Phế Hậu Xoay Người Ký

Chương 63



Tối nay do Thôi Sóc quá xúc động, không nên đồng ý hợp tấu cùng Cố Vân Tiện. Nhưng khi bệ hạ đưa ra yêu cầu này, hắn thật sự không thể khống chế khát vọng của chính mình.

Rất nhiều chuyện cũ chôn sâu dưới đáy lòng đều bị những lời này gợi lên.

Thiếu nữ trong trí nhớ nhanh nhạy khả ái, ngón tay trắng noãn tinh tế, chạm vào dây đàn giống như hồ điệp biên tiên, còn đẹp hơn cả điệu múa đẹp nhất thế gian.

Cứ như vậy in dấu trong lòng hắn nhiều năm.

Đồng Nghĩa thấy Thôi Sóc nói xong câu kia thì lâm vào trầm mặc. Tay phải nắm chặt chén rượu, ánh mắt mơ hồ, dường như nhớ tới sự tình thật lâu trước kia.

Hoang mang ẩn giấu trong lòng từ lâu lại nổi lên, Đồng Nghĩa nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, “Kỳ thật có chuyện, ta vẫn muốn hỏi huynh. Đương nhiên, huynh muốn nói hay không cũng không quan trọng. Ta tuyệt đối không có bất cứ ý kiến gì.”

Thôi Sóc nhìn về phía hắn.

Đồng Nghĩa thanh thanh cổ họng, đắn đo nói: “Huynh kiên quyết không muốn tái giá, rốt cuộc là vì phu nhân đã mất, hay là…”

“Hay là gì?” Thôi Sóc nhìn hắn thật sâu.

Áp lực quá lớn, Đồng Nghĩa gần như muốn lùi bước ngay lập tức. Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, bỏ dở giữa chừng không phải phong cách của hắn, dứt khoát buộc chặt lòng, “… Hay là huynh đã có người trong lòng ngưỡng mộ!”

Ánh mắt Thôi Sóc đột nhiên trở nên sắc bén.

“Huynh huynh huynh, đừng nhìn ta như vậy! Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, huynh nói hay không ——ơ kìa, đã bảo là huynh đừng nhìn ta như vậy —— ta cũng chưa ý kiến gì mà!”

Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Đồng Nghĩa, rốt cuộc Thôi Sóc cũng xoay chuyển tầm mắt, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói: “Vì cái gì nói như vậy?” Chẳng lẽ là mình có chỗ nào để lộ manh mối?

“Cảm giác thôi.” Thấy hắn không tức giận, Đồng Nghĩa cũng trở nên thoải mái, “Chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, ta tự đánh giá bản thân vẫn có vài phần hiểu biết đối với huynh. Cuộc đời của huynh tốt như vậy, làm cho rất nhiều nữ tử yêu thích, nhưng với nữ sắc lại thập phần lãnh đạm. Ban đầu ta cũng giống như những người bên ngoài, cảm thấy là do huynh khó quên vợ cả. Nhưng sau này lại cảm thấy có lẽ chúng ta đều bị huynh đánh lừa.”

Hắn dừng trên sườn mặt đủ để các nữ tử nhìn đến si mê của Thôi Sóc, chậm rãi nói tiếp: “Ta cảm thấy, trong lòng huynh cất giấu một người.”

Âm thanh chén rượu bị đặt mạnh xuống bàn đá.

Động tác của Thôi Sóc quá nhanh, chén rượu không được để xuống cẩn thận, ở giữa không trung nghiêng một chút, chậm rãi rơi xuống, rượu ngon bên trong theo đó chảy ra.

Đồng Nghĩa nhìn chén rượu, rồi lại nhìn Thôi Sóc, thu hồi vẻ mặt cợt nhả, khẽ thở dài, “Xem ra ta đoán đúng rồi.”

Thôi Sóc nhắm mắt lại.

