Tháng sáu năm Lân Khánh thứ hai mươi tư, trăm hoa đua nở rực rỡ, Cố Vân Tiện quay về Cố thị sau một năm xa cách với thân phận Thái tử phi tương lai.
Phụ mẫu rất vui mừng vì lần này vào cung nàng có thể gặp được chuyện như vậy. Mặc dù trên dưới Cố thị đều mang bất mãn trong lòng nhưng vì sợ Hoàng hậu và Thái tử nên không dám thể hiện ra ngoài. Cố Vân Tiện được đưa đến nơi ở trước đây đợi đến ngày kết hôn.
Một ngày nọ, tỷ tỷ Cố Vân Nhược bỗng nhiên đến thăm, cười tủm tỉm hỏi nàng có muốn học múa hay không.
“Trong tộc mới mời một sư phụ dạy múa biết rất nhiều điệu múa khó. Tất cả các tỷ muội đều đến học, hay là Tam nương cũng cùng đến?”
Nhìn vẻ mặt mong đợi của Cố Vân Nhược, Cố Vân Tiện chỉ biết cười trừ: “Cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm, nhưng muội là một người vụng về, lại không biết múa. Muội không đi thì hơn.”
Cố Vân Nhược có chút thất vọng: “Vậy sao, ta còn nghĩ Thái tử điện hạ rất thích ca múa, nếu Tam nương chịu học, sau này có thể nhảy cho Điện hạ xem, nhất định người sẽ rất thích.” Sau đó nàng ta khẽ thở dài: “Muội không muốn thì thôi vậy.”
Cố Vân Tiện bỗng nảy ra một ý, sau đó gọi nàng ta lại: “Tỷ tỷ khoan hẵng đi.”
Cố Vân Nhược kinh ngạc quay đầu.
Cố Vân Tiện mím môi, có chút do dự.
Nàng biết Cơ Tuân thích xem ca múa, kiếp trước cũng có mấy phi cần dùng chiêu này làm chàng chú ý. Khi đó không phải nàng không nghĩ tới chuyện học múa, nhưng trong cung lại có nhiều tai mắt, nàng cũng không có nhiều thời gian và sức lực như thế, cuối cùng chỉ đành gác lại. Còn nhớ trước khi xuất cung chàng có nói sắp đến ngày cập quan*, nàng phải tặng chàng một phần đại lễ mới được.
* Chú thích: “Cập quan” là thời điểm chàng trai đủ hai mươi tuổi, cũng như lễ “cập kê” của các cô gái khi đủ mười lăm. Sau lễ cập quan, các chàng trai được xem như người trưởng thành và có thể lấy tên tự (Như “Như Cảnh” của Thôi Sóc chẳng hạn).
Chàng là Thái tử cao quý, đồ quý giá nào mà chưa từng thấy qua, nếu nàng muốn tặng chàng một đại lễ thì phải có tâm mới được.
“Tỷ tỷ nói có lý, muội đổi ý rồi.” Cố Vân Tiện mỉm cười nói: “Vậy nhờ tỷ đưa muội theo cùng, muội cũng muốn học múa.”
***
Cố Vân Tiện không ngờ sau bao nhiêu lâu nàng lại phải lặp lại ác mộng thuở nhỏ. Mỗi ngày cùng tập múa với các tỉ muội, xoay hết vòng này đến vòng khác. Nàng vốn không có năng khiếu nên học khó hơn người khác nhiều, có lúc sơ sẩy một chút, tư thế nhìn sẽ rất quái dị, khiến mọi người cười nhạo.
Cố Nhị nương chính là một trong những người thích cười nhạo nàng nhất.
“Tam nương, không phải xoay như vậy, tay cũng không được để như thế.” Nàng ta vừa nói vừa lắc đầu, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ: “Muội nói xem người muội sao mà lại cứng nhắc như vậy chứ? Nhuyễn vũ đương nhiên lấy mềm mại làm đầu, muội thì cứ như người sắt vậy, có múa mấy cũng không ra dáng thướt tha được.”
