Khi Cố Vân Tiện trở lại điện Lưu Du thì cũng sắp tới giờ cơm trưa. A Từ dâng cho nàng một tách trà nóng, khẽ cười rồi nói: “Khi nãy Trang Tiệp dư nương nương và Nhu Uyển nghi đều sai người tới hỏi xem chiều nay tiểu thư có muốn tới cùng dùng trà hay không.”
“Em trả lời thế nào?” Cố Vân Tiên chậm rãi hỏi.
“Nô tỳ nói buổi chiều tiểu thư còn có việc, đành để hôm khác sẽ qua.” A Từ lại nói tiếp, “Buổi sáng trước khi bệ hạ rời đi đã căn dặn rằng chiều nay sẽ tới. Nô tỳ cảm thấy tiểu thư nên ở trong điện chờ người thì tốt hơn.”
Cố Vân Tiên suy nghĩ một lúc rồi đáp bâng quơ: “Em sai người đi báo với các muội ấy là chiều nay ta sẽ qua.”
“Tiểu thư?” A Từ kinh ngạc.
Cố Vân Tiện cũng không để ý tới phản ứng của nàng ấy, thuận tay để tách trà lên án kỷ.
Thái độ giận dỗi trẻ con này muốn dùng cũng phải dùng đúng mực, làm quá mức sẽ chỉ gây hỏng việc, đặc biệt là với vị Hoàng đế tính tình thất thường này.
A Từ thấy ý nàng đã quyết, cũng không định giải thích gì thêm thì cũng không dám hỏi nhiều.
Liễu Thượng cung thấy vậy thì mỉm cười nói: “Làm phiền ATừ cô nương xuống bếp hỏi xem đã có thể dùng cơm trưa hay chưa.”
A Từ biết hai người có chuyện muốn nói, có mình ở đây sẽ không tiện, nên rất biết điều mà hành lễ lui xuống.
Đợi tới khi trong điện không còn ai, Liễu Thượng cung mới hỏi: “Định Mỹ nhân nói thế nào?”
Cố Vân Tiện lắc đầu nói: “Nàng ta còn chưa đồng ý.”
Liễu Thượng cung nhíu mày, nói tiếp: “Định Mỹ nhân lòng dạ thâm trầm, miệng lưỡi gian xảo, từ sau khi Trinh Quý cơ vào cung thì nàng ta vẫn luôn theo phe Trinh Quý cơ. Nương nương muốn mượn sức của nàng ta là điều dễ hiểu. Nhưng nô tỳ lo lắng nếu cuối cùngmọi chuyệnkhông thành, có khi ngay cả mục đích của chúng ta cũng bị bại lộ.”
Cố Vân Tiện day day huyệt Thái Dương, nói: “Điều ngài nói ta cũng đã nghĩ tới. Nhưng việc chúng ta đang làm vốn đã là việc khó, phải mạo hiểm một chút cũng là điều không thể tránh khỏi… Huống chi còn có Tiết Trường Tùng…”
Lời vừa thốt ra, Liễu Thượng cung đã lại im lặng.
Trước khi rời cung, Tiết Trường Tùng đã ghé qua Hàm Chương điện một lần, báo với Cố Vân Tiện kết quả điều tra của ông ta.
Không thuận lợi. Cực kỳ không thuận lợi.
Tiết Trường Tùng đã thử rất nhiều cách, dù đã tìm đọc những đơn thuốc được kê lúc trước và xem cả sổ ghi chép về bệnh tình của Thái hậu nhưng vẫn không tìm ra điểm gì đáng ngờ. Quả thực là không có chút đầu mối nào.
Cho dù Liễu Thượng cung đã nghĩ cách để hướng cuộc điều tra của Tiết Trường Tùng về phía Trinh Quý cơ nhưng cũng không có phát hiện gì.
Cố Vân Tiện tin rằng, nếu sau một tháng nữa mà không có gì tiến triển, Tiết Trường Tùng nhất định sẽ thầm nghĩ rằng tất cả là do nàng suy nghĩ quá nhiều. Thái Hậu thực sự là qua đời vì bệnh nặng chứ chẳng phải do có người âm thầm hãm hại.
Mà tới lúc đó, nàng cũng sẽ không còn lý do gì để buộc ông ấy tiếp tục điều tra.