“Ta không biết đó là tiểu thư nhà ai, cũng không biết trong lúc đó hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta nghĩ, nếu nhiều năm như vậy huynh cũng không cùng nàng ta ở bên nhau, có lẽ giữa hai người không có hy vọng gì.” Đồng Nghĩa nói, “Chúng ta là bằng hữu, ta không muốn nhìn thấy huynh suốt ngày chuốc khổ, còn muốn mạo hiểm vì một người không có khả năng gánh vác tuyệt tự.”

Thôi Sóc không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc.

“Trước đây ta vẫn luôn khuyên huynh người đã chết thì coi như xong, nghĩ thoáng một chút. Thực ra hiện tại cũng giống nhau, vị tiểu thư kia nếu đã định trước vô duyên cùng huynh, vậy thì đối với huynh nàng ta không có gì khác biệt so với người đã khuất…”

“Không giống.”

Đồng Nghĩa đang nghiêm túc tiến hành giáo dục thuyết phục, bỗng nhiên nghe thấy Thôi Sóc bình tĩnh trả lời, không khỏi mở to hai mắt, “Hả?”

“Ta nói, không giống.” Thôi Sóc chậm rãi tiếp tục, “Nếu nàng ấy chết thật, như vậy vạn sự sinh tử đều không còn, ta có thể tưởng tượng cuộc sống ở thế giới bên kia của nàng an nhàn tốt đẹp. Nhưng nàng ấy còn sống. Hơn nữa, ta biết, nàng sống rất mệt mỏi, rất vất vả. Ta không có biện pháp không lo lắng cho nàng.”

Một khúc tối nay, không chỉ bệ hạ nghe ra, hắn làm người hợp tấu, càng nghe rõ ràng hơn.

Thì ra trong lòng Cố Vân Tiện cất giấu nhiều oán hận và không cam tâm như vậy, thì ra nàng sống không được vui vẻ.

Thật ra nên sớm đoán được, không phải sao?

Đường đường là hoàng hậu, một quốc gia chi mẫu, đột nhiên lại bị phế, một năm nay vẫn lấy thân phận phế hậu mà sống. Cho dù hiện giờ lấy lại thánh sủng, chẳng qua cũng chỉ là vị trí phi thiếp.

Phu quân đối đãi nhẫn tâm như thế, sao nàng có thể sống tốt được?

Đồng Nghĩa nhìn thấy dưới ánh trăng sáng, trong đôi mắt như ngọc côn luân của Thôi Sóc, rõ ràng là sự đau thương.

Hắn đang vì nữ nhân cướp đi hồn phách mình mà đau lòng.

“Huynh lo lắng cho nàng ta, nhưng huynh có thể giúp gì cho nàng sao?” Đồng Nghĩa không đành lòng, lại cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, buộc bản thân phải tâm địa cứng rắn, “Giờ phút này huynh còn đợi ở đây, không đi giải cứu nàng, ta đã biết, đối với tình cảnh của nàng huynh vốn bất lực. Một khi đã như vậy, huynh có lo lắng cũng vô dụng?”

Đúng vậy, mình lo lắng thì có gì hữu dụng chứ?

Thật giống như trước đây, hắn nghe nói tin tức nàng bị phế, trong lòng có đau có khó chịu, cũng chỉ có thể tùy ý để mọi chuyện phát triển.

Thật giống như tối nay, hắn nghe thấy tiếng lòng của nàng trong tiếng đàn, cũng không thể vì hiểu được mà thể hiện ra, chỉ có thể trước khi bệ hạ tức giận, soạn ra cái cớ thoát thân cho nàng.

Trừ lần đó ra, cái gì hắn cũng không làm được.

Đồng Nghĩa nhìn vẻ mặt Thôi Sóc hình như có hơi buông lỏng, tưởng rằng lời nói của mình có hiệu quả, đang định cao hứng, lại nghe thấy tiếng nói mang theo chua xót của hắn, “Một chữ tình, nếu thật sự có thể nói buông tay là buông được, thì trên đời này cũng sẽ không có nhiều người khốn khổ như vậy.”

