Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 71



"Ta cũng không muốn để ngươi cùng ta hồi cung, ta sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn." Tiêu Cửu Thành lần nữa đem mặt chôn trước ngực Thiên Nhã, nàng biết chuyện này với Thiên Nhã mà nói là nhượng bộ lớn cỡ nào, nhưng bản thân nàng luyến tiếc ủy khuất Thiên Nhã, nàng nhất định tìm ra biện pháp tốt hơn,

Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành không muốn ủy khuất mình, thật sự nàng cũng không muốn trở lại hoàng cung, nhưng nàng càng không đành lòng làm khó Tiêu Cửu Thành. Hiện tại nàng chỉ có một mình mà Tiêu Cửu Thành là người nàng để ý nhất thế gian này, không có gì quan trọng hơn Tiêu Cửu Thành.

"Xây một cái hành cung ở phụ cần kinh thành là tốt rồi." Thiên Nhã cảm thấy cài này cũng có thể xem như là một biện pháp trung hòa.

"Ta còn muốn trùng tu Độc Cô Phủ, để ngươi có thể thường xuyên trở về nơi này, ngươi để ta nghĩ chắc chắn sẽ có biện pháp tốt hơn." Tiêu Cửu Thành cảm thấy khẳng định còn có cách khác, chỉ là các nàng chưa nghĩ đến mà thôi.

Thiên Nhã vuốt tóc Tiêu Cửu Thành, cũng đưa mũi đến gần mái tóc nàng ấy, nhẹ nhàng ngửi lấy thanh hương từ thân thể Tiêu Cửu Thành, thập phần dễ chịu, nàng tựa hồ càng ngày càng thích hơi thở trên người Tiêu Cửu Thành.

"Ta nghĩ ra biện pháp tốt hơn rồi." Qua một hồi lâu, Tiêu Cửu Thành cao hứng nói.

"Biện pháp gì?" Thiên Nhã cảm thấy mặc kệ Tiêu Cửu Thành quyết định làm cái gì, nàng hiện tại đều có thể nghe theo.

"Dời đô là sự tình quan trọng, khẳng định sẽ bị triều thần phản đối, vậy nên ta nghĩ trong mấy cái thành phụ cận An Bình huyện, ta sẽ chọn ra một địa phương thích hợp dựng lên Đông Đô, ta có vô số lý do để thuyết phục các đại thần xây lên Đông Đô. Như vậy khi Thiên Nhã muốn hồi Độc Cô phủ liền có thể thường xuyên trở về." Còn có thể để Thiên Nhã trong cung hưởng thụ vinh quang cùng phú quý vốn dĩ nên thuộc về nàng, nghĩ như vậy nên Tiêu Cửu Thành thập phần vui vẻ.
"Vậy phải xem tài năng của ngươi." Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, cũng cảm thấy nếu làm được thì không còn gì tốt hơn. Dù sao nàng đã mất đi mười mấy năm ký ức, nên nơi này là địa phương nàng quen thuộc nhất cũng là nơi mà nàng lớn lên, nàng thật sự luyến tiếc rời đi.

"Thiên Nhã cứ việc yên tâm, không tới hai năm, phụ cận sẽ có một tòa Đông Đô phồn hoa xuất hiện, trước đó liền ủy khuất Thiên Nhã cũng ta tạm thời ở hành cung gần kinh thành hai năm." Tiêu Cửu Thành đối với Thiên Nhã đưa ra lời thề son sắt.

"Ân." Thiên Nhã lên tiếng, nàng không lo lắng về điều đó, dù sao người có quyền thế là Tiêu Cửu Thành.

Nghĩ được biện pháp dễ dàng hơn, Tiêu Cửu Thành đưa tay viết tên Thiên Nhã trên ngực Thiên Nhã, khiến cho Thiên Nhã vừa ngứa vừa tê, đêm qua lăn lộn qua muộn, Tiêu Cửu Thành hôm nay lại dậy sớm, thể chất Tiêu Cửu thành yếu ớt làm sao chịu nổi giày vò nữa, vậy mà cũng không thành thật một chút.
"Ngủ an phận một chút." Thiên Nhã bắt lấy bàn tay không an phận của Tiêu Cửu Thành, không cho nàng lộn xộn trên người mình nữa.

Thật ra, Tiêu Cửu Thành chỉ làm hành động thân mật đơn thuần, nàng không phải cố ý trêu chọc Thiên Nhã. Đêm qua lăn lộn xong cũng không hảo hảo nghỉ ngơi nên bây giờ nàng thật sự có chút chịu không nổi, vì vậy mà ngoan ngoãn nằm trong lòng Thiên Nhã, không lộn xộn nữa.