Cố Vân Tiện nghe vậy, cánh tay phải đang giương lên từ từ hạ xuống, quay đầu nhìn Cố Nhị nương. Nàng thấy nàng ta tuy đang bày ra vẻ mặt tươi cười nhưng trong ánh mắt lại đầy sự giễu cợt và khiêu khích, giống như đang chờ nàng nổi giận.
Cố Vân Tiện suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lười so đo với nàng ta: “Cảm ơn Nhị tỷ chỉ bảo, muội đã biết.” Nàng ta thích cười thì cứ cười đi, dù sao nàng học điệu múa này cũng chỉ vì người kia, chỉ cần sau này có thể để chàng nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất là được.
Cố Nhị nương thấy nàng vẫn không nóng không lạnh, trong mắt lóe lên sự tức giận, cuối cùng vẫn không kiềm chế được bèn lầm bầm một câu: “Ở đây không có Hoàng hậu cũng không có Thái tử, giả bộ hiền thục làm gì chứ…”
Giọng nói quá nhỏ, Cố Vân Tiện làm như không nghe thấy.
***
Chỉ là xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cũng không muốn tập múa cùng các nàng ta nữa. Dù sau nàng cũng đã biết hết các động tác, chỉ cần tập luyện nhiều hơn thôi. Vậy nên một tháng sau nàng không đến chỗ sư phụ nữa mà chỉ tập múa một mình ở khu rừng trong phủ.
Chọn chỗ này cũng có lý do của nó. Nàng vốn muốn múa cho Cơ Tuân xem trong rừng nên tập làm quen với sân trước cũng rất quan trọng. Trong nửa tháng này, buổi chiều hằng ngày nàng sẽ đến đây tập múa, A Từ canh giữ một bên đến ngủ gà ngủ gật, nhưng trước đó lại nói rất hay “Canh chừng cho tiểu thư, không để những người rảnh rỗi tới quấy rầy.”
Quả nhiên A Từ không có ích gì, nửa tháng sau, tiểu thư nhà nàng ấy vẫn bị người khác quấy rầy.
Cố Vân Tiện mặc vũ y trắng thuần, xoay một vòng, chợt thấy một người đứng thẳng cách đó không xa.
Vạt áo trắng rơi xuống trước mắt như cánh hoa bay tán loạn. Thôi Sóc vẫn cười khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Cả người nàng chợt cứng đờ.
Nàng rời khỏi cung cũng khoảng hai tháng, trong thời gian này không phải không muốn tìm chàng, nhưng nói cho cùng bây giờ nàng cũng là Thái tử phi tương lai do Thiên gia chọn ra, tự tiện rời phủ quả thật không ổn. Hơn nữa, trước đó chàng vừa trở về gia tộc ở Thanh Hà, nàng chỉ có thể kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, chờ chàng trở về kinh thành sẽ đến nhờ Cố Tam Lang giúp mời chàng đến.
Không ngờ mấy ngày nay tập trung luyện múa lại quên mất chuyện này. Chàng đã từ Thanh Hà trở về, hai người vẫn gặp nhau ở nơi này trong phủ, giống như lần đầu tiên gặp…
Nàng cúi đầu, nhìn ống quần trắng của mình phết trên đất, cỏ xanh như bị tuyết bao trùm.
“Thϊếp… tham kiến Lục lang.” Lời nói của nàng có chút ngập ngừng.
Dường như chàng có hơi sửng sốt, sau đó mới mỉm cười chào lại: “Thôi mỗ đường đột, đi nhầm nơi tiểu thư tập múa, mong tiểu thư tha thứ.”
