Thiên Nhã cảm thấy thân thể mình không còn như bình thường, nóng hổi, hư mềm, càng lúc càng mẫn cảm, bị từng đợt kɦoáı ƈảʍ liên tiếp bao phủ. Cảm giác đến càng nhiều, dù mỗi lần đều là cực hạn, nhưng Thiên Nhã không biết thân thể chín mùi từng trải được Tiêu Cửu Thành không chút tiết chế mà giày vò cùng đòi hỏi. Tiêu Cửu Thành sau khi làm Thiên Nhã cao triều lần thứ ba thì tay đã mỏi đến có chút run rẩy, không cách nào tiếp tục nhưng nàng không bỏ được mà kết thúc như vậy.Tay của nàng vẫn còn trên thân Thiên Nhã mà vuốt ve, nàng nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi một chút, đợi thêm chút nữa, hẳn là còn có thể tiếp tục.
Tiêu Cửu Thành đình chỉ thế công, Thiên Nhã thân thể tình triều rốt cục chậm rãi lui xuống, vừa rồi trầm luân ở bể dục mà hoàn toàn mất đi lý trí cùng xấu hổ, sau khi thân thể bình phục lại thì tất cả đều tuôn trào. Nghĩ đến phản ứng xấu hổ vừa rồi của mình dưới thân Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã thẹn thùng không dám nhìn Tiêu Cửu Thành, chỉ biết giả chết đem mặt chôn vào trong gối, không biết đối mặt thế nào với Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã, cảm thấy đủ chưa?" Tiêu Cửu Thành biết rõ Thiên Nhã thẹn thùng, còn cố ý hỏi như vậy.
"Ừm." Thiên Nhã đem mặt buồn bực ở gối đầu, kêu rên trả lời.
"Làm tốt không? Có cần điều chỉnh lại chỗ nào không? " Tiêu Cửu Thành mười phần chăm chú hỏi.
Thiên Nhã nơi nào sẽ trả lời vấn đề mắc cỡ chết người này, nàng thấy Tiêu Cửu Thành cần gì phải điều chỉnh nữa, liền là làm quá tốt, nàng cũng hoài nghi Tiêu Cửu Thành có phải đã từng cùng nữ tử khác làm qua hay không, nghĩ Tiêu Cửu thành từng chạm qua nữ tử khác, Thiên Nhã lập tức đổ bình dấm.
"Ngươi vì sao thuần thục như thế, thật sự là vì cùng những nữ nhân khác làm qua? " Thiên Nhã ghen tị lập tức liền quên thẹn thùng, ngồi dậy, khí thế hung hăng chất vấn Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã không biết phục thị người thật là một công việc mệt mỏi, ta đường đường là Thái Hậu cao quý, như thế nào sẽ phục thị người khác? Thiên Nhã là người ta rất yêu, mới có thể kìm lòng không được muốn Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành biện giải cho mình nói. Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy mới có chút bình phục trong lòng ghen tuông, nghĩ đến ý nghĩa trong lời Tiêu Cửu Thành nói, là chỉ người phục thị mình sẽ mệt mỏi, lại cảm thấy thẹn thùng, nhưng nàng cân nhắc tỉ mỉ, lại cảm thấy Tiêu Cửu Thành trong lời nói chỉ phủ nhận chưa từng phục thị người, nhưng không có phủ nhận được người khác phục thị.
"Vậy ngươi là từng được người khác phục thị qua sao? " Thiên Nhã lại hỏi, dù sao mặc kệ loại nào, đều làm nàng khó mà chịu đựng.
"Chưa từng, ta chỉ muốn được Thiên Nhã phục thị như vậy." Tiêu Cửu Thành vì để dẫn đến câu này mà cố ý nói câu kia trước, thân thể nàng khát vọng được Thiên Nhã yêu thương, khát vọng đến đau.
Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói rõ ràng như thế, thẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, chỉ là Thiên Nhã cuối cùng vẫn không lưu loát, nghe Tiêu Cửu Thành như thế mời gọi, chỉ lo đỏ mặt chứ không hiểu lập tức đem Tiêu Cửu Thành đặt ở dưới thân. Thiên Nhã không hiểu phong tình làm Tiêu Cửu thành hảo hảo thất vọng, nhưng không làm gì thì không phải Tiêu Cửu Thành phong cách, chỉ cần nàng biết nàng muốn cái gì sẽ dũng cảm mà tiến tới. Vào lúc Thiên Nhã còn chưa kịp phản ứng, nàng chuyển hướng hai chân vòng qua Thiên Nhã eo, ngồi trên đùi Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành đối với hành vi hào phòng ôm ấp yêu thương cũng không phải hoàn toàn bình tĩnh, làm nữ tử cũng xấu hổ vô cùng.
Thiên Nhã thấy tư thế Tiêu Cửu Thành ngồi trên đùi minhg, nếu giờ phút này nàng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không làm thì chính là đầu gỗ. Hiên nhiên, Thiên Nhã không phải đầu gỗ, nàng vươn tay đỡ Tiêu Cửu Thành eo, vòng eo mềm mại, tinh tế như thế, mềm mại như lá liễu, không chịu nổi uyển chuyển nhẹ nhàng mà chống đỡ. Thời khắc này Tiêu Cửu Thành vũ mị phong tao đến làm lòng Thiên Nhã ngứa ngáy. "Thiên Nhã, yêu ta. . ." Tiêu Cửu Thành ôm cỗ Thiên Nhã, ngữ khí bao hàm du͙ƈ vọиɠ, cũng chủ động đem ngực mình đưa lên môi Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn nhũ hoa mềm mại cùng nụ hoa dựng đứng phấn hồng của Tiêu Cửu Thành, nàng không chút do dự mà ngậm lấy, cảm giác khác biệt hoàn toàn với vừa rồi, nghĩ bản thân có thể đối Tiêu Cửu Thành giống như Tiêu Cửu Thành đối với mình, Thiên Nhã liền cảm thấy hết sức kích động cùng chờ mong, thậm chí có loại nóng lòng muốn chết, nàng cũng muốn Tiêu Cửu Thành ở dưới người mình mị gọi cầu xin tha thứ. Tay Thiên Nhã vuốt ve bên nhũ hoa còn lại của Tiêu Cửu Thành, xúc cảm mềm mại làm nàng nhịn không được mà dùng sức xoa lấy, thẳng đến khi bị nàng vò đến biến hình, còn nụ hoa bị ngậm vào trong miệng càng là dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ, mút, nàng đang nghĩ, Tiêu Cửu Thành có phải hay không cũng sẽ cảm thấy tê dại, kɦoáı ƈảʍ tận xương như mình vừa rồi. Cho dù ngực bị Thiên Nhã xoa có chút đau, nhưng với Tiêu Cửu Thành khát vọng Thiên Nhã thật lâu mà nói, chỉ cảm thấy càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bởi vì cảm giác đau tựa hồ đang nhắc nhở nàng, đây hết thảy đều là thật, Thiên Nhã chính đối với mình làm sự tình thân mật như thế. Bởi vì Thiên Nhã đang ngậm lấy nụ hoa mình, Tiêu Cửu Thành chỉ cảm thấy kɦoáı ƈảʍ từ phía sau trong nháy mắt truyền đến đầu óc nàng, tê dại đến da đầu đều run lên. Vốn dĩ giữa hai chân đã vô cùng lầy lội, giờ đây mật dịch càng thêm phong phú, dọc theo hai bên đùi trong chảy lên chân Thiên Nhã.
Thiên Nhã phát giác trên chân của mình trơn ướt, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành cũng giống như mình, cũng chảy ra mật dịch khó nói, Thiên Nhã liền cảm thấy có chút hưng phấn, bởi vì nàng biết, Tiêu Cửu Thành đại khái cũng có cảm giác như mình vừa rồi, nghĩ đến bản thân cũng có thể đem Tiêu Cửu Thành làm đến dục tử dục tiên, nàng liền dị thường hưng phấn, cảm giác quả thật không giống như vừa rồi bị Tiêu Cửu Thành làm. Tiêu Cửu Thành bị du͙ƈ vọиɠ thiêu đốt quá lâu nên không cách nào nhẫn nại nữa, nàng có cảm giác như có hàng ngàn con kiến căn ngứa cùng trống rỗng, nàng khát vọng Thiên Nhã lâu như vậy thực đã không thể chờ đợi cùng kiên nhẫn. Tay của nàng nắm chặt tay phải Thiên Nhã, dẫn dắt ngón tay Thiên Nhã cắm vào ở chân tâm mình, lúc ngón tay Thiên Nhã cắm vào, trong nháy mắt nàng nhịn không được mà rêи ɾỉ cùng thở gấp.
Thiên Nhã cảm thấy nơi đó nóng ướt vô cùng, mật huyện mềm tựa hồ đói khát hấp thụ lấy ngón tay nàng, nàng khẽ cong ngón tay một chút, không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành thở gấp hơn. Theo tốc độ nhanh chậm cùng lực đạo của nàng mà Tiêu Cửu Thành thanh âm đã không thể khắc chế nổi, tiếng rêи ɾỉ như thủy triều, một đợt rồi một đợt, ngày cả biểu cảm cũng quyến rũ và mê người. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành như thế câu nhân, có loại xúc động muốn đem nàng làm hư. Thiên Nhã tập võ nhiều năm, cho dù Tiêu Cửu Thành ngồi trên chân Thiên Nhã coi như là tự tại nhưng cũng không thắng được Thiên Nhã. Theo Thiên Nhã ngón tay trừu sáp tốc độ càng lúc càng nhanh, Tiêu Cửu Thành nhịn không được ngửa đầu ra sau, đem hạ thể thϊếp càng gần ngón tay Thiên Nhã, mà hai nhũ hoa cũng theo nhịp điệu ra vào của Thiên Nhã mà lung lay.
Tiêu Cửu Thành thân thể chưa bao giờ nếm qua vui vẻ cùng kɦoáı ƈảʍ cực hạn như thế, mà theo Thiên Nhã càng phát mãnh liệt thế công, Tiêu Cửu Thành cảm thấy thân thể căn bản không nhịn được, thật nhanh sẽ đến.
"Chịu không được. . . Thiên Nhã. . . không muốn. . . ngừng. . ." Tiêu Cửu Thành muốn Thiên Nhã dừng lại, nhưng lại không nỡ Thiên Nhã cấp cho cảm giác nhanh như vậy, thế là nàng cũng không biết là để Thiên Nhã dừng lại, hay là tiếp tục.
Thiên Nhã vừa rồi hưởng qua Tiêu Cửu Thành tư vị hiện tại, nàng biết loại cảm giác muốn cự còn nghênh, nàng cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục nhanh chóng trừu sáp, nàng thậm chí có thể cảm giác được bên trong hoa huyệt Tiêu Cửu Thành càng thêm ẩm ướt, rõ ràng rất là hưởng thụ. Dưới thế công mãnh liệt của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy thân thể mình vì kɦoáı ƈảʍ mà nổi bồng bềnh giữa không trung, chập trùng lên xuống, đến khi một trận co rút liền cao triều, sau đó bên trong mật huyệt lại kịch liệt co rút như muốn đẩy ngón tay Thiên Nhã ra ngoài, làm Thiên Nhã tiếp tục trừu sáp đều có chút tốn sức.
Thật là là nàng phát hiện, lần này tiếp tục trừu sáp, Tiêu Cửu Thành làm cho càng hoan, hiển nhiên là càng có kɦoáı ƈảʍ.
Tiêu Cửu Thành thân thể quả nhiên yếu đuối, cũng có lẽ đây là lần đầu tiên nàng được người khác cấp cho kɦoáı ƈảʍ cao triều cực hạn, Tiêu Cửu Thành đã cảm thấy mệt mỏi, có chút không chịu nổi.
"Thiên Nhã. . . từ bỏ. . ." Tiêu Cửu Thành cầu xin tha thứ.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành thật sự đang cầu xin tha thứ, liền ngừng động tác trên tay, nàng biết sau đó Tiêu Cửu Thành cũng cần nghỉ một chút, Tiêu Cửu Thành chắc cũng không khác mình là mấy, chờ nghỉ một chút là có thể tiếp tục. Nàng để Tiêu Cửu Thành nằm xuống, sau đó tách chân Tiêu Cửu Thành ra, bởi vì Tiêu Cửu Thành vừa rồi vội vàng, nàng còn chưa kịp nhìn chỗ này của Tiêu Cửu Thành, phải biết vừa rồi Tiêu Cửu Thành nhìn mình chằm chằm hồi lâu. Chân Tiêu Cửu Thành thực đã mềm đến không có cảm giác, nên mặc cho Thiên Nhã đem hai chân của nàng mở ra. Nhưng khi thấy Thiên Nhã nhìn chằm chằm nơi đó thì Tiêu Cửu Thành vừa được Thiên Nhã cho ăn no lại dâng lên cỗ khô nóng, nàng khát vọng Thiên Nhã vì mình mà ngậm âm...
Ánh mặt Thiên Nhã nóng rực nhìn chằm chằm hoa huyệt, nguyên lai là dáng vẻ như vậy, ướt sũng, mật dịch dọc theo khe hở kia vẫn còn đang chảy, hai bên có hai cánh hoa màu hồng đẹp đẽ, cánh hoa nở rộ thấy rõ hoa tâm thập phần mỹ lệ mê người, nhớ đến vừa rồi Tiêu Cửu Thành dùng đầu lưỡi làm cho mình có cảm giác thăng hoa, nên Thiên Nhã nghĩ Tiêu Cửu Thành nhất định cũng thích mình liếm cho nàng ấy.
Lúc Thiên Nhã nhìn chằm chằm bộ vị tư mật nhất hồi lâu, thì Thiên Nhã như ý nguyện Tiêu Cửu Thành mà vùi đầu vào giữa hai chân nàng. Tiêu Cửu Thành nhìn đầu Thiên Nhã mà không khỏi trợn mắt, bây giờ cảm giác hạnh phúc còn mãnh liệt hơn so với kɦoáı ƈảʍ, tràn ngập trong lòng Tiêu Cửu Thành, đong đầy như muốn tràn ra ngoài. Tâm hồn cùng thân thể, trong tối nay đều đạt được vui vẻ tột cùng. Cái màn giường tiếp tục chập chờn, bên trong là tiếng rên của nữ tử cùng tiếng thở dốc liên tục, gian phong cùng ngập tràn hoan hảo khí tức.