Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 65



Tiêu Cửu Thành thấy Lục Ngưng Tuyết mặt ủ mày chau, cả người héo hon.

"Ngươi làm sao vậy?" Tiêu Cửu Thành quan sát căn phòng một chút, phát hiện căn phòng vốn chật chội của Lục Ngưng Tuyết đã trống rất nhiều, chẳng lẽ Tô Thanh Trầm dọn đi rồi, khó trách cả người Lục Ngưng Tuyết đều không tốt.

Lục Ngưng Tuyết không đáp, từ lúc Đại sư tỷ dọn đi thì nàng cảm thấy như linh hồn mình cũng bị lấy đi, làm cái gì cũng không nhấc nổi tinh thần, nghĩ đến nàng cùng Đại sư tỷ nay dần xa cách, trong lòng nàng thập phần ảo não, hối hẫn đã nói cho Đại sư tỷ tình cảm của mình.

"Tô Thanh Trầm dọn đi rồi? Có phải nàng đã biết hay không?" Tiêu Cửu Thành thông minh nên lập tức đoán được tám chín phần.

"Ngày ấy ta vẽ bị Đại sư tỷ thấy được, ta liền nói cho Đại sư tỷ ta ái mộ nàng, ngay tối hôm đó Đại sư tỷ liền dọn đi rồi, ngày thường cũng không cùng ta nói chuyện..."

Nguyên lai mấy quyển xuân cùng đồ của Lục Ngưng Tuyết bị bại lộ, khó trách Lục Ngưng Tuyết nhát như chuột lại biểu lộ tâm ý, giống như yên lặng thích một người thật lâu, giữ nó quá lâu, đã nghẹn đến hỏng rồi.

"Lấy họa kia cho ta nhìn xem." Tiêu Cửu Thành vô cùng tò mò bức họa kia của Lục Ngưng Tuyết, không quan tâm vết thương của Lục Ngưng Tuyết còn đang rỉ máu, còn rắc muối lên trên, cũng mặc kệ Lục Ngưng Tuyết có đau hay không.

Tiêu Cửu Thành nhắc đến bức họa đó, ngực Lục Ngưng Tuyết càng khó chịu, nghĩ đến người trước mắt cũng thật sắt đá, một chút lòng thương hại cũng không có, chỉ để ý đến tranh của mình mà không chút bận tâm đến tâm tình mình. Lục Ngưng Tuyết cảm thấy trên đời này chỉ có Đại sư tỷ là tốt với nàng nhất, nghĩ đến Tô Thanh Trầm thì Lục Ngưng Tuyết nhịn không được mà bắt đầu rơi lệ.
Tiêu Cửu Thành cũng không an ủi Lục Ngưng Tuyết mà không khách khí bắt đầu lật đống tranh hỗn độn, cùng những nét loạn vẽ, không khó đoán trong lòng chủ nhân có bao nhiêu loạn. Bất quá Tiêu Cửu Thành vẫn có thể tìm thấy bức họa ngày đó bị Tô Thanh Trầm nhìn đến từ trong đống tranh của Lục Ngưng Tuyết.

"Là bức này đi?" Tiêu Cửu Thành hỏi, bởi vì cái này hạ bút không loạn, bởi vì Lục Ngưng Tuyết họa chính mình, cũng có thể thấy bức họa được Lục Ngưng Tuyết gửi vào tình cảm mãnh liệt của mình.

Lục Ngưng Tuyết thấy Tiêu Cửu Thành đem đồ lấy ra tới, vẫn cố gắng gật đầu một cái dù lệ vẫn còn đang rơi.

"Lau nước mắt đi, khóc thì có thể làm được cái gì, ngươi cùng ta nói xem, ngày đó ngươi cùng nàng là như thế nào, phản ứng của nàng ra sao, nàng nói những gì, có lẽ ta có thể giúp ngươi phân tích một chút." Tiêu Cửu Thành nói, dù sao cũng giống mình, lại nhát gan không hiểu thế sự, Tiêu Cửu Thành có chút không đành lòng thấy Lục Ngưng Tuyết khổ sở vì tình.
Lục Ngưng Tuyết cũng không ôm hy vọng Tiêu Cửu Thành có thể làm được cái gì, nhưng hiện tại trong lòng nàng khó chịu mà Tiêu Cửu Thành lại là duy nhất biết chuyện, cho nên nàng nhịn không được mà kể hết với Tiêu Cửu Thành.

"Có hy vọng." Sau khi Tiêu Cửu Thành nghe Lục Ngưng Tuyết kể chi tiết thì trực giác Lục Ngưng Tuyết có hy vọng. Dù sao Tô Thanh Trầm biết đoạn tình cảm kia của Lục Ngưng Tuyết cũng Lữ Phỉ La cũng không ghét bỏ nàng ấy, ngược lại còn đau lòng, chứng tỏ nàng đối với tình cảm nữ nữ không có bài xích, ít nhất không bài xích Lục Ngưng Tuyết ái mộ mình. Mười mấy năm sớm chiều ở chung, Tô Thanh Trầm đối với Lục Ngưng Tuyết tình cảm cũng không cạn.

"Đại sư tỷ đều xa lánh ta, còn lãnh đạm với ta như vậy..." Lục Ngưng Tuyết không ôm hy vọng nói.

"Ngươi chủ động tìm nàng nói chuyện, nàng không để ý tới ngươi sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Ta không dám tìm Đại sư tỷ nói chuyện, sợ mang đến phiền toái cùng buồn rầu cho Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết trả lời.

"Ngươi không tìm nàng làm sao biết nàng xa lánh ngươi, ngươi không chủ động tiếp cận nàng, nàng tự nhiên sẽ không phản ứng ngươi, là ta cũng không để ý tới ngươi." Với một người chủ động như Tiêu Cửu Thành, luôn cảm thấy Lục Ngưng Tuyết thật sự quá bị động. Sau khi Tô Thanh Trầm không bài xích mình ái mộ nàng thì phải tìm mọi cách lấy lòng, mới có thể chiếm được tâm mỹ nhân, chưa gì đã nhượng bộ lui binh, đúng là không có chút hy vọng gì.

"Cũng không ai cũng có thể tiếp thu tình cảm nữ nữ, đặc biệt là Đại sư tỷ, ta sợ chọc nàng phiền chán..." Lục Ngưng Tuyết nói.

"Nàng không chán ghét ngươi, ít nhất không chán ghét ngươi ái mộ nàng, cho nên không cần cẩn thật như vậy." Tiêu Cửu Thành tiêu trừ Lục Ngưng Tuyết băn khoăn.
"Ngươi như thế nào biết, nàng không chán ghét ta?" Lục Ngưng Tuyết hỏi, tuy rằng nàng đối với những gì Tiêu Cửu Thành nói nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một ít hi vọng.

"Luận phỏng đoán lòng người thì ngươi còn kém xa ta, ngươi nghe ta, trong thời gian này liền liều mạng kề cận nàng, dù nàng có đuổi ngươi thì cũng phải cũng phải dính lấy nàng, chờ khi nàng quen thuộc, đến lúc ra rời khỏi đây sẽ nói với nàng muốn mang ngươi hồi cung, nếu nàng thật sự có ý với ngươi thì đương nhiên sẽ luyến tiếc ngươi." Tiêu Cửu Thành bày mưu tính kế cho Lục Ngưng Tuyết,

"Nhưng..." Trong lòng Lục Ngưng Tuyết vẫn còn cố kỵ

"Tệ hơn nữa cũng chỉ như vầy thôi, không phải sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

Lục Ngưng Tuyết suy nghĩ một chút, xác thật như thế.

"Hôm nay, sau khi ta đi rồi, nếu nàng chủ động tìm tới ngươi thì chứng minh nàng có chút để ý tới ngươi, ngươi liền có thể lớn mật thân cận nàng, càng thân cận càng tốt." Tiêu Cửu Thành cho rằng nếu Tô Thanh Trầm đã biết Lục Ngưng Tuyết thích nữ sắc thì chắc chắn sẽ không yên tâm để nàng cùng mình trong phòng lâu như vậy. Nói không chừng, không cần đợi đến khi mình đi thì Tô Thanh Trầm đã không chịu được, nàng ấy sẽ đến quấy rầy các nàng.
Sự thật chứng minh, Tiêu Cửu Thành suy nghĩ không sai.

Tô Thanh Trầm thấy Tiêu Cửu Thanh vào phòng Lục Ngưng Tuyết liền đóng cửa, hơn nửa ngày không ra, trong lòng luôn không yên ổn. Lúc Tiêu Cửu Thành ngây người bên trong hơn một canh giờ thì Tô Thanh Trầm rốt cuộc nhịn không được mà đi gõ cửa.

Lục Ngưng Tuyết đi mở cửa, nhìn Tô Thanh Trầm ở ngoài cửa, thập phần ngoài ý muốn.

Tiêu Cửu Thành một chút cũng không ngạc nhiên, nàng còn đặc biệt đem mấy bức xuân cung đồ còn thừa của Lục Ngưng Tuyết mở ra trên bàn.

"Ngưng Tuyết không thiện đãi khách, ta sợ Ngưng Tuyết chậm trễ phu nhận." Tô Thanh Trầm bưng đến một mâm trái cây, cùng một bình trà ngon mà Lục Ngưng Tuyết trước đó mua cho nàng.

"Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết muốn cho Tô Thanh Trầm tiến vào, lại không dám mở miệng mời.
Tô Thanh Trầm đem mâm trái cây cùng bình trà đưa cho Lục Ngưng Tuyết liền trực tiếp vào phòng, nàng thật sự tò mò Lục Ngưng Tuyết với Tiêu Cửu Thành trốn trong phòng làm gì.

"Tô đạo trưởng, không cần quá khách khí, ta không xem Ngưng Tuyết là người ngoài, Ngưng Tuyết trời sinh đơn thuần nên ta thập phần yêu thích nàng, hận không thể cùng nàng sớm chiều ở chung." Tiêu Cửu Thành có chút ái muội nói.

Tô Thanh Trầm nghe Tiêu Cửu Thành nói, trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm chẳng lẽ Tiêu Cửu Thành sự thật coi trọng Lục Ngưng Tuyết, ngay lúc đó Tô Thanh Trầm nhìn đến mấy bức họa tán loạn trên bàn, có một bộ mở ra, rõ ràng là vừa mới xem, còn lại họa hai nữ nhân, nữ nhân quần áo bất chỉnh...

Lục Ngưng Tuyết theo tầm mắt Tô Thanh Trầm nhìn xuống bức xuân cung đồ đang mở ra kia, nàng một phen kinh hách, rõ ràng lúc nãy nàng cùng Tiêu Cửu Thành không có lấy cài này ra, thế nào lại đang mở. Lục Ngưng Tuyết vừa nghĩ bị Đại sư tỷ nhìn đến tranh mình vẽ xấu hổ như vậy, nàng đơn thuần bởi vì quá mức thẹn thùng liền không nghĩ ngợi đem tranh cuộn lên. Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi, rõ ràng là nói với Tô Thanh Trầm tranh này là do chính nàng vẽ.
Tuy rằng lần trước Tô Thanh Trầm đã xem bức tranh ái muội mà chính mình ôm Lục Ngưng Tuyết, nhưng đâu có lộ liễu như bức này, nàng thật sự khó có thể tin, những này đều là do Lục Ngưng Tuyết vẽ, lại càng không thể nghĩ đến, hai người này lại ở trong phòng xem đồ như này.