“Lục lang nói quá lời, đây cũng một chỗ trong phủ, tất nhiên mọi người đều có thể đến. Là do thị nữ của thϊếp không báo với Lục Lang biết chỗ này có nữ quyến, chuyện này không liên quan đến người.” Nàng vừa nói như vậy, nhưng trong lòng đang mắng tiểu nha đầu A Từ ngu ngốc kia trăm ngàn lần. Thôi Sóc vốn đã có tình cảm với nàng, chuyện như vậy giống như đang khiêu khích chàng, lỡ khiến chàng càng lún càng sâu…
“Điệu múa mà tiểu thư vừa múa dường như là điệu Tế yêu đang thịnh hành ở Kỳ Xuyên gần đây, nhưng nhìn kỹ lại có chút khác biệt.” Thôi sóc cúi thấp đầu để lộ vầng trán: “Sóc kiến thức quê mùa, không biết tiểu thư có thể giải thích nghi vấn được không?”
Cố Vân Tiện không ngờ chàng sẽ nghiêm túc bàn về động tác múa với mình, dừng một chút mới nói: “Đây là điệu múa của một sư phụ đến từ Tây Vực trong phủ, bà ấy mang điệu múa của Tây Vực kết hợp với Nhuyễn vũ, lại mang một ý vị khác.”
Thôi Sóc nghỉ ngợi trong chốc lát, rồi khẽ mỉm cười: “Thì ra là vậy, trông rất thú vị.”
Thôi Sóc thưởng thức điệu múa này khiến cho Cố Vận Tiện có chút kinh ngạc. Nữ quý tộc phương Bắc đều thích Nhuyễn vũ, cảm thấy như vậy sẽ khiến mình trông yêu kiều thướt tha như tiên nữ, cũng nhờ thông thạo điệu múa này nên vị sư phụ kia mới được nữ tử Cố phủ chào đón. Mà khi thêm vài động tác Kiện vũ* vào, mặc dù lạ mắt nhưng cũng mất đi tiên khí nên không mấy người tình nguyện học. Cố Vân Tiện thấy Cơ Tuân có sở thích khác với mọi người, chắc là sẽ thích nên không quản điệu múa này khó hơn gấp mấy lần, vẫn kiên trì tập.
* Chú thích: “Kiện vũ” khả năng là chỉ những điệu múa Tây Vực mà vị sư phụ dạy múa này thêm vào trong Nhuyễn vũ. Điệu múa cũng như tên, dứt khoát và mạnh mẽ.
Nhưng Thôi Sóc cũng cảm thấy điệu múa này không tệ sao?
Cố Vân Tiện nhớ đến chuyện kiếp trước, mới bừng tỉnh nhận ra rằng chàng không giống như những tên sĩ phu cổ hủ, ngoan cố kia. Chàng mở rộng cách tân, luôn bao dung những vật kỳ lạ, hơn nữa còn nhanh chóng chấp nhận. Chính vì điều này nên chàng mới có thể trở thành tâm giao của Cơ Tuân, mới có thể lãnh đạo đảng Tân Chính quét sạch triều cương, ổn định giang sơn.
Uổng công chàng yêu nàng một đời, vậy mà nàng lại không hiểu chàng.
Nhớ đến việc ái mộ, đôi mi nàng khẽ run. Không đúng, thái độ của Thôi Sóc với nàng rất kì lạ. Theo lời chàng từng nói thì chàng đã định xin cưới nàng từ trước khi nàng tiến cung, bây giờ nàng đã gả cho Thái tử, chàng phải thất vọng ảo não mới đúng. Diễn xuất của chàng có tốt mấy đi nữa cũng không thể giống đến vậy.
Thái độ của chàng với nàng, không thể bình thản như vậy.
Giống như… hai người chưa từng gặp nhau…
“Sóc gần đây đang nghiên cứu cầm khúc của Kỳ Xuyên, bây giờ lại có cảm hứng, muốn hiến một khúc cho điệu múa của tiểu thư.” Thôi Sóc lại cười nói: “Nếu tiểu thư không chê, ngày khác Sóc sẽ đem khúc phổ đến phủ.”
“Không…. không cần!” Cố Vân Tiện vội vàng từ chối. Đùa sao, này là nàng múa tặng Cơ Tuân, nếu để chàng biết bài hát là do Thôi Sóc phổ, không chừng sẽ nuốt sống nàng!