Hồ đồ đến mức này, Đồng Nghĩa không nhịn được chán nản, vỗ bàn định rời đi.

Đúng lúc hắn định rời đi thì Thôi Sóc ở phía sau gọi: “A Nghĩa.” Trong âm thanh tràn đầy bất đắc dĩ.

Đồng Nghĩa dừng chân, hít sâu, tận lực bình tĩnh nói: “Quên đi quên đi, lười quản huynh.” Nói xong câu đó, hắn cười tự giễu, “Đây là lần thứ mấy ta nói lời này? Đều do huynh làm hại, hiện giờ ta chẳng khác gì bà già, lải nhải mãi một câu. Để Vân Huyên biết nhất định lại chê cười ta.”

Thôi Sóc chỉ có thể cười khổ.

“Mà thôi mà thôi, chỉ cần huynh thấy đáng giá là đươc. Ta sẽ không tiếp tục ý đồ bắt buộc huynh nữa.”

Thôi Sóc do dự một chút, vẫn dặn dò: “Chuyện đêm này, đừng nói cho người khác.”

“Ta sẽ tránh, huynh yên tâm đi.”

Kỳ thật không cần Thôi Sóc dặn dò, Đồng Nghĩa cũng biết lời này tuyệt đối không thể nói lung tung. Hắn đã từ trong ngôn từ của Thôi Sóc đoán ra, người hắn ngưỡng mộ nhất định thân phận không tầm thường. Nếu quay đầu thực sự xảy ra chuyện gì, mọi người đều sẽ gặp chuyện không hay.

Sau khi Đồng Nghĩa rời khỏi, một mình Thôi Sóc ngồi trước bàn đá. Ánh trăng đêm trung thu bao giờ cũng là đẹp nhất, như sương như tuyết trải ra trên mặt đất, khiến hắn nhớ tới năm ấy trong ký ức.

Thời tiết rét đậm, tuyết bay đầy trời, trời đất một mảnh trắng xóa. Hắn vừa mới cập quan, người trong tộc không chờ nổi nữa, liền một mình chạy đến Dục đô đọc sách. Một ngày nào đó nhận lời mời của bằng hữu, đi tới Cố phủ làm khách, ở trong đình viện lại nhìn thấy một tiểu cô nương.

Mười hai, mười ba tuổi, mặc trang phục màu hồng nhạt, trên đôi mắt là một lớp băng gạc thật dày, đang ngồi xổm trước con chim sẻ đậu cách đó không xa.

Hắn cảm thấy thú vị, bèn dừng chân quan sát nàng. Nào ngờ chỉ mới một lát, nàng đã cau mũi, hỏi: “Ai đang ở đó nhìn ta?”

Thôi Sóc chỉ cảm thấy biểu cảm cau mũi của nàng thập phần đáng yêu, giống như con mèo nhỏ tức giận, bèn cười nói: “Tiểu nương tử chớ bực bội. Mỗ là khách của Tam công tử, nhất thời tò mò mới có thể như vậy, cũng không có ác ý.”

“À, ngươi là khách của Tam đường huynh.” Nàng đứng lên, trong giọng nói mang theo sự vui sướng.

“Tam đường huynh?” Hắn nhướn mày, “Tiểu nương tử đây là tiểu thư của Cố phủ sao?”

Hắn hoài nghi là có lý do. Quần áo trên người nàng tuy rằng sạch sẽ, nhưng chất vải đều không phải thượng hạng, không giống Cố tiểu thư được nuôi lớn từ kim tôn ngọc quý.

Nàng nghe vậy khẽ cười, “Ta không phải tiểu thư gì cả. Ta chỉ là bà con xa thân thích của Cố phủ, theo phụ mẫu tới tìm họ hàng.”

Thôi Sóc hiểu. Đại gia tộc như Cố thị, họ hàng cùng họ nhưng khác chi rất nhiều, chỉ e hằng năm đều phải tiếp đãi mấy tốp người như thế.

Liếc đến băng gạc trên mắt nàng, hắn không nhịn được hỏi: “Ánh mắt của ngươi bị sao vậy?”

“À, cái này hả!” Nàng sờ lên băng gạc, có chút ngượng ngùng, “Ta là người phía nam, lúc đến Dục đô là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi. Bởi vì trước đó không có ai nhắc nhở ta, cho nên mấy hôm trước khi đắp người tuyết ta nhất thời cao hứng, làm hại đôi mắt bị tổn thương. Nhưng không sao, đại phu nói qua vài hôm là khỏi.”

Thôi Sóc không nhịn được khẽ cười. Trước đã nghe người ta nói, sai lầm mà những người lần đầu tiên đến phương bắc phạm phải chính là, ham mê ngắm tuyết rơi, kết quả dẫn đến ánh mắt bị ánh sáng của nó làm tổn thương. Chỉ có điều nghe thì có nghe, nhưng hắn vẫn là lần đầu gặp được người như vậy.

Chợt nhớ tới một chuyện, Thôi Sóc không nhịn được nhíu mày, “Sao không có thị nữ đi cùng ngươi? Ngươi như thế này mà chạy loạn khắp nơi, vạn nhất ngã thì làm thế nào?”

Nàng nghe âm thanh của hắn dường như có chút tức giận, vội vàng khoát tay, “Không sao. Trước khi đôi mắt ta bị thương thường tới nơi này, chung quanh có cái gì ta đều rất rõ ràng, sẽ không ngã được.” Dừng một chút, “Các thị nữ tỷ tỷ đều bề bộn nhiều việc, cả ngày quan tâm đến ta sẽ khiến ta áy náy.”

Khi nói đến “Thị nữ tỷ tỷ” vẻ mặt của nàng có chút mất tự nhiên, hắn lập tức hiểu ra. Trong đại gia tộc đều như thế, bái cao đạp thấp, nịnh nọt, người không quan trọng lắm cũng không muốn tốn nhiều tâm tư. Có lẽ là thị nữ này thấy nàng là đường tiểu thư từ nông thôn đến, không quyền không thế, nên không có kiên nhẫn chăm sóc nàng.

Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn gần như bị băng gạc che khuất một nửa, tim hắn chợt mềm nhũn.

Cảnh ngộ của bọn họ tương tự cỡ nào? Đều là nhân vật ở sát trong danh môn vọng tộc, thân ở giữa phồn hoa náo nhiệt, lại vĩnh viễn không thể chen chân vào.

Hắn không khỏi nổi lên lòng thương tiếc, nhớ tới lúc nàng vừa nghe được “Tam công tử” thì vẻ mặt vui sướng, bèn ôn nhu hỏi: “Ta đi gặp tam đường huynh của ngươi, ngươi có muốn đi cùng không?”

Hình như trong nháy mắt nàng động lòng, sau đó lại ngại ngùng cười, “Không được, ta nên tránh đi quấy rầy tam đường huynh. Vị công tử này, ngài không cần đi theo A Vân, đi làm chuyện của mình đi. Ta chơi một lát nữa sẽ trở về phòng ngay.”

“A Vân?” Hắn cười rộ lên, “Thì ra ngươi tên là A Vân!”

Lúc này nàng mới phát hiện bản thân nói lỡ miệng. Tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng cũng biết khuê danh của nữ nhi thập phần cao quý, không thể dễ dàng nói cho nam tử xa lạ nghe.

Thôi Sóc thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng càng ngày càng đỏ, dường như không biết nên làm thế nào mới tốt. Thái độ thẹn thùng như vậy khiến tim hắn bỗng dưng rung động.