==========

Lục Ngưng Tuyết một lần nữa dọn vào phòng Tô Thanh Trầm, quét sạch u ám vài ngày trước, tâm tình liền tốt lên rất nhiều. Tuy ngoài miệng nói sẽ không có ý niệm kia với Đại sư tỷ nữa, nhưng có một số việc không chịu sự khống chế của lý trí. Nàng yêu thích Đại sư tỷ, thậm chí khinh nhờn chi ý đã sinh ra từ lâu, giống như hạt mầm non đã lớn lên thành đại thụ che trời, đã sớm không thể nào áp xuống. Tuy nhiên, sau khi trải qua thời gian xa cách, Lục Ngưng Tuyết cho dù có tưởng niệm thế nào cũng chỉ có thể trộm giấu đi thật cẩn thận, không cho Đại sư tỷ phát hiện.
Nhưng yêu thích một người, có muốn che giấu cũng giấu không được. Giống như lúc này, Lục Ngưng Tuyết nhìn Tô Thanh Trầm đang ngủ bên cạnh, nàng chỉ dám chờ Đại sư tỷ ngủ mới không kiêng nể mà tham lam nhìn ngắm Tô Thanh Trầm, mi, mắt, mũi, môi, tất cả của Đại sư tỷ đều có lực hấp dẫn lớn lao đối với Lục Ngưng Tuyết. Trong những bức tranh của nàng, thậm chí ở trong mộng, cũng không biết đã trộm khinh nhờn qua bao nhiêu lần. Nhớ đến hình ảnh mình từng khinh nhờ Đại sư tỷ, lại nhìn dung nhan Đại sư tỷ làm Lục Ngưng Tuyết cảm giác miệng lưỡi có chút khô, đó là du͙ƈ vọиɠ muốn thân cận cùng thân mật mà nàng kiếm nén rất nhiều năm, thậm chí càng muốn những chuyện xấu hổ hơn, dạng du͙ƈ vọиɠ này dường như đã sớm trở thành rắn độc và mãnh thú, hung mãnh như hổ rình mồi.
Đặc biệt sau khi Đại sư tỷ biết mình ái mộ nàng còn nguyện ý cùng mình ở chung một phòng, điều này làm Lục Ngưng Tuyết càng thêm thích Đại sư tỷ, tuy biết rằng Đại sư tỷ chỉ là thiện lương và khoan dung, nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn dâng lên một ít hy vọng mông lung.

Lục Ngưng Tuyết trước nay không nghĩ tới, giờ phút này chỉ cần nhìn nhan sắc khi ngủ của Đại sư tỷ thì nàng sẽ tưởng tượng ra những chuyện hết sức thân mật, chỉ là hơi tưởng tượng một chút, thân thể đã nếm qua mùi vị liền bắt đầu động tình, nàng cảm giác dưới bụng có một cổ ấm áp hướng đến giữa hai chân, nơi đó nhất định là động tình, mười mấy năm khát vọng chưa từng được chân chính thõa mãn, thì có thể khát vọng đến mức căng đau.

Lục Ngưng Tuyết không tự chủ mà kẹp hai chân lại, ai ngờ lại chạm vào điểm mẫn cảm nào đó, cảm giác tê dại mãnh liệt làm nàng run bần bật, nàng biết Đại sư tỷ đang ở bên cạnh, nàng không thể như thế này, nhưng lại nhịn không được, thậm chí là càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cuối cùng nàng không chịu nổi mà đưa tay vào dò xét...
Lục Ngưng Tuyết cắn chặt môi, không để bản thân tiết ra nửa điểm động tĩnh, nàng sợ quấy nhiễu đến Đại sư tỷ đang ngủ say, kɦoáı ƈảʍ thủ dâʍ kèm theo cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng Đại sự tỷ làm chuyện xấu, thậm chí cảm giác xấu hổ cùng tội lỗi xen lẫn nhau làm nàng càng thêm mẫn cảm, sau đó kɦoáı ƈảʍ tràn ngập và trào ra.

Sau khi cao triều từ từ dịu xuống, Lục Ngưng Tuyết cuộn mình ở góc giường, lúc này nàng bị cảm giác tội lỗi mãnh liệt vây quanh, nội tâm ghê tởm và cảm giác tội lỗi đã đạt đến đỉnh điểm. Đây là hôm đầu tiên lại được ngủ cùng Đại sư tỷ, thật không ngờ...

Lục Ngưng Tuyết theo bản năng nhìn về phía Tô Thanh Trầm, thấy Tô Thanh Trầm vẫn đang ngủ say thì nàng mới an tâm, tim nàng đập dữ dội, thật lâu mới bình tĩnh lại được.
Kể từ lần hôm đó, Lục Ngưng Tuyết giống như ăn tủy biết vị, thường xuyên thừa lúc Tô Thanh Trầm ngủ say, nhìn Tô Thanh Trầm rồi làm những chuyện như vậy, mỗi lần xong việc nàng đều hối hận tự trách, còn mỗi lần bắt đầu đều tự nhủ đây là lần cuối cùng, xong lần này sẽ không tái phạm nữa, nhưng sau một thời gian, cuối cũng vẫn nhịn không được mà tiếp tục.

Thường đi bộ bờ sông, sao có thể không ướt giầy, Lục Ngưng Tuyết vừa mới bắt đầu còn hối hận sẽ khắc chế một đoạn thời gian, không dám tái phạm, nhưng có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai rồi thứ ba, lần lượt đạt được thì sẽ càng thêm trầm trọng, khoảng cách thời gian cũng sẽ ngày càng ngắn lại.

Tô Thanh Trầm cũng không thể mỗi đêm đều ngủ một giấc đến hừng đông. Đêm đó Tô Thành Trầm mắc tiểu, đang chuẩn bị đi thì nghe được âm thanh kỳ quái, tuy rằng rất nhỏ như vẫn khiến Tô Thanh Trầm chú ý, nàng nghe thấy tiếng thở dốc thậm chí còn có âm thanh cọ sát rất nhanh.
Tô Thanh Trầm có chút kỳ quái, vừa mở mắt ra đã thấy cảnh tượng như vậy, nàng sợ ngây người, thậm chí không biết phải làm sao, nàng cứ nhìn Lục Ngưng Tuyết làm chuyện đáng xấu hổ kia. Làm sao nàng không biết Lục Ngưng Tuyết đang làm gì, nhưng cô không ngờ...

Lục Ngưng Tuyết đang chìm đắm trong du͙ƈ vọиɠ nên căn bản không phát hiện hành động của mình đều rơi vào mắt Tô Thanh Trầm.