Tiêu Cửu Thành mơ một giấc mơ kỳ lạ, nàng như người ngoài cuộc chứng kiến tất cả, giấc mơ bắt đầu từ lúc Thiên Nhã đẩy nàng ra lúc còn rất nhỏ.
Đến trước khi Thiên Nhã mười bảy tuổi gặp được Lý Quân Hạo, giấc mơ này giống như ký ức khi nàng còn nhỏ, nhìn Thiên Nhã cùng mình thời niên thiếu mà Tiêu Cửu Thành không hỏi vui mừng. Chính là giấc mơ dần dần thay đổi, người té ngựa không phải mình mà là Thiên Nhã. Lý Quân Hạo cứu Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo, tâm đau như ai cắt. Nàng ý thức được, nàng đi vào thế giới trước kia của Thiên Nhã cùng chính mình.
Nàng nhìn Thiên Nhã mặc hỉ phục, trước giờ nàng chưa thấy Thiên Nhã xinh đẹp như vậy, cùng chưa từng thấy Thiên Nhã không chứa nửa điểm tối tăm, cười đến thẹn thùng như thế. Dù là chính mình ở thế giới khác hay là chính mình hiện tại cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Nhã từng bước tiếng về kiệu hoa của Lý Quân Hạo, nhìn Thiên Nhã trở thành hoàng hậu của Lý Quân Hạo.
Nhìn Lý Quân Hạo dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt Thiên Nhã, khi đó Thiên Nhã thật sự chân chính vui sướng, nụ cười cũng thuần túy hạnh phúc. Nếu Lý Quân Hạo cứ như vậy lừa gạt Thiên Nhã cả đời cũng tốt, chính là Lý Quân Hạo vẫn dây dưa với mình, hắn đối với Thiên Nhã không thật tình, chỉ muốn lợi dụng Thiên Nhã, lợi dụng Độc Cô gia.
Vừa tưởng niệm, vừa lo lắng cho Thiên Nhã, chính mình vì tiếp cận Thiên Nhã, thân là tam tiểu thư cao quý của Tiêu gia, không màng sự phản đối của mọi người mà gả cho Lý Quân Hạo làm thϊếp, tất cả chỉ vì muốn gần Thiên Nhã thêm một chút. Cuối cùng nàng cũng lọt vào mắt Thiên Nhã, nhưng tất cả đều là chán ghét cũng khinh thường.
Những màn kia giống như trang sách, nhanh chóng được lật qua, Lý Quân Hạo đoạt được thiên hạ, và bộ mặt thật của hắn cũng từ từ bại lộ. Hắn không còn cúi người dỗ dành Thiên Nhã nữa, thậm chí trắng trợn sủng ái mình, làm Thiên Nhã ghen tị mà thay đổi thành người khác, Thiên Nhã đối với mình chán ghét cùng khinh thường cũng biến thành ghen ghét cùng oán hận. Tiêu Cửu Thành biết tất cả những chuyện Thiên Nhã làm với mình, nàng im lặng chấp nhận để Thiên Nhã phát tiết, thậm chí nàng còn cảm thấy đây đều là do nàng hại Thiên Nhã.
Cho đến khi nàng biết Lý Quân Hạo luôn cho Thiên Nhã dùng thuốc tránh thai, Tiêu Cửu Thành hiển nhiên ý thức được, Lý Quân Hạo sẽ không đối xử tử tế với Thiên Nhã, thậm chí sẽ không lưu lại mạng cho Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành vẫn luôn trộm dùng thuốc tránh thai liền dừng uống, nàng không tiếc trả đại giới để bảo hộ Thiên Nhã, nàng cần thiết vì Thiên Nhã mà sinh hạ một hoàng tử, Lý Quân Hạo cần phải chết. Nhìn cảnh này, Tiêu Cửu Thành đang đứng xem nhịn không được mà đỏ mắt, bởi vì nàng biết đã không còn kịp rồi.