Thôi Sóc hơi ngạc nhiên tròn mắt rồi lại bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng rồi, dĩ nhiên là không thể.”
Trai gái chưa lập gia đình lại âm thầm truyền khúc phổ, điều này gọi là “Tư tình”*. Nếu chàng thật sự làm vậy, chỉ có bôi xấu danh dự tiểu thư người ta.
* Chú thích: “Tư tương thụ thụ”, chỉ việc hai bên lén lút cùng đi đến một thoả thuận, quyết định nào đó. Trong tình cảm có thể hiểu là “Tự định chung thân”, nhưng vì Vân nương đã đính hôn nên dùng vậy cứ sai sai thế nào ấy, đành để là “Tư tình”.
Thôi Sóc cười xin lỗi Cố Vân Tiện: “Hôm nay liên tục thất lễ, xấu hổ, xấu hổ. Ở đây là hậu viện, Sóc không thể ở lâu, xin cáo từ.”
Cố Vân Tiện thấy chàng sắp bỏ đi, rốt cuộc cũng không nhịn được gọi một tiếng: “Lục lang…”
Thôi Sóc dừng chân, nghi hoặc nhìn nàng.
Cố Vân Tiện chậm rãi nói: “Nếu người thật sự phổ nhạc, có thể tham khảo với Tam đường huynh. Gần đây huynh ấy cũng thích âm luật Kỳ Xuyên.”
Thôi Sóc nhíu mày, “Tam đường huynh?”
“Chính là Tam công tử của tộc trưởng.”
Thôi Sóc hiểu ra: “Thì ra tiểu thư là muội muội của Tam lang.” Thật ra thì việc gần đây Cố Tam lang hứng thú với âm luật Kỳ Xuyên là do chàng ảnh hưởng, nhưng chàng vẫn nói: “Cảm ơn tiểu thư chỉ điểm, Sóc đã biết.” Dứt lời, chàng không chần chờ thêm mà xoay người đi khỏi.
Lời cuối cùng của chàng chứng minh suy đoán của Cố Vân Tiện là không sai. Chàng quả thật không biết nàng là ai.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sai lệch? Đời này chàng chưa từng gặp nàng.
***
Hôm nay ánh nắng ấm áp, Cố Tam Lang dùng bữa trưa xong thì ngồi trong sân đánh đàn, cơ thϊếp mới nạp khéo léo nhảy múa dưới giàn hoa, bóng áo tím xoay vòng, quả thật thướt tha kiều diễm.
Y đang xem rất hứng thú, lại chợt nghe tiếng thông báo, vị đường muội sắp trở thành Thái tử phi của y đến.
Phất tay ý bảo cơ thϊếp lui ra, y xoay người nói với Cố Vân Tiện đang theo thị nữ đi vào: “Tiểu Vân nương, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm Tam đường huynh vậy?”
Quan hệ của y và Cố Vân Tiện không tệ, nàng cũng không quá khách sáo, ngồi xuống ngay đối diện y: “Lâu rồi chưa gặp đường huynh nên muốn đến xem huynh có khỏe không.”
“Tốt lắm, khoẻ lắm!” Cố Tam Lang cười híp mắt nói, “Ta còn tưởng Tiểu Vân nương có phu quân rồi thì quên đi đường huynh!”
Cố Vân Tiện nghe hắn nhắc đến Cơ Tuân, có chút mất tự nhiên, tránh mắt đi nói: “Sao vừa gặp muội ai cũng nhắc đến chàng ấy đầu tiên vậy? Chẳng lẽ trong lòng đường huynh, muội chỉ là vị hôn thê của Thái tử điện hạ thôi sao?”
Cố Tam Lang cười ha ha đáp: “Lời muội nói thật thú vị. Sao có thể ghen tị với phu quân tương lai chứ?”
Cố Vân Tiện rót cho mình một ly trà, uống xong mới đáp: “Không thể sao?”
