Vừa thất thần một chút, nàng đã bị trượt chân. Thân thể Cố Vân Tiện lắc lư, sắp ngã xuống từ trên xe ngựa!
“Nương nương coi chừng!”
“Cẩn thận!”
Hà Tiến cảm thấy một lực lớn đè lên tay, suýt nữa bị dọa sợ đến thất kinh hồn vía. Dưới tình thế cấp bách không thể màng đến quy củ, hắn nắm lấy cánh tay Cố Vân Tiện kéo vào lòng, lấy thân mình làm đệm đón lấy nàng!
Hai người cùng ngã lên mặt đất, Cố Vân Tiện ngã lên người Hà Tiến, chân mày nhíu chặt. Mọi người xung quanh bị biến cố bất ngờ này dọa sợ choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng.
A Từ và Thái Hà thấy vậy vội vàng nhảy xuống từ xe ngựa, chạy đến bên cạnh Cố Vân Tiện, đỡ nàng dậy.
“Nương nương, người có sao không?” Thái Hà vội vàng hỏi “Người có bị thương chỗ nào không?”
Cố Vân Tiện lắc đầu, dựa vào nàng đứng lên: “Ta không sao.”
Hà Tiến kịp thời đón được, cho nên nàng không có việc gì.
Nàng ngước mắt thấy Thôi Sóc vốn cách nàng mười mấy bước đã thúc ngựa đi đến bên cạnh, đang lo lắng nhìn nàng.
Nếu nàng không nghe lầm thì tiếng “Cẩn thận” thứ hai là do hắn nói.
Nàng gật đầu với hắn, bày tỏ cảm tạ với sự quan tâm của hắn. Thấy thế, hắn như đột nhiên nhận ra mình vừa làm gì, có chút hốt hoảng không dám nhìn.
Sau khi Cố Vân Tiện đứng vững, Hà Tiến cũng nhanh nhẹn bò dậy, liên tục cáo lỗi: “Thần đáng chết! Thần không để ý dưới chân nương nương, làm người té ngã! Tội thần đáng chết vạn lần!”
Cố Vân Tiện nói: “Trung quý nhân* không cần tự trách, bản cung không có việc gì. Mới vừa rồi là tự do bản cung trượt ngã, còn phiền người phải đỡ ta, nếu không thì…”
* Chú thích: “Trung quý nhân” là từ dùng để gọi cận thần được Hoàng đế trọng dụng.
Hà Tiến bị sợ tới không ngừng lắc đầu: “Nương nương xin đừng nói như vậy!”
Cố Vân Tiện nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn, biết chắc một lát nữa hắn sẽ phải đến chỗ Lữ Xuyên để chịu phạt. Trong cung này chính là như vậy, rõ ràng là do quý nhân các nàng làm sai, nhưng chịu phạt luôn là những cung nhân ở dưới.
Nhưng mà dựa theo cách làm người của Lữ Xuyên, Hà Tiến là học trò của hắn, chắc là sẽ không có việc gì.
“Chuyện gì xảy ra?” Một tiếng nói trầm thấp vang lên.
Cố Vân Tiện quay đầu mới phát hiện Hoàng đế đã bước xuống khỏi xe ngựa.
Mọi người đều quỳ xuống, các quan viên trên ngựa cũng rối rít nhảy xuống, quỳ xuống hành lễ, miệng nói thánh an.
Hoàng đế không để ý bọn họ, đi đến trước mặt Cố Vân Tiện, đỡ nàng dậy rồi nói: “Trẫm ở bên trong nghe động tĩnh ngoài này thật lớn, Vân nương, nàng bị sao vậy?”
Cố Vân Tiện hơi lúng túng, không biết phải giải thích như thế nào.
Chẳng lẽ nói do mình thất thần, xuống xe ngựa không để ý dưới chân nên bị ngã ?
Nói vậy nhất định sẽ bị hắn cười nhạo!
“Khởi bẩm Hoàng thượng, là do thần… thần không cẩn thận đỡ nương nương, mới khiến nương nương…” Hà Tiến lắp bắp giải thích.
Hắn còn chưa nói hết, hoàng đế đã hiểu, hơi nhíu mày “Nàng bị ngã? Ngã chỗ nào? Có bị trật chân không?”
“Không, không có.” Cố Vân Tiện vội nói, “Thần thiếp không sao. Là do thần thiếp vô ý nên mới bị ngã, cũng may có Hà Tiến đỡ lấy, nếu không thì rất thảm.”
Hoàng đế vẫn nhíu chặt mày, không biết có nghe nàng giải thích hay không.
Nàng còn đang suy nghĩ, đột nhiên trời đất quay cuồng, tới khi kịp phản ứng lại thì đã thấy mình bị hắn ôm ngang.
Lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy!
“Lên xe trước đi.” Mặt hắn vẫn dửng dưng như cũ, cứ như thể tư thế hai người lúc này không có bất kỳ điều gì không ổn. “Lữ Xuyên, truyền ngự y.”
Thôi Sóc quỳ dưới đất, nhìn nàng bị hoàng đế ôm vào lòng, từng bước, từng bước đi về phía ngự liễn hoàng long phía trước. Bởi vì tầm mắt thấp, hắn chỉ có thể thấy được vạt áo rủ xuống của nàng, gấm vóc màu xanh đen, một màu rất đẹp, giống như mặt hồ tháng sáu.
Cố Vân Tiện vốn không sao, tất nhiên khi ngự y xem qua cũng không thấy vấn đề gì, chỉ cho chút thuốc an thần theo lệ rồi lui xuống.
Cố Vân Tiện co người nằm trên nhuyễn tháp, còn có chút tức giận.
Cố Vân Tiện nói: “Tự hoàng thượng không biết sao?”
“Trẫm quả thật không biết.” Hoàng đế mặt đầy vẻ vô tội.
“Ngài mới vừa rồi trước mặt nhiều người như vậy….” Cố Vân Tiện tức giận, “Ngài không biết ta rất…”
“Rất làm sao? Xấu hổ à?” Hắn kéo dài giọng cười.
Thấy mặt nàng đổi sắc có vẻ sắp trở mặt rồi, hắn lập tức thức thời mà ngưng đùa giỡn: “Không sao, không sao mà, cũng chỉ là ôm một chút thôi, không có việc gì! Lần này thuộc hạ mang theo cũng không nhiều, những kẻ ngoan cố thích càu nhàu trẫm cũng không mang theo một ai, nàng không cần quá để ý.”
Tuy là nói vậy, nhưng nàng vừa nghĩ đến có nhiều người nhìn như thế, vẫn không nhịn được mà thẹn thùng lúng túng.
Oán hận ngoảnh đầu đi, nàng không thèm nhìn hắn.
Hắn lại không buông tha mà ngồi xuống bên cạnh nàng, vòng tay ôm từ phía sau. Tay hắn vừa dài vừa mạnh mẽ, dịu dàng ôm trọn vòng eo nàng.
“Ta nói rồi, nàng đừng suy nghĩ lung tung vô căn cứ cả ngày thế, sẽ rất mệt.” Hắn đặth cằm lên vai nàng “Lần này xuất cung, trẫm chính là muốn đưa nàng ra ngoài chơi, thả lỏng một chút. Nàng lại vẫn giống như khi trong cung thì phí hoài rồi.”
“Đặc biệt mang ta đi?” Nàng quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Trước đây lúc hắn nhắc với nàng về chuyện đi hành cung, chỉ nói là ở trong cung mãi cảm thấy bức bối, chứ không hề nói muốn mang nàng ra ngoài.
“Trẫm chưa nói sao?” Hắn dường như có chút kinh ngạc, chốc lát sau mới kịp phản ứng” “À, ta quên mất.”
Nàng không còn gì để nói nữa.
“Nhưng mà” hắn sáp lại gần chút nữa, cụng vào trán nàng, cười dịu dàng: “Trẫm chưa nói, chẳng lẽ nàng cũng không nhìn ra sao?”
“Thần thiếp làm sao mà nhìn ra được chứ?”
“Nàng xem, hễ là những người nàng không thích trẫm đều không mang theo một ai. Danh sách đều vì nàng mà định đoạt…” Hắn lẩm bẩm, “Rõ ràng như vậy, nàng còn không nhìn ra sao?”
Nàng hoàn toàn ngơ ngác.
Lần này danh sách những cung tần đi theo có thể thuận lợi như vậy, nàng vẫn nghĩ là do mình đã chuẩn bị thoả đáng. Quả thật trong quá trình nàng cũng từng nghĩ thuận lợi như vậy có phải hơi quá không? Hôm nay đã hiểu, thì ra được như thế là do hắn ở sau yên lặng thuận theo mình?
“Trẫm mang nàng ra ngoài chơi là mong nàng có thể vui vẻ.” Hắn nhẹ giọng nói “Những kẻ nàng không muốn nhìn thấy sẽ không xuất hiện trước mặt nàng.”
Nàng im lặng, một lát sau tựa vào ngực hắn.
Hắn thấy nàng ngoan ngoãn vậy, khẽ mỉm cười, “Cho nên nàng phải vui vẻ một chút. Đừng mãi vướng bận quy củ, lễ tiết gì đó. Ra khỏi hoàng cung, chúng ta có thể sống tự tại một chút.”
“Vâng” Nàng nhẹ giọng nói “A Vân đã biết.”
Ôn Tuyền cung trên núi Mậu là hành cung của tiền triều, sau này bị chiến tranh phá hủy. Sau khi Đại Tấn dựng nước, Thái tổ cho trùng tu nơi này với quy mô gấp ba, sau này trải qua nhiều thời kì đế vương sửa sang thêm, nơi này quả nhiên là nhà vàng lầu ngọc, tháp cao vườn rộng, hoa lệ không thể tả.
Toàn bộ Ôn Tuyền cung được chia thành ba mươi sáu chủ điện, bảy mươi hai thiên điện, nơi ở của Đế Hậu theo thứ tự là Nghi Nguyên điện và Nhu Nghi điện, là nơi được xây dựng rộng lớn phóng khoáng nhất.
Lần này Cố Vân Tiện không ở Nhu Nghi điện mà ở điện lớn thứ ba của Ôn Tuyền cung, Lưu Du điện. Nơi này xây dựng không được như Nhu Nghi điện, chỗ nhỏ nhưng lại vô cùng tinh xảo, chỉ mỗi chính điện thôi đã có mười hai viên dạ minh châu để chiếu sáng buổi tối.
An bày tất cả xong xuôi thì cũng đến hoàng hôn. Cố Vân Tiện ngồi trong điện gảy một khúc Lục y, hoàng đế ngồi bên lẳng lặng nhìn.
Mỗi khi nàng đánh đàn, vẻ mặt đều hết sức chuyên chú, giống như đang làm gì đó hết sức quan trọng.
Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhìn hắn như vậy, mà những lúc như thế, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ.
Hắn thích vẻ mặt đó của nàng.
“Bệ hạ?”
Hắn hồi thần lại mới phát hiện Cố Vân Tiện đã đánh xong một khúc nhạc, đang nhìn hắn nhướng mày.
“Bệ hạ lại thất thần, là do thần thiếp gảy đàn không hay sao?” Nàng giận dỗi nói.
Hắn bật cười, “Sao lại thế được? Trẫm đang nghĩ đêm còn dài, phải làm chuyện gì đó thú vị, nếu không đặc biệt đi một chuyến này không còn ý nghĩa nữa.”
“Bệ hạ muốn làm gì?” Cố Vân Tiện đáp.
Hắn kéo tay nàng, “Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút. Dạo ngắm Ôn Tuyền cung trong đêm.”
Hoàng thượng cùng Sung dung nương nương đi dạo hành cung, trận thế tất nhiên rất kinh người. Lữ Xuyên kêu mười mấy người đi theo, nhưng hoàng thượng lại ngại phiền, câu đầu tiên đã đuổi tất cả đi. Cuối cùng sau một hồi giằng co, chỉ để lại bốn tên thái giám, cộng với Lữ Xuyên và A Từ, tổng cộng sáu người.
Bốn tên thái giám hai trước hai sau cầm lồng đèn soi đường, ban đêm trên núi rất lạnh, Cố Vân Tiện và Hoàng đế đều mang áo khoác ngoài, vạt áo bị gió thổi, thoạt nhìn cũng có phần phiêu dật.
Một đường nhẹ nhàng lả lướt, cảnh sắc bên đường cũng mỹ lệ và tự nhiên vô cùng. Cố Vân Tiện híp mắt, chỉ cảm thấy từng đợt gió mát mẻ, mang theo hương hoa thoang thoảng, khiến lòng nàng cũng muốn chìm đắm theo.
Tinh thần được thả lỏng, lần đầu tiên nàng chủ động ôm lấy tay hoàng đế, từ từ tựa đầu vào vai hắn.
Cảm giác được đầu nàng trên vai, hoàng đế không nhịn được mỉm cười. Nắm lấy bàn tay mềm mại, dùng mấy phần khí lực, tựa như cầm vật gì đó dễ vỡ.
“Nơi này thật tốt.” Cố Vân Tiện lẩm bẩm “Đẹp hơn Ngự Hoa Viên nhiều.”
Hắn mỉm cười “Nàng thích nơi này sao? Nếu nàng thích, sau này chúng ta sẽ thường tới đây. Bây giờ khí trời còn chưa trở lạnh, đợi đến đầu năm sau, vào tháng giêng, trẫm lại mang nàng đến ngâm suối nước nóng. Hồi nhỏ trẫm thích nhất là được đến đây vào lúc trời đổ tuyết, khi đó cây cối trên núi đều phủ một lớp tuyết, trông như băng khắc, cảnh sắc đó mới thật sự là đẹp.”
Tuy trước đây Cố Vân Tiện cũng đã đến Ôn Tuyền cung, nhưng chưa bao giờ đến đây vào mùa đông, nghe vậy cũng không nhịn được nói, “Bệ hạ nói thật hay. Thần thiếp nghe thôi đã cảm thấy thật đẹp.” Nàng lại dựa gần hơn “Cứ quyết định vậy đi, chờ đến khi tuyết rơi ngài phải dẫn ta đến đây chơi.”
Hắn cười nói, “Được, quyết định vậy đi.”
Nàng nhìn quanh bốn phía, lặp lại lần nữa, “Nơi này thật tốt.”
Hắn không cười nàng nói mãi một câu, ngược lại còn hùa theo, “Đúng vậy, nơi này thật tốt.”
Cùng nàng tay trong tay như vậy, thật tốt.
Bọn họ không nghĩ tới sẽ gặp phải quan viên tuỳ giá ở nơi này.
Ôn Tuyền cung có chỗ ở dành riêng cho ngoại thần, nhưng có lẽ đêm dài nhàm chán, quan viên ở đây tuổi tác đều không lớn, không chịu được tịch mịch nên tụ ba tụ năm, mỗi nhóm chọn một nơi kín đáo, ngâm thơ bàn khúc, vô cùng phong nhã.
Cố Vân Tiện nhìn thấy bọn họ, là Thôi Sóc, tân khoa Tiến sĩ đứng thứ hai Lâm Mậu cùng với Lễ bộ thượng thư Đỗ Thanh.
Bọn họ chọn một ngôi đình hóng gió cạnh hồ, ba người ngồi trong đình, nói chuyện trên trời dưới đất, tiếng cười không ngừng. Lâm Mậu và Đỗ Thanh đều là người vui buồn lộ ra ngoài mặt, hôm nay vừa gặp đã cảm thấy hết sức ăn ý, có vẻ như muốn kết nghĩa huynh đệ. Thôi Sóc ở bên cạnh cười khẽ, nhâm nhi ly rượu ngon.
“Như Cảnh ngươi đừng uống nhiều quá, ngày mai hoàng thượng còn cần ngươi làm bạn.” Lâm Mậu nhắc nhở, “Nếu như đầu óc người không tỉnh táo, trở về sẽ bị hỏi tội.”
Lâm Mậu vừa nói xong, Đỗ Thanh liền cười nói: “Ta thấy Như Cảnh đâu cần phải uống say mới đầu óc không tỉnh táo, dù có không dính giọt rượu thì hắn đã không gì không dám làm rồi.” Lại lắc đầu một cái, “Lúc Hoàng thượng thưởng bữa ăn lại còn chủ động gọi món, ta lớn như vậy mới nghe lần đầu. Còn phải đa tạ Như Cảnh ngươi cho ta mở mang kiến thức.”
Thôi Sóc không để ý lời giễu cợt của bọn họ, tầm mắt chuyển ra phía. Hai người kia thấy vẻ mặt khác thường của hắn, vội vàng quay đầu nhìn, trông thấy dưới bóng cây không xa, bệ hạ mang theo một vị phi tần cùng vài người dưới, đang nhìn họ đầy hứng thú.
Hai người cả kinh, vội đứng dậy quỳ xuống hành lễ. Thôi Sóc chậm hơn họ một bước, cũng quỳ xuống theo, “Vi thần tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Do dự nhìn người bên cạnh hắn, “Tham kiến Nguyên Sung dung nương nương, nương nương đại an.”
Bọn họ gọi phong hào của Cố Vân Tiện, thế nhưng nàng cũng không thấy kinh ngạc. Sở dĩ những quan viên này nhận ra nàng, phải nói đến công của người kia đã ôm nàng trước mặt mọi người. Một hành động của hoàng đế, đã đẩy nàng ra đầu ngọn gió. Chỉ sợ không chỉ ba người này, tất cả quan viên đi theo đều biết nàng.