Quả nhiên, khi Lý Quân Hạo đế vị củng cố, Độc Cô Tấn chết đi, Độc Cô gia rời vào thế yếu, Lý Quân Hạo hoàn toàn quyết liệt cùng Thiên Nhã, lấy lý do Thiên Nhã ghen tị cùng vô tự mà phế đi, lại đem Độc Cô gia diệt môn, nhìn Thiên Nhã vì bất lực cùng hối hận mà từng chút bị bức điên ở lãnh cung. Tất cả những chuyện này, Tiêu Cửu Thành đời trước vô lực ngăn cản, giống như nàng hiện tại cũng vô lực ngăn cản, loại cảm giác đau lòng tuyệt vọng này, Tiêu Cửu Thành đứng ngoài cuộc cũng có thể cảm thấy như chính mình trải qua. Sự bất lực cùng thống khổ của Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành kia, giống như Thiên Nhã đang gắt gao bóp chặt cổ nàng, đó là vô tận thống khổ, nàng biết ngay lúc đó chính mình kia là muốn chết dưới tay Thiên Nhã, cùng Thiên Nhã lấy cái chết mà giải thoát. Thiên Nhã bị ban chết, nàng ôm lấy Thiên Nhã đã vĩnh viễn mất đi, tựa như lúc mộng bắt đầu nàng bị Thiên Nhã đẩy ra, giấc mơ đã kết thúc.
Khi Tiêu Cửu Thành mở mắt ra, phát hiện mình rơi lệ đầy mặt được Thiên Nhã ôm vào trong ngực.
"Đừng khóc, ngươi khóc đến lòng ta đều khó chịu." Thiên Nhã ôm chặt Tiêu Cửu Thành nói.
"Thiên Nhã, ta đã có một giấc mơ rất dài." Tiêu Cửu Thành gắt gao ôm Thiên Nhã nói.
"Mơ chỉ là mơ, đều không có thật." Thiên Nhã an ủi, nàng cảm giác được Tiêu Cửu Thành thế giới này đã trở lại, nàng không biết Tiêu Cửu Thành mơ thấy cái gì, nhưng nàng không muốn nhìn thấy Tiêu Cửu Thành khóc, dù mà người này hay là người kia, đều là cho nàng đau lòng như thế.
"Ta mơ thấy mất đi ngươi, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi mất đi." Nước mắt Tiêu Cửu Thành càng rơi mãnh liệt, những chuyện trong mơ quá khó tiếp thu, dù là vì Thiên Nhã hay vì bản thân mình khác, nhớ lại từng cảnh tượng kia đều đau lòng đến khó chịu. "Ta ở đây, vẫn luôn ở." Thiên Nhã gắt gao ôm Tiêu Cửu Thành, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành rưng rưng kêu tên Thiên Nhã, nàng đem Thiên Nhã ôm chặt hơn nữa, nàng nghĩ đến Thiên Nhã này hai đời chịu quá nhiều cực khổ, liền đau lòng không thôi, mặc kệ là mình ở thế giới khác hay bản thân mình, cũng không thể hảo hảo bảo vệ Thiên Nhã. Hảo tàn nhẫn hai đời chính mình, không thể hảo hảo bảo vệ cho Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhẹ nhàng vuốt tóc Tiêu Cửu Thành, rất nhiều thời điểm, hai cái Tiêu Cửu Thành có thể trùng lắp lên nhau.
Bên ngoài sấm chớp đã ngưng, ngay cả mưa cũng dần tạnh, ngày mai có lẽ sẽ là ngày nắng sau cơn mưa, không khí trong lành cùng ánh nắng chói chang.
"Thiên Nhã, ngươi nói xem, ngươi nguyên bản thế giới này đã xảy ra chuyện gì?" Đột nhiên Tiêu Cửu Thành hỏi Thiên Nhã. Nhiều lúc, Tiêu Cửu Thành cùng sẽ nghĩ đến Thiên Nhã của thế giới này, trong lòng cũng sẽ nhớ nàng, cũng sợ nàng trải qua không tốt. "Nàng có khả năng đi đến thế giới của ta." Thiên Nhã trả lời, nàng sẽ không nói cho Tiêu Cửu Thành, nàng vừa mới gặp lại Tiêu Cửu Thành ở thế giới của nàng. Nàng không muốn Tiêu Cửu Thành ghen, dù sao đổi lại là Tiêu Cửu Thành thường xuyên nghĩ đến một chính mình khác mà nói, cho dù cũng là chính mình thì nàng cũng sẽ ghen. Cũng may ở thế giới này, Tiêu Cửu Thành còn chưa kịp yêu mình thì chính mình đã được đưa đến đây, không đúng, Tiêu Cửu Thành từ nhỏ đã bắt đầu nhớ thương chính mình, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành có khả năng còn vương vẫn chính mình kia, nàng nhịn không được muốn ghen tị.
"Ngươi nguyên bản ở thế giới kia, không phải đã chết sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Ngươi quan tâm nàng như vậy làm gì? Trong lòng ngươi chân chính yêu nhất là nàng đi, cùng không phải ta?" Thiên Nhã ghen ghét chất vấn. "Nàng chính là ngươi nha, dấm của chính mình cũng ăn, đại dấm đàn." Tiêu Cửu Thành cười nói.
"Ta cũng không tin, nếu ta nhớ thương một ngươi khác, ngươi sẽ không ăn dấm sao? Thiên Nhã phản bác.
"Làm sao ngươi không nhớ thương nàng ta, nàng yên lặng vì ngươi trả giá cũng không ít!" Tiêu Cửu Thành hừ lạnh nói, quỷ tài không ăn dấm, bất quá nhìn thấy bản thân ở thế giới kia từng thảm thương như vậy, nàng có thể thấy Thiên Nhã thỉnh thoảng vẫn nhớ thương người kia. Về sau nàng chỉ biết đối xử với Thiên Nhã tốt hơn, làm Thiên Nhã không còn tâm tư nhớ thương nàng ấy.
Thiên Nhã liền cười, này ngữ khí chua đến độ cảm giác thùng dấm bị đánh nghiêng.
"Ngươi nhớ thương nàng, ta nhớ thương một ngươi khác, không phải cũng thực công bằng sao?" Phải biết rằng từ lúc còn rất nhỏ liền bắt đầu nhìn trộm Thiên Nhã sắc đẹp, tuy rằng khi đó hoàn toàn là hành vi vô thức, nhưng dù sao Thiên Nhã khác cũng bắt đầu hấp dẫn mình. "Không cho phép nhớ thương nàng, nàng hiện tại sống rất tốt, cùng ngươi ở thế giới kia ở bên nhau." Thiên Nhã nói.
"Ngươi làm sao mà biết được?" Tiêu Cửu Thành nhíu mày hỏi.
"Ngươi có thể mơ thấy ta cùng nàng, ta cũng mơ thấy nàng cùng ngươi." Thiên Nhã kỳ thật cảm thấy giống như một giấc mộng.
"Ngươi chừng nào thì mơ thấy, tại sao ta không nghe ngươi nói qua?" Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã khẳng định còn có gì che giấu, vì Thiên Nhã không phải người có thể che giấu bí mật.
"Mơ thấy các nàng tình chàng ý thϊếp, có cái gì hảo thuyết, cũng không liên quan gì đến ngươi." Thiên Nhã biện giải nói.
"Đó là một ta khác, như thế nào không liên hệ gì ta? Ngươi vì một ta khác ăn dấm của một ngươi khác phải hay không?" Tiêu Cửu Thành càng nghĩ càng có khả năng.
"Ngươi ngươi ta ta, nói đến đầu ta cũng đau, dù sao nàng trải qua rất tốt, nàng chỉ có ký ức trước năm mười bảy tuổi, trừ bỏ sau một đêm tỉnh lại liền trở thành cô nhi thì không có gì trắc trở, cũng xem như may mắn. Ngươi ở thế giới kia đối với nàng cũng rất tốt." Thiên Nhã vì một chính mình khác cảm thấy vui vẻ, có một số ký ức, nếu không có sẽ tốt hơn. Nhìn Thiên Nhã biểu tình nghiêm túc, Tiêu Cửu Thành tin tưởng Thiên Nhã nói đều là thật sự, nghĩ đến Thiên Nhã kia có thể gặp trắc trở không nhiều, Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy thập phần vui vẻ.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành đem Thiên Nhã khác tạm thời phóng ra sau đầu, tâm tâm nhớ thương một sự kiện.
"Ân?" Thiên Nhã trả lời.
"Ta tự tay may hỉ phục cho ngươi, ngươi mặc cho ta xem được không?" Tiêu Cửu Thành rất nhớ thương dáng vẻ Thiên Nhã năm đó xuyên hỉ phục, nàng muốn có một ngày Thiên Nhã sẽ mặc vào hỉ phục do chính mình làm, sau đó gả cho mình.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi còn xuyên hỉ phục cái gì. Lại nói chúng ta đã sớm bái đường, ngươi cũng đã nhập Độc Cô gia môn." Nội tâm Thiên Nhã cự tuyệt chuyện mình đã là lão bà còn xuyên hỉ phục.
"Người ta đã làm thật lâu, Thiên Nhã liền mặc cho người ta xem đi, được không, cũng không có người ngoài mà." Tiêu Cửu Thành hướng Thiên Nhã làm nũng nói. "Không cần!" Thiên Nhã ngẫm đến lại cảm thấy thẹn thùng.
"Thiên Nhã, mặc thử xem sao, được không, chỉ một lần thôi..." Tiêu Cửu Thành không chịu thua cọ lên người Thiên Nhã, với tính tình Thiên Nhã thì người thắng lợi nhất định là chính mình, Thiên Nhã là loại người mạnh miệng mềm lòng điển hình.