Cố Tam Lang tặc lưỡi than thở hồi lâu mới nói: “Muội mà ghen thì sau này chẳng có mấy ngày rảnh rỗi đâu. Thái tử điện hạ của chúng ta thân phận tôn quý, lại còn có vẻ ngoài anh tuấn, rất gây chú ý. Muội đi trên đường tùy tiện kéo một tiểu nương tử đến hỏi xem có ai không ngưỡng mộ phong thái của Thái tử không?”
Cố Vân Tiện làm bộ vô tình nhắc đến: “Người có vẻ ngoài anh tuấn không phải chỉ có mỗi chàng ấy, muội nghe nói đường huynh có người bạn, cũng phong tư xuất trần, nhìn như trích tiên!”
“Ấy, muội cũng nghe nói đến Lục lang à?” Cố Tam Lang vuốt cằm nói: “Huynh ấy đúng thật rất tuấn tú, chỉ tiếc đường huynh của muội không thích nam phong, nếu không không chừng hai người bọn ta cũng có chút gì đó.”
Cố Vân Tiện sặc trà, vịn bàn đá ho khan.
***
Buổi tối, Cố Vân Tiện ngồi trong viện ngắm trăng. Hôm nay đã gần mười lăm, trăng cũng ngày càng tròn. Cố Vân Tiện ngẩng cổ nhìn hồi lâu, thấy nó không khác mặt gương đồng mình vẫn soi mỗi ngày là bao bèn thấy tẻ nhạt vô nghĩa
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt nàng, Cố Vân Tiện thấy đôi mắt đen láy của Cơ Tuân, còn có đôi môi chàng đang cong lên.
Nàng chống người muốn ngồi dậy, lại bị chàng ấn xuống, ngã lên đệm.
“Sao… Sao chàng lại đến?” Nàng hỏi, lại thấy chàng đang cầm một lọn tóc dài đưa lên mũi hít hà. Nàng vừa gội đầu, mái tóc đen còn chưa khô, nắm trong tay giống như đang nắm một khối ngọc mượt mà.
“Dĩ nhiên là trèo tường vào.” Cơ Tuân đáp bâng quơ, tự nhiên đánh trống lảng: “Thơm quá. Nàng dùng hoa lan à?”
Thấy giọng nói của chàng mặc dù bình thản nhưng ánh mắt lại có chút nóng bỏng, nàng cẩn thận lui về sau một bước, thuận tiện kéo tóc mình ra: “Vâng.”
Cơ Tuân biết nàng đang kiêng kị điều gì, kiềm chế xao động trong lòng, ho khan một tiếng: “Vừa rồi đi vào ta thấy nàng đang ngồi ngẩn người, có người đến cũng không biết. Đang nghĩ gì vậy?”
Cơ Tuân nhíu mày: “Đêm hôm lại ngồi tự hỏi những điều sâu sắc vậy?” Thấy Cố Vân Tiện không đáp, chàng lại hỏi: “Vậy nàng ngẫm ra gì chưa?”
Cố Vân Tiện ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong gương đồng, khe khẽ thở dài: “Nghĩ ra một ít chuyện.”
“Ồ, nói ta nghe một chút.” Cơ Tuân ngồi xuống trước mặt nàng, vẻ chăm chú lắng nghe.
“Thϊếp cảm thấy chúng ta không phải không thể khống chế số mệnh. Nếu như chấp niệm quá sâu, ông trời cũng bị đả động.” Cố Vân Tiện chống cằm: “Cũng giống như chúng ta vậy, duyên phận kiếp này của là do kiếp trước chép kinh hết năm này qua tháng khác mới được. Chấp niệm của chúng ta quá sâu, cho nên mới thay đổi vận mệnh của nhau. Ông trời thoả mãn chúng ta, có lẽ cũng thỏa mãn cho người khác.”
Cơ Tuân yên lặng trong chốc lát, khéo léo nói: “Cho nên?”
“Hôm nay, thϊếp gặp Thôi Sóc.”
Vừa dứt lời, Cơ Tuân liền biến sắc. Mặc dù chàng đã hết sức che giấu, Cố Vân Tiện vẫn nhìn ra sự căng thẳng trong mắt chàng. Chàng hỏi: “Hai người… đã nói gì?”
“Không có gì. Huynh ấy chỉ thảo luận chút âm luật Kỳ Xuyên với thϊếp nói xong mấy câu rồi đi ngay.”
“Chỉ có vậy?” Cơ Tuân cau mày, “Nàng không định…”
Cố Vân Tiện khẽ mỉm cười, bình tĩnh nhìn Cơ Tuân: “Huynh ấy không nhớ thϊếp.”
Cơ Tuân ngạc nhiên.
“Thϊếp đã thử dò xét huynh ấy, sau đó còn đến dò xét Tam đường huynh. Kiếp này, Thôi Sóc thật sự không biết thϊếp, đương nhiên cũng chưa từng đem lòng ái mộ.”
Cố Vân Tiện vẫn nhớ kiếp trước sau khi Cơ Tuân chết, nàng từng đến thăm Thẩm Trúc Ương. Khi đó Trầm Trúc Ương đã bị Vĩnh Hạng lạnh lẽo thê lương hành hạ đến không còn ra hình người, chỉ còn lại một chút hơi thở cuối cùng. Sau khi Cố Vân Tiện tra hỏi, nàng ta đã nói, sở dĩ bọn họ biết được tâm ý Thôi Sóc dành cho nàng là do Cố Tam lang tiết lộ.
Cho nên nếu như số mệnh của Thôi Sóc ở kiếp này vẫn giống như kiếp trước, hẳn bây giờ Cố Tam lang đã biết tâm ý của chàng đối với Cố Vân Tiện. Nhưng hôm nay cả Thôi Sóc và Cố Tam lang đều không để lộ chút biểu hiện bất bình thường nào trước mặt nàng. Thậm chí Cố Tam lang còn cười trêu chọc nói nàng tán thưởng nam nhân khác như vậy, coi chừng Thái tử điện hạ sẽ ghen.
Nàng đã sống đến ba kiếp, không thể nào cùng bị hai người họ lừa gạt.
Nói cách khác, lần này, Thôi Sóc thật sự không nhớ nàng.
Nàng nhớ đến nam nhân đã tặng nàng hoa đăng cho nàng bên hồ Lung Giang, nhớ nam nhân hành lễ với nàng dưới lầu Lạc Thành, nhớ đến nam nhân thổ lộ tấm lòng với nàng dưới ánh trăng mênh mang, lòng hơi hoảng hốt. Chàng giống như một cây trúc sạch sẽ nhất thế gian này, lỗi lạc, trách nhiệm. Kiếp trước chàng đã ký thác cả tấm lòng, vì nàng mà ảnh hưởng cả đời. Nàng biết cho đến thời khắc cuối cùng, chàng cũng không hối hận, vì đây là quyết định của chàng. Nhưng chính chàng cũng hiểu nếu có kiếp sau thì Cố Vân Tiện nhất định muốn nối lại tiền duyên với Cơ Tuân, cho nên chàng không muốn gặp lại nàng, cũng không muốn quấy rầy nàng nữa.
Chàng lựa chọn từ bỏ.
Trời cao biển rộng, bọn họ sẽ không còn liên quan đến nhau. Nàng sẽ là thê tử của Cơ Tuân, là Hoàng hậu tương lai, mà chàng sẽ là đệ nhất tài tử trong giới ẩn sĩ, ung dung cơ trí, tìm được cho mình một vùng trời riêng mặc sức tung hoành.
Bọn họ sẽ mãi mãi là người xa lạ trong thể giới của nhau.
Cố Vân Tiện đi đến trước mặt Cơ Tuân, cúi người xuống nghiêm túc nhìn chàng mà nói: “Chúng ta có chấp niệm của chúng ta, Lục lang có chấp niệm của Lục lang. Huynh ấy không còn nhớ thϊếp nữa, cũng sẽ không động tâm với thϊếp. Cả đời này, huynh ấy sẽ không phải vì ta mà đau khổ nữa.”
