Một ngày sau khi Cảnh Phức Thù được ban chết, lục cung mới lần lượt nhận được tin tức.
Hoàng đế ban bố lý do là Cảnh thị sai Bạc Cẩn Nhu mưu hại hoàng duệ, đồng thời mưu toan hãm hại Nguyên Sung dung, hai tội gộp lại không thể tha thứ, ban cho tự sát.
Lí do thoạt nghe rất quang minh chính đại, không tìm ra chỗ nào không đúng, thế nhưng vẫn không ngăn được mọi người sinh lòng nghi hoặc.
Trước đó một ngày Cảnh thị mới bị định tội, ngay đêm đó đã bị ban chết. Dù sao đi nữa quyết định của bệ hạ lần này cũng quá nhanh.
Người vội vàng như vậy phải chăng đang muốn giấu giếm điều gì?
Nhưng mà dù mọi người có bán tín bán nghi thì cũng không ai dám đi điều tra. Đã là tin tức bệ hạ muốn ém xuống thì chỉ có những kẻ không muốn sống nữa mới truy cứu đến tận cùng mà thôi. Huống chi hết thảy đều đã kết thúc, có làm cũng không được gì.
Nhớ tới Cảnh Phức Thù nay đã hương tiêu ngọc vẫn, mọi người không khỏi thốn thức trong lòng.
Người con gái ấy đã từng là truyền kì trong hậu cung Đại Tấn. Thân là chính phi của Chu vương, sau khi phu quân chết đi, nàng ta lại có thể chống lại áp lực nặng nề mà đổi sang hầu bệ hạ, vừa vào cung đã được thánh sủng, kể cả Hoàng hậu một thời cũng không thể chống lại.
Cho dù kết cục như thế nào, nàng ta thực sự đã từng khiến mọi người ngưỡng mộ không thôi.
Có lẽ bệ hạ vẫn còn nhớ tới những chuyện ngày xưa năm cũ nên mới không đối xử với Cảnh Phức Thù tuyệt tình như với Bạc Cẩn Nhu.
Nàng ta được an táng ở phi lăng với vị trí Tiệp dư, không có thụy hiệu.
Trinh Tiệp dư một thời sủng quan lục cung cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất khỏi chốn cung đình, để lại cho thế nhân một đoạn truyền thuyết, một câu chuyện ân oán tình thù để luận bàn lúc trà dư tửu hậu.
*
Trong lúc các cung nhân còn cảm thán không thôi với kết cục của Cảnh Phức Thù, năm Vĩnh Gia thứ tư yên lặng đến gần.
Ngày hai mươi tháng Chạp, Hoàng đế cho gọi Dục Thục nghi và Cố Vân Tiện cùng đến Đại Chính cung.
Sau khi cho hai người yên vị, Hoàng đế thản nhiên nói: “Gần đây trong cung nhiều thị phi khiến lòng người bàng hoàng, trẫm không đủ kiên nhẫn nghe những lời đồn đại kia, nhưng cũng biết dưới sức ép cường quyền càng dễ sinh ra đồn đại sôi nổi. Hai người các nàng có cách gì để chuyển sự chú ý của mọi người đi không?”
Dục Thục nghi chớp mắt, cười nhẹ: “Thần thiếp có một cách này.”
“Nói ra nghe thử.”
“Bệ hạ đăng cơ đa được bốn năm, số lượng phi tần trong cung lại không nhiều, nhiều vị trí cao vẫn còn trống, lại có không ít cung tần đã lâu chưa được tăng phân vị. Thần thiếp nghĩ nếu bệ hạ đã muốn tìm đề tài bàn luận mới, chi bằng hãy đại phong hậu cung. Thần thiếp tin rằng việc này vừa được ban bố, mọi người sẽ không còn để ý những chuyện khác nữa.”
Hoàng đế ngẫm nghĩ rồi nói: “Nàng nói cũng có lí.” Nói xong câu đó, hắn không quyết định ngay mà quay sang hỏi Cố Vân Tiện: “Vân nương, nàng thấy thế nào?”
Cố Vân Tiện đáp: “Đề nghị của Thục nghi nương nương đơn giản khả dĩ, thần thiếp thấy vậy rất tốt.”
“Vậy cứ làm thế đi.” Lúc này Hoàng đế mới hạ quyết định, “Bây giờ vừa đúng năm mới, cứ nói với bên ngoài là ân trạch lục cung, cầu phúc cho dân.”
