh ngộ.

Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành đôi co như vậy hồi lâu mới ý thức được hành động càn rỡ của mình, sau đó có chút mất tự nhiên rút tay về, nhìn trái nhìn phải, chính là không dám nhìn Tiêu Cửu Thành.

"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gọi, nàng phát hiện khi Thiên Nhã chủ động thì nàng cũng như thiếu nữ, phương tâm đại loạn, tâm trí trở nên hồ đồ, nơi nào thông minh như ngày thường.
"Làm gì?" Thiên Nhã khó chịu cố ý hung nói.

"Sự tình bên này ta xử lý không sai biệt lắm, ta có thể ở nhờ nhà ngươi sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.

"Tùy ngươi, thời điểm không còn sớm, ta phải về nhà." Thiên Nhã như cũ không tự nhiên nói, tâm nàng đã sớm loạn thành một đoàn như cuộn chỉ rối, hiện tại chỉ cần thấy Tiêu Cửu Thành nhìn chằm chằm mình, tim nàng liền loạn nhày, không giống mình ngày thường.

Tiêu Cửu Thành hiểu rõ tính tình khó chịu của Thiên Nhã, không cự tuyệt chính là đáp ứng mình, nhìn bóng dáng chạy trối chết của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành không khỏi giơ lên khóe miệng, thiếu nữ mới biết yêu đại khái như cây trinh nữ, vừa chạm vào liền co lại. Tiêu Cửu Thành cảm thấy phản ứng của Thiên Nhã có chút đáng yêu, tâm tư thiếu nữ, thân mình lại chín mọng. Nàng thật sự tò mò, thời điểm Thiên Nhã thân thể thành thục nổi lên dục niệm sẽ làm gì để dời non lấp biển, mà sợ là tâm tư thiếu nữ kia không có nhận ra này là du͙ƈ vọиɠ. Nghĩ nghĩ, Tiêu Cửu Thành phát hiện mình nghĩ sai, từ khi nhìn mấy cái họa kia của Lục Ngưng Tuyết, tâm tư càng dễ dàng nghĩ lệch hướng.
Văn Trúc thấy tiểu thư hẹn hò xong, tựa hồ phải đi về, nàng nhanh chóng chạy đến tiền điện chờ.

Thiên Nhã ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Văn Trúc đang đợi mình.

Văn trúc thấy Thiên Nhã, nhanh chóng chạy đến nghênh đón.

"Tiểu thư vừa rồi đi đâu? Ta đi Lục họa sư cũng không có tìm được người." Văn Trúc biết rõ còn cố hỏi, nàng tò mò tiểu thư có thể đem bí mật nói cho mình hay không!

"Không có đi đâu, tùy tiện đi một chút." Thiên Nhã có chút chột dạ trả lời.

"Ta vừa rồi giống như nhìn thấy thị nữ của nương nương, nương nương có phải cũng ở trong đạo quan hay không?" Văn Trúc cố ý tiếp tục hỏi.

"Không biết, chúng ta trở về đi." Thiên Nhã không nghĩ tiếp tục vấn đề này.

Văn Trúc cũng biết tiểu thư da mặt mỏng, nên không vạch trần, ngoan ngoãn đi theo Thiên Nhã về nhà.

Kỳ thật Tiêu Cửu Thành muốn đêm nay liền trở về cùng Thiên Nhã, chỉ là nàng biết Thiên Nhã tính tình khó chịu cần căng giãn vừa phải, cho nên chính mình chịu đựng, vừa vặn có thể đem xuân cung đồ của Lục Ngưng Tuyết ra tiếp tục nghiên cứu, nàng cũng không biết được khi nào thì nàng cùng Thiên Nhã sẽ phát huy tác dụng. Thiên Nhã da mặt mỏng nên chắc chắn sẽ không đi nghiên cứu, chính mình nên tìm tòi, lo trước khỏi họa. Vì chứng thực tính khả thi của vài tư thế, nàng còn cố ý chạy tới tìm Lục Ngưng Tuyết, không ngại học hỏi kẻ dưới, nàng hỏi đến thoải mái hào phóng. Làm khổ Lục Ngưng Tuyết da mặt cực mỏng, đỏ bừng mặt ấp úng giải thích cho cả ngàn nghi hoặc của Tiêu Cửu Thành.
Chờ đến lúc Tiêu Cửu Thành vừa lòng rời đi ,Lục Ngưng Tuyết xấu hổ đến nổi hận không thể đào một cái khe để chui vào.

Tô Thanh Trầm về phòng, nàng thấy Tiêu Cửu Thành vừa ly khai, Lục Ngưng Tuyết thì mặt bỏ bừng, nàng liền buồn bực, Tiêu Cửu Thành rốt cuộc cùng Lục Ngưng Tuyết nói cái gì mà mặt Lục Ngưng Tuyết sẽ hồng thành như vậy.

Vào ban đêm, Thiên Nhã vậy mà nằm mơ. Trong mơ, nàng đang ngủ thì tỉnh lại, phát hiện Tiêu Cửu Thành ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm nàng, giống như lúc trước ở trong cung, ngủ trong tẩm cung của Tiêu Cửu Thành, nửa đêm tỉnh lại sẽ nhìn thấy nàng ấy.

"Ngươi như thế nào ở chỗ này?" Thiên Nhã hỏi.

"Nhớ người nên đến." Tiêu Cửu Thành ngữ khí giống như thường ngày nhưng lại không quá tự nhiên.

"Ngươi vì cái gì nhớ ta?" Thiên Nhã lại hỏi, giống như hỏi bao nhiêu lần đều không ngán, đại khái chính là thích nghe đáp án hay kia.
"Ta thích Thiên Nhã, muốn trở thành nữ nhân của Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành thẳng thắn nói, sau đó bắt đầu cởi bỏ đai lưng, thân hình thon thả kia liền bại lộ tước mắt Thiên Nhã. Thiên Nhã mặt đỏ tai hồng nhìn Tiêu Cửu Thành từng bước từng bước đến gần mình, khi Tiêu Cửu Thành dán môi bên tai muốn hôn nàng thì Thiên Nhã đột nhiên tỉnh lại.

Thiên Nhã ý thức được chính mình vậy mà lại có một giấc mơ chân thật và xấu hổ như thế, Thiên Nhã nằm trên giường, trong lòng có chút ngượng ngùng lại có chút thất vọng mất mát.

Nàng cứ tưởng rằng, Tiêu Cửu Thành nói như vậy thì tối hôm qua sẽ cùng mình trở về. Vậy mà thêm vài ngày Tiêu Cửu Thành vẫn không có tới, điều này làm Thiên Nhã ở nhà, lần nữa ăn mà không biết mùi vị gì, lòng tràn đầy tưởng niệm Tiêu Cửu Thành.