Đây vốn là một chuyện rất tốt, bỗng nhiên Cố Vân Tiện lại rơi lệ. Cơ Tuân đưa một ngón tay ra đón lấy giọt nước mắt trong suốt của nàng, nhẹ nhàng nói: “Nước mắt của nàng rơi vì không nỡ sao?”
Cố Vân Tiện còn chưa kịp trả lời, chàng đã khẽ thở dài: “Không nỡ thì không nỡ. Khóc hết lần này thôi, lần sau không cho phép nàng khóc vì y nữa.”
Nàng muốn nói không phải nàng không nỡ, nàng chỉ quá cảm kích mà thôi. Vốn nghĩ rằng gặp lại Cơ Tuân đã là sự viên mãn lớn nhất, không ngờ còn có thể viên mãn hơn nữa. Người duy nhất mà nàng phụ lòng, người duy nhất mà nàng thiếu nợ, cũng có cơ hội bắt đầu lại cuộc sống mới, trời xanh quả thật từ bi.
Chàng mặc cho nàng nằm trong lòng mình khóc một lúc lâu, cuối cùng cũng vỗ lưng an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
Nàng thút thít rời khỏi ngực chàng, chàng lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo ra. Cố Vân Tiện nhìn thấy đóa hoa đào thêu trong góc, mới nhận ra đây là do mình thêu tặng, không nhịn được nói: “Chàng lúc nào cũng theo cái này bên người sao?”
Chàng vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng vừa đáp: “Khó khăn lắm nàng mới tặng cho ta một món đồ, tất nhiên là phải luôn mang theo bên mình rồi.” Đảo mắt một cái, chàng lại nói: “Nói đến đây mới nhớ, quà sinh nhật nàng chuẩn bị cho ta đâu rồi?”
Tất nhiên Cố Vân Tiện sẽ không nói gần đây nàng luôn vào rừng tập múa, chỉ mơ hồ nói: “Đến lúc đó chàng sẽ biết.”
Cơ Tuân cười nói: “Được, vậy ta sẽ chờ.” Lại dừng một chút, chàng xấu xa nhìn nàng, “Vậy ta phải dặn nàng trước, nếu quà không tốt ta sẽ phạt nàng.”
Cơ Tuân xích lại gần, nhìn lên đôi lông mi dài cong vút trên làn da trắng nõn, hơi thở nóng hổi lướt qua da thịt nàng: “Nàng nói xem… phạt thế nào?” Giọng nói khàn khàn, lại mang theo sự mị hoặc.
Cố Vân Tiện cảm thấy tim mình đập rộn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thấy chàng dựa vào càng gần, bỗng nhiên nàng đưa tay đè lên ngực chàng, trực tiếp đè chàng nằm lên cỏ. Sau đó cũng không lo lắng chàng có bị ngã hay không mà nhảy khỏi đệm, để lại một câu “Đã trễ rồi, Thái tử điện hạ vẫn nên sớm quay về Đông cung đi.” rồi bỏ chạy mất dạng.
Cơ Tuân nằm trên đất, nhìn bóng lưng hốt hoảng của nàng, nở nụ cười lười biếng. Nhưng khi ánh mắt nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời, chàng thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên sâu thẩm.
Chính vầng trăng sáng này, vạn năm chiếu sáng trần thế. Nhân gian hưng suy thay đổi, nó vẫn ở đó. giống như không biết gì cả. Nhưng mà…
“Mi thấy hết tất cả, đúng không?” Cơ Tuân nhỏ giọng hỏi.
Nhìn thấy thế nhân u mê, thấy chúng sinh si vọng, thấy họ yêu hận không thôi.
Ánh trăng chiếu xuống viện, phủ lên một lớp sương bàng bạc. Cảnh vật trong sân giống như bị chìm trong thứ ánh sáng nhạt này, đẹp như một giấc mộng.