Tình thế bây giờ đang hết sức bất lợi cho nàng, nàng không thể không chuẩn bị biện pháp ứng phó trước.
“Định Mỹ nhân còn đang do dự, nàng ta xin thêm thời gian để suy nghĩ.” Cố Vân Tiện nói tiếp: “Huống chi, nếu nàng ta thực sự biết nhiều chuyện bí mật, đó sẽ là lợi thế khiến nàng ta tự tin hơn nhiều. Thà rằng chúng ta cứ cho nàng tasuy nghĩ thêm mấy ngày, đến lúc đó sẽ có biến chuyển.”
Thấy nàng nói như vậy, Liễu Thượng cung cũng chỉ gật đầu.
Sau bữa trưa, Cố Vân Tiện đi thẳng tới tẩm điện của Trang Tiệp dư. Lúc rời đi A Từ còn nhìn nàng mãi, có vẻ đang mong chờ nàng sẽ đột nhiên thay đổi ý định, chịu ở lại tẩm điện ngoan ngoãn chờ bệ hạ tới.
Kết quả đương nhiên là không như nàng ấy mong đợi.
Trang Tiệp dư gần đây có được ít trà ngon, liền chủ tâm mang theo tới Ôn tuyền cung, mời Cố Vân Tiệp và Nhu Uyển nghi cùng nếm thử.
“Nước suối trên Mậu sơn đúng là tốt nhất, dùng để pha trà còn ngon hơn dùng nước sương buổi sớm.” Trang Tiệp dư nói: “Từ lâu thần thiếp đã muốn thử một lần, lúc này đã tới được đây thì không thể để lỡ cơ hội.”
Cố Vân Tiện bưng lên tách sứ đế trắng men xanh tráng mỏng, khẽ ngửi hương thơm của trà, trên môi nở nụ cười: “Phồn Tố muội chẳng để tâm tới những chuyện khác, chỉ có trà đạo mới khiến muội yêu thích đến vậy. Càng ngày càng am hiểu!”
Trang Tiệp dư cười nói: “Trong hoàng cung này mỗi ngày đều dài như vậy, thần thiếp dù thế nào cũng phải tìm việc nào đó để dành tâm trí vào, nếu không sẽ buồn chết mất!”
Nhu Uyển nghi cười nói: “Trang tỷ tỷ nói như vậy, ý là Nhị hoàng tử ngoan ngoãn hiểu chuyện giúp cho vị mẫu thân tài hoa như tỷ được thanh nhàn. Đâu giống như thần thiếp, mỗi ngày đều bị tên quỷ nhỏ bướng bỉnh kia chọc phá, nhiều khi đến cơm còn không kịp ăn.”
Hai người họ ở cùng một cung, thân phận địa vị lại tương đồng, tuy đều không được sủng ái nhưng trong cung lại chỉ có hai vị phi tử này sinh được hoàng tử, ở gần nhau tự nhiên sẽ có nhiều đề tài để trò chuyện. Trong khoảng thời gian cùng chung sống, hai người từ lâu đã thân như tỷ muội.
“Tam hoàng tử tinh nghịch hoạt bát, sau này nhất định sẽ là một nam tử hán anh dũng khí phách. Nam nhi phải như vậy mới tốt! Đâu như A Hàng nhà ta, tính cách hiền lành quá mức, diện mạo lại tuấn tú thư sinh như vậy, nhiều lúc ta còn cảm thấy nó giống một đứa bé gái hơn!”
Cả buổi nói chuyện Nhu Uyển nghi đều bị Trang tiệp dư chọc cười rộ lên. Cầm khăn để che giấu nụ cười, Nhu Uyển nghi quay đầu lại thấy Cố Vân Tiện đang mỉm cười nhìn các nàng.
Trước giờ Nhu Uyển Nghi đều có phần sợ hãi thủ đoạn lợi hại của Nguyên Sung dung, khoảnh khắc này bị nàng nhìn như vậy, rõ ràng ánh mắt không có ác ý, nhưng vẫn khiến nàng ấy tự dưng run rẩy cả người.
Đến lúc này nàng ấy đột nhiên nhớ ra, mình cùng Trang Tiệp dư nói chuyện về con trai thật vui vẻ, lại quên mất Nguyên Sung dung gả cho bệ hạ đã nhiều năm mà tới nay vẫn chưa từng sinh hạ hoàng tự.
Nương nương nghe đề tài này chắc hẳn là không vui vẻ gì phải không?
Thấy Nhu Uyển nghi bỗng nhiên trở nên rụt rè, Trang Tiệp dư cũng sửng sốt. Đến khi nàng ấy bắt gặp ánh mắt của Cố Vân Tiện thì cũng hiểu ra vấn đề.
Trang Tiệp dư bỗng chốc cảm thấy xấu hổ, chỉ dám lén đưa mắt nhìn Cố Vân Tiện có vẻ sợ nàng sẽ tức giận.
Cố Vân Tiện thấy thế thì hơi mỉm cười, nói: “Trà cũng uống rồi, bổn cung hơi mệt, đi về trước.”
Hai người vội vàng đứng dậy, cùng tiễn Cố Vân Tiện tới cửa điện, nhìn nàng lên kiệu.
“Được rồi, tiễn đến đây thôi.” Cố Vân Tiện ngồi trên kiểu, sắc mặt có vẻ mệt mỏi.
Hai người cùng hành lễ: “Thần thiếp cung tiễn nương nương.”
Cung nhân nâng kiệu đi về phía Lưu Du điện, Cố Vân Tiện đưa mắt nhìn đình đài lầu các khắp bốn phía, mặt không biểu cảm.
Nàng đương nhiên biết các nàng ấy nghĩ gì. Đơn giản là nghĩ nàng không có con cái, lo lắng nàng nghe được những lời này sẽ không vui nên mới có phản ứng như vậy.
Thực ra nàng cũng không để ý chuyện có con hay không nhưng thái độ của các nàng ấy lại nhắc nhở Cố Vân Tiện. Thời gian trôi qua, nàng càng ngày càng được bệ hạ sủng ái, nếu giờ nàng còn không có con thì sẽ không còn là chuyện hợp lý như trước đây nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ có người bắt đầu hoài nghi, vì lý do gì mà nàng nhập cung đã nhiều năm, hiện giờ lại đang đắc sủng nhất hậu cung, mà trong bụng chẳng có chút động tĩnh nào.
Rốt cuộc là phúc khí còn chưa đủ hay căn bản là không có khả năng sinh con?
Những chuyện phiền lòng càng ngày càng nhiều!
Kiệu vừa tới cửa Lưu Du điện, Cố Vân Tiện đã nhìn thấy ngự liễn trong sân. Nàng chống cằm suy nghĩ một chút rồi bảo cung nhân dừng kiệu.
Còn chưa vào đến trong điện đã nghe thấy tiếng đàn du dương truyền đến. Nàng đứng ở cửa nghe một lúc rồi mới chậm rãi đi vào.
Một thân áo bào đen ngồi sau án kỷ, mười ngón tay thon dài gảy huyền cầm, nhìn qua thấy thật thảnh thơi.
“Bệ hạ.” Nàng hành lễ.
“Đã về rồi sao?” Hoàng đế không ngẩng đầu lên, vẫn bình tĩnh tiếp tục đánh đàn.
“Đã về.” Cố Vân Tiện vẻ mặt thản nhiên.
Khẩu khí của nàng khiến Hoàng đế phải nhăn mày. Tiếng đàn im bặt, hắn cuối cùng cũng ngước mắt nhìn nàng soi xét.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Cố Vân Tiện mang ý cười, tựa như kế hoạch được vạch sẵn tỉ mỉ đã thành công nên đang vô cùng đắc ý.
Hoàng đế nhìn nàng một lúc, cuối cùng đành lắc đầu cười rộ lên, thở dài nói: “Nương nương nếu đã về thì xin mời ngồi, nghe trẫm đàn xong một khúc nhạc này. Nếu tâm tình nương nương tốt, xin hãy cho biết cao kiến để trẫm đây được lĩnh giáo ít nhiều.”
Lời nói bông đùa tự nhiên, tự biến mình thành một vãn bối nhỏ nhoi đang xin lĩnh giáo cầm nghệ, còn Cố Vân Tiện lại thành một danh sư khó cầu, đích thực là hết mực khiêm tốn cùng cung kính.
Cố Vân Tiện buồn cười, cười rộ lên khiến đôi mắt cong cong như một mảnh trăng non, nhìn như vậy lại thấy vài phần nghịch ngợm đáng yêu.
Hoàng đế nhất thời bị biểu cảm phong tình hiếm có này của nàng mê hoặc, một khắc kia không thể dời mắt. Giật mình hoàn hồn mới phát hiện, bản thân mình lại giống một tên nhóc con ngây ngẩn ngắm nhìn một cô nương gái.
Bộ dạng lúng túng này của Hoàng đế đúng là hiếm thấy vô cùng, khiến cho Lữ Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy cũng phải phì cười. Hoàng đế tức giận trừng mắt nhìn hắn, quay đầu thấy Cố Vân Tiện cũng đang mỉm cười nhìn mình, lại càng thêm lúng túng.
Cúi đầu khẽ ho khan một tiếng, hắn nói: “Trẫm nói muốn đánh đàn, nàng có nghe hay không?”
“Nghe! Sao lại không nghe!” Cố Vân Tiện vội vàng nói, tự động ngồi xuống bên cạnh hắn, ra vẻ chăm chú lắng nghe.
Hoàng đế bị đôi mắt sáng ngời của nàng làm cho bối rối, cảm thấy như mỗi ngón tay đều nặng ngàn cân, lập tức vụt đứng dậy.
“Ơ? Bệ hạ muốn đánh đàn cho thần thiếp nghe mà?” Cố Vân Tiện dò hỏi: “Sao lại không đàn nữa?”
“Chuyện này tối nói sau.” Hoàng đế nói: “Trẫm hôm nay tới tìm nàng cũng không phải vì chuyện này.”
“Vậy là chuyện gì?”
Hoàng đế không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Lữ Xuyên, hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Lữ Xuyên đáp: “Dạ, đã chuẩn bị xong.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu. Hắn nắm lấy tay phải Cố Vân Tiện, mười ngón tay đan vào nhau, hắn ôn nhu nói: “Trẫm chẳng phải đã nói muốn dẫn nàng đi chơi sao?”
“Đúng là… Chúng ta không phải đang đi chơi rồi sao?” Ôn Tuyền cung chẳng lẽ còn không phải chốn giải sầu hay sao?
Hoàng đế lại theo thói quen đưa tay búng trán nàng, cười nói: “Nàng cũng quá coi thường trẫm rồi! Tới suối nước nóng không thì nói làm gì? Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, trẫm mang nàng đi chơi những nơi khác thú vị hơn.”
Cố Vân Tiện kinh ngạc hai mắt mở to.
Cho tới tận khi ngồi trên xe ngựa lên núi, Cố Vân Tiện vẫn không dám tin.
Nô tài theo hầu cùng các đại thần đều đang ở trên núi, thế mà Hoàng đế lại dám mang theo nàng lén lút trốn ra khỏi hành cung?
Thật đúng là…
Quay đầu nhìn về phía tên đàn ông dám cả gan làm loạn kia, Cố Vân Tiện thận trọng lên tiếng: “Chúng ta bây giờ đang đi đâu đây?”
Hắn dựa vào đệm mềm, phong thái nhàn nhã, đáp: “Tới nơi rồi nàng sẽ biết.”
Cố Vân Tiện vẫn hơi lo lắng sẽ bị phát hiện, ngập người nói tiếp: “Kỳ thật trên Mậu sơn cũng có rất nhiều cảnh đẹp, chúng ta cũng không cần đi đâu xa đâu! Thần thiếp cảm thấy…”
Hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, để nàng tựa lên ngực mình, nói: “Khi nãy lá gan của nàng không phải lớn lắm hay sao? Dám vứt trẫm ngồi trong điện chờ nàng, thế sao bây giờ lại sợ sệt gì?”
Cố Vân Tiện hậm hực.
Việc trêu chọc hắn một chút cùng với việc giấu các đại thần tự ý trốn ra khỏi hành cung có điểm nào giống nhau à?
Nàng hoàn toàn không ngờ lại bị bẫy như vậy.
“Đừng cau mày!” Hắn đưa tay ra vuốt ve mái tóc nàng, nói tiếp: “Trẫm đảm bảo, lát nữa khi nàng tới nơi, nhất định sẽ cảm thấy không uổng công vô ích. Nàng chắc chắn sẽ không hối hận đâu.”