Nhưng mà giây lát hắn liền tỉnh táo lại. Nàng khó xử như vậy, nếu xấu hổ giận dữ mà xoay người chạy trốn thì hỏng. Lúc này trên đôi mắt nàng còn quấn băng, cái gì cũng không nhìn thấy. Nếu bước nhầm một cái, chỉ sợ sẽ ngã sấp xuống.

Nghĩ như vậy, Thôi Sóc lập tức nói: “Được rồi, ta còn có chuyện, cáo từ trước. Hôm nay trời lạnh, tiểu nương tử đừng ở bên ngoài lâu, mau chóng trở về phòng đi.”

Nàng cúi đầu, hờn dỗi đáp lời: “Dạ.”

Thôi Sóc xoay người rời đi, cố ý nhấn mạnh tiếng bước chân, làm cho nàng có thể nghe thấy rõ ràng. Khi rẽ qua một góc, hắn không nhịn được ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Trong đình viện tuyết đọng bao trùm, nàng cô đơn đứng, giống như đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.

Bóng dáng quen thuộc đến vậy.

Thôi Sóc nhớ rõ nhiều năm về trước, hôm đó là ngày giỗ của mẫu thân, hắn cũng từng lẻ loi đứng một mình trong viện, chung quanh mờ mịt, lại tìm không thấy đường về nhà.

Ngày đó sau khi gặp mặt Cố tam lang, Thôi Sóc tận lực dùng giọng điệu lơ đãng hỏi: “Vừa rồi ở trong sân ta nhìn thấy một tiểu cô nương, trên mắt quấn băng, một mình ở đó chơi đùa với chim sẻ. Cử chỉ rất có ý tứ, là thị nữ phòng nào?”

Cố Tam lang lập tức hiểu ra, cười nói: “Người huynh nói có lẽ là đường muội bà con xa của ta. Mấy tháng trước muội ấy vừa đến Dục đô, gần đây bị chứng quáng tuyết, đang bôi thuốc!”

“À.” Hắn ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Dáng vẻ của muội muội huynh làm cho người ta yêu thích.”

Cố Tam lang khoa trương nhướng mi, “Nếu muội ấy biết đàn lang trong mộng của toàn bộ thiếu nữ Dục Đô khen mình xinh xắn, ắt hẳn sẽ mừng rỡ đến không ngủ được!” Dừng một chút, không nhịn được phụ họa, “Nhưng quả thật, đường muội này của ta tâm tính thuần lương, ôn hòa, so với mấy muội muội ruột của ta còn làm cho người khác yêu thích hơn.”

“Nàng tên là gì?” Hắn tiếp tục dùng giọng điệu không chút để ý hỏi.

Cố Tam lang bỗng nhiên cảnh giác, nghiêm túc nhìn hắn, “Hỏi nhiều như vậy, không phải huynh có ý gì với muội ấy đi?”

Thôi Sóc cười nhẹ: “Huynh suy nghĩ nhiều rồi. Nếu ta cưới muội muội huynh, chẳng phải thành muội phu của huynh? Sau này còn phải gọi huynh một tiếng đại ca! Hướng về phía này, ta cũng tuyệt đối không muốn làm như vậy.”

Hắn nói như vậy, quả nhiên làm cho Cố Tam lang cười to, không còn nghi ngờ, “Nói cho huynh cũng không sao. Muội ấy tên là Cố Vân Tiện, phụ mẫu muội ấy thì hay gọi muội ấy là Vân Nương, nhưng huynh cũng biết đấy, người người đều là Vân Nương, nữ nhi đồng lứa này của Cố thị đều theo chữ Vân. Cho nên người trong phủ dựa theo thứ tự trong chi bọn họ, gọi muội ấy một tiếng Tam nương tử.”

Cố Vân Tiện. Vân Nương. Thôi Sóc thầm đọc trong lòng, sau đó nở nụ cười nhạt.

Hắn nghĩ, đây thật sự là cái tên hay.

Giống như con người của nàng, khiến hắn thích.

HẾT CHƯƠNG 63