“Thưa vâng.”
Một khi Hoàng đế đã quyết định thì sẽ bắt tay vào làm ngay. Danh sách phi tần lục cung được đưa tới, Hoàng đế lướt qua một vòng rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Dục Thục nghi: “Nói đến đây trẫm mới để ý, Trúc Ương nàng làm chức Thục nghi này cũng hai năm rồi đúng không?”
Dục Thục nghi cười nói: “Bệ hạ vừa kế vị đã phong thần thiếp làm Sung nghi, cuối năm Vĩnh Gia nguyên niên lại được tấn phong làm Thục nghi, đến nay vừa đúng ba năm.”
“Cũng đủ lâu rồi, nên tăng lên một chút.” Hoàng đế nói: “Dù sao hiện giờ sự vụ lục cung đều do nàng xử lí, tấn phong thành Chiêu nghi đứng đầu cửu tần đi. Với vị trí này, sau này nàng làm việc cũng tiện hơn nhiều.”
Dục Thục nghi nhoẻn miệng cười: “Thần thiếp tạ bệ hạ ân tiện, tất không phụ sự tin tưởng của người.”
Hoàng đế ra hiệu cho nàng ta đứng lên, sau đó nhìn đến Cố Vân Tiện: “Vân nương nàng…”
Nói tới đây, hắn bỗng dừng lại một lúc.
Cố Vân Tiện liền hiểu những băn khoăn trong lòng hắn. Vị trí Sung dung này tháng Tám năm nay nàng mới được thăng lên, đến nay cũng mới bốn tháng. Nếu lại tấn phong nữa thì quá nhanh.
Có lẽ hắn là đang khó xử.
“Phân vị hiện giờ của thần thiếp đã rất tốt rồi, không cần tấn phong đâu.” Nàng nói.
Những tưởng nói vậy Hoàng đế sẽ hài lòng giãn mày, ai ngờ hắn suy nghĩ một lúc rồi cười lắc đầu: “Tất cả mọi người đều tấn chức, sao nàng lại không được? Như vậy đi, dù sao Nguyệt nương cũng phải tấn vị, nàng thăng từ Sung dung lên Sung nghi đi.”
Theo quy củ của Quốc triều, cùng một phẩm cấp nhưng thứ tự khác nhau thì vị trí đứng trước sẽ cao hơn đứng sau một chút. Cho nên Cố Vân Tiện thăng từ Sung dung lên Sung nghi cũng xem như đã tấn chức, cho dù phân vị không đổi.
Hoàng đế lại nói: “Nếu Trúc Ương nàng thăng lên Chiêu nghi thì vị trí Thục nghi lại bỏ trống. Hai người Nguyệt nương và Kính nương, ai giữ vị trí này thì tốt hơn?”
Dục Thục nghi nghĩ ngợi một thoáng rồi đáp: “Nguyệt nương hiện đang mang thai, theo quy củ thì phi tần sau khi sinh đều được tấn thăng một bậc. Nhưng trường hợp của Cố muội muội, từ cửu tần trở lên một năm thăng đến hai lần thật quá khác người. Thần thiếp cảm thấy chi bằng cứ chọn một vị trí đứng sau trong cửu tần cho Nguyệt nương, đợi sau khi nàng ấy sinh rồi thăng lên Thục nghi cũng không muộn. Bệ hạ thấy thế nào?”
* Chú thích: vị trí của Cửu tần…
Nàng ta nói câu nào cũng hợp tình hợp lý, đều vì cung quy trật tự mà suy xét.
Nhưng Cố Vân Tiện biết, sở dĩ nàng ta nói như vậy, đơn giản là không hy vọng Minh Sung nghi thăng chức quá nhanh.
Nếu lúc này Khương Nguyệt Thường được tấn lên Thục nghi, đến sau khi sinh lại tăng thêm một bậc liền có thể ngang hàng ngang vế với nàng ta rồi, mà Thẩm Trúc Ương quyết không cho chuyện như vậy xảy ra.
Tuy nhiên, dù đã hiểu rõ tâm tư của nàng ta, Cố Vân Tiện vẫn phải tán thưởng Thẩm Trúc Ương dùng từ khéo léo vô cùng. Chưa nói đến việc chu toàn thỏa đáng, quan trọng hơn là nàng ta dùng mình làