Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 60



"Thiên Nhã không đi, vậy không xây." Tiêu Cửu Thành giống như cũng không quá để ý nói, nàng đã suy xét đến khả năng dời đô. Hiện tại tiêu Cửu Thành hoàn toàn có thể lý giải vì sao trước kia quân vương vì đổi lấy nụ cười khuynh thành của giai nhân mà hồi đáp không chút nhíu mày, nàng cảm thấy nếu là Thiên Nhã thì nàng lấy giang sơn tới đổi cũng sẽ không nhíu mày.

"Ta sẽ không theo ngươi hồi cung." Thiên Nhã nhắc lại nói.

"Thiên Nhã nói cái gì, liền cái đó, ta sẽ không miễn cưỡng Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành ý bảo Văn Trúc lui ra, tự mình vì Thiên Nhã sửa sang lại xiêm y.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cũng không kiên trì kêu mình cùng nàng hồi cung, lại cảm thấy Tiêu Cửu Thành không quá để đến mình, lại nghĩ đến Tiêu Cửu Thành một khi hồi cung sẽ có vô số mỹ nhân mặc nàng chọn lựa, trong lòng lại đổ thùng dấm.

"Ta không cùng ngươi hồi cung cũng hảo, như vậy sẽ không làm hỏng chuyện tốt của ngươi." Thiên Nhã chua lòm nói.

"Cái gì chuyện tốt?" Tiêu Cửu Thành có chút khó hiểu hỏi, Thiên Nhã ngữ khí này thật sự cổ quái vô cùng.

"Tỷ như, ngươi muốn ở trong cung chiêu bao nhiêu cái mỹ nhân đều được." Thiên Nhã vừa nhớ tới hình ảnh kia, nội tâm liền quay cuồng một đại đoàn lòng đố kị, quả thực không thể chịu đựng được.

Tiêu Cửu Thành nghe lời nói Thiên Nhã chua lòm như vậy, không nhịn được nở nụ cười, Thiên Nhã ghen tị thật đúng là một chút cũng không thay đổi, hiện giờ đối tượng bị khẩn trương là chính mình, Tiêu Cửu Thành chỉ cảm thấy Thiên Nhã thật sự đáng yêu vô cùng. Nghĩ thầm Thiên Nhã ghen tị như thế, nói không chừng sẽ bởi vì ghen mà theo mình hồi cung.

"Thiên hạ này có ai mỹ hơn Thiên Nhã đâu?" Tiêu Cửu Thành mỉm cười hỏi ngược lại.
"Ai nói không có, không phải còn có một cái Lý Yến Uyển sao? Lớn lên cũng rất mỹ." Tiêu Cửu Thành nói, Thiên Nhã là hưởng thụ, nhưng là lại vẫn là hừ lạnh nói.

"Thiên Nhã cảm thấy nàng mỹ sao? So với ta thì thế nào?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Ngươi so với nàng làm gì?" Thiên Nhã khó hiểu Tiêu Cửu Thành hỏi cái này làm gì.

"Thiên Nhã trong lòng ta chính là đẹp nhất, đương nhiên ta cũng hy vọng ta trong lòng Thiên Nhã cũng là đẹp nhất." Tiêu Cửu Thành thành thật nói, nàng cũng thực để ý người khác trong lòng Thiên Nhã đẹp hơn mình.

"Lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết lừa gạt qua bao nhiêu nữ nhân." Thiên Nhã rõ ràng nghe Tiêu Cửu Thành nói, trong lòng ngọt tư tư, nhưng vẫn biệt nữu quở trách nói.

"Coi như người khác có hống ta, ta cũng không nhất định sẽ cảm kích, chỉ có mình Thiên Nhã, ta mới cam tâm tình nguyện buông tư thái mà đến hống." Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy mình là một người lãnh tình, cũng không phải dễ dàng bị người chạm đến.
"Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, ngươi đều lừa gạt ta, ta liền nói ngươi, không có lòng tốt..." Thiên Nhã bắt lấy trọng điểm, tiếp tục tra đến cùng, nàng tâm thiếu nữ khó tránh khỏi làm ra vẻ, luôn muốn xác nhận mình ở trong lòng Tiêu Cửu thành chính là độc nhất vô nhị.

"Vậy Thiên Nhã hy vọng là ta tiếp tục hống hay không hống đây?" Tiêu Cửu Thành có thể nói là gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, tiếp tục mỉm cười hỏi.

Thiên Nhã vốn từ nghèo nàn, tiếp không được lời này. Nếu nói tiếp tục, vậy chẳng phải chứng mình mình hưởng thụ Tiêu Cửu Thành lừa gạt, còn nói không thì nàng sợ Tiêu Cửu Thành sẽ quay lưng hống người khác.

"Nói tới nói lui, bụng ta đều đói chết!" Thiên Nhã lập tức nói sang chuyện khác, miễn cưỡng mang theo vài phần oán giận.

Tiêu Cửu Thành đủ hiểu biết Thiên Nhã tính tình, nghe vào trong tai, luôn cảm thấy đó là Thiên Nhã nói không lại, biểu hiện làm nũng vô lại, luôn có thể dung túng Thiên Nhã tính tình.
Trong phòng, Văn Trúc cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân, hai người kia không kiêng kị gì mà liếc mắt đưa tình, làm nàng thấy sự tồn tại của mình đột ngột vô cùng, nhưng lại cảm thấy nhìn được bí mật, còn là loại bí mật đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm người ta muốn ngừng mà không không được. Xấu hổ nhất là hai chủ tử liếc mắt đưa tình kia cũng không đặt sự tồn tại của nàng vào mắt. Làm một người hầu trung thực cùng đáng tin cậy, quan trọng là biết làm những chuyện thích hợp vào đúng thời điểm. Vì vậy nàng kìm nén sự tò mò cá nhân mà chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi phòng, nghe tiểu thư nhà nàng nói đói bụng thì nàng dừng lại.

"Ta sẽ để Thuận tẩu dọn đồ ăn lên." Văn Trúc nói xong liền rời khỏi phòng.

Thiên Nhã cho rằng Văn Trúc cùng Thuận tẩu đã sớm đi xuống, không nghĩ tới Văn Trúc vẫn luôn ở trong phòng, nghĩ đến Văn Trúc đã nghe được hết tất cả những lời nàng và Tiêu Cửu Thành nói với nhau, trên mặt liền cảm thấy một trận khô nóng, xấu hổ đến hoảng, cảm thấy mình vừa rồi như vậy ở trước mặt Văn Trúc sẽ tổn hại uy tín và hình tượng của mình, mặc dù nàng cũng không biết mình trước mặt Văn Trúc là cái hình tượng gì.
==========

Nói đến Tô Thanh Trầm ở Thanh Phong Quan, thấy Tiêu Cửu Thành bị Độc Cô Thiên Nhã ôm lấy rời đi, thì sau đó không trở về Thanh Phong Quan nữa, trong lòng hơi buông lỏng, lại có chút vui mừng. Lúc trước, Tiêu Cửu Thành cùng Lục Ngưng Tuyết vẫn luôn khóa trong phòng, nhìn thập phần thân mật, Lục Ngưng Tuyết ngày thường luôn có chướng ngại cùng người khác ở chung, nhưng lại rất hòa hợp với Tiêu Cửu Thành. Khi hỏi Lục Ngưng Tuyết các nàng ở trong phòng làm gì, Lục Ngưng Tuyết ngoại trừ đỏ mặt thì cái gì cũng không nói. Dường như giữa các nàng có bí mật gì đó, điều này làm trong lòng Tô Thanh Trầm có chút hụt hẫng. Nàng luôn cảm thấy mình cùng Lục Ngưng Tuyết nhận thức gần hai mươi năm, vậy mà không thắng nổi Tiêu Cửu Thành mới nhận thức được mấy ngày.

Một màn Độc Cô Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành, làm Lục Ngưng Tuyết thập phần hâm mộ, liền thay xà đổi cột vẽ một bức tranh, đó là Đại sư tỷ cùng chính nàng. Vốn dĩ nàng muốn họa chính mình ôm Đại sư tỷ, nhưng nghĩ đến bản thân hàng năm cầm bút, sức lực cũng không lớn, phỏng chừng ôm không được Đại sư tỷ, còn Đại sư tỷ có tập qua võ, sức lực so với chính mình lớn hơn, vì thế họa thành Đại sư tỷ ôm mình. Hơn nữa, Lục Ngưng Tuyết còn tiến thêm một bước, vẽ thêm một cái giường, Đại sư tỷ ôm chính mình đi đến bên giường, Lục Ngưng Tuyết còn điểm xuyến vài điểm, vì vậy bức tranh này nhìn thập phần ái muội cùng hấp dẫn
Ngày thường, những lúc Lục Ngưng Tuyết vẽ tranh đều là lén lút, thập phần cẩn thận, cho nên nàng luôn khóa cửa cho dù là họa cái gì. Tô Thanh Trầm cũng chỉ cho là nàng không thích người khác quấy rầy khi đang vẽ tranh, cũng không để ý, nhưng hôm nay Lục Ngưng Tuyết lại quên đóng cửa, bởi vì nàng nguyên bản không nghĩ vẽ tranh, chỉ là bị hai nữ tử tú ân ái kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới nên đột nhiên hứng khởi, liền lấy giấy bút ra tính toán vẽ Độc Cô Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành, thế mà cầm bút lên rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại vẽ thành Đại sư tỷ và nàng. Đúng là tâm ma, trong lòng nghĩ thế nào thì sẽ thành thế đó.

Tô Thanh Trầm xử lý xong mọi chuyện ở tiền điện thì cảm thấy có chút buồn ngủ, nàng chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Ngày thường chỉ cần nhẹ nhàng đẩy cửa thì nàng sẽ biết Lục Ngưng Tuyết có đang vẽ tranh hay không, hôm nay nàng đẩy cửa vào lại thấy Lục Ngưng Tuyết đang vẽ. Nếu là ngày thường Tô Thanh Trầm sẽ rời khỏi ngay để không làm phiền Lục Ngưng Tuyết, nhưng hôm nay thấy Độc Cô Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành trước công chúng, trong lòng nàng có chút đột ngột, lại nhớ đến lúc trước Tiêu Cửu Thành cùng Lục Ngưng Tuyết thần thần bí bí khóa cửa phòng, vì thế cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì mà hôm nay Tô Thanh Trầm bước vào phòng. Nàng đứng phía sau Lục Ngưng Tuyết, nhìn Lục Ngưng Tuyết vẽ tranh, chỉ là nhìn tranh của Lục Ngưng Tuyết, càng xem càng cảm thấy không thích hợp.
Lục Ngưng Tuyết bởi vì họa quá mức mê mẩn, một chút cũng không cảm nhận được có người vào phòng mình, thậm chí đã đứng bên cạnh mình.