Quả nhiên, bị Tiêu Cửu Thành cọ đến không còn cách nào khác, cuối cùng Thiên Nhã mặt già không thèm để ý, cao tuổi mặc vào hỉ phục đỏ chói. Cũng may Thiên Nhã trời sinh lệ chất, mặc giá y, mỹ diễm lạ thường, Tiêu Cửu Thành thú tính đại phát tại chỗ, gấp đến độ không chờ nổi lại cởi hỉ phục trên người Thiên Nhã. Tiêu Cửu Thành đã thể hiện đầy đủ ý nghĩa của cái gì gọi là thể lực kém nhưng kỹ năng cao siêu tuyệt đỉnh.
Hiện tại, linh hồn mười tám tuổi Thiên Nhã, bởi vì ký ức hữu hạn, sự tình trải qua cũng ít, không có vướng bận gì cho nên chưa từng mơ thấy cũng chưa từng lo nghĩ đến một Tiêu Cửu Thành khác. Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã không phải mất trí nhớ, là thật sự còn nhỏ, nên đối với Thiên Nhã tâm trí nhỏ hơn mình một nửa càng thêm sủng nịnh. Tiêu Cửu Thành cũng vui mừng vì Thiên Nhã chưa từng có bất luận ký ức gì, nàng luyến tiếc Thiên Nhã có nửa điểm ký ức thống khổ nào. Tuy rằng Tiêu Cửu Thành ngẫu nhiên vẫn nhớ đến Thiên Nhã kia, muốn biết nàng có mạnh khỏe không, nhưng không còn quá lo lắng nữa, dù sao nàng đối với sinh hoạt hiện tại vô cùng hạnh phúc, nàng thấy đủ, có được những điều này không dễ dàng nên càng thêm quý trọng. Thiên Nhã này tâm trí chưa đủ thành thục, nàng biết một ngày nào đó Thiên Nhã sẽ chậm rãi trưởng thành mà chính mình có thể che chở nàng ấy. So với Thiên Nhã kia, Thiên Nhã của nàng chưa từng yêu qua ai, chính mình là người đầu tiên nàng yêu, biểu hiện tình yêu của Thiên Nhã càng thêm thuần túy cùng không giữ lại chút gì. Nhưng mặc kệ là Thiên Nhã nào, Thiên Nhã chính là Thiên Nhã, biệt nữu lại ngạo kiều, một khi yêu liền hết mình với người mình yêu, tuy rằng có lúc hơi vụng về nhưng nàng ấy là người có trái tim chân thành nhất. "Tiêu Cửu Thành." Một đêm nào đó, Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gọi tên Tiêu Cửu Thành, nàng càng ngày càng yêu Tiêu Cửu Thành, tình cảm mãnh liệt này khuấy động trái tim nàng, làm nàng cảm thấy bất an không thể giải thích, nàng chưa từng quan tâm một người như vậy, làm cho nàng có chút không biết phải làm sao.
"Ân?" Bị Thiên Nhã lăn lộn vài lần, thân mình Tiêu Cửu Thành mềm như bông, một chút sức lực đều không có, liền thanh âm cũng mềm như nước, vừa mở miệng thì kiều mị giống như lúc này hoan hảo vậy. Gần đây Thiên Nhã càng thêm nhiệt tình cùng cường thế trong chuyện đó, có lẽ là nội tâm còn trẻ nên lòng hiếu kỳ nặng, hơn nữa thể lực còn tốt, càng thêm yêu thích biến đổi biện pháp lăn lộn nàng, thường làm nàng quân lính tan rã. Đây thật đúng là tra tấn ngọt ngào, nàng hận không thể có thể lực tốt như Thiên Nhã, bằng không nàng cũng muốn biến đổi biện pháp lăn lộn Thiên Nhã. "Sao ta luôn có cảm giác thế nào cũng không đủ, hận không thể đem ngươi ăn vào bụng, đem tâm ta lắp đầy." Thiên Nhã nói ra cảm thụ trong lòng, nói xong lại cảm thấy xấu hổ, như thế nào vừa nói lại đặc biệt giống Tiêu Cửu Thành thường ngày không biết xấu hổ nói lời ngọt ngào đâu? Nàng không thể tưởng tượng mình vừa nói ra những lời buồn nôn như vậy, nhưng đó là cảm nhận của nàng.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, đến bây giờ Thiên Nhã mới có cảm giác này, còn nàng đã muốn như vậy từ rất lâu, rất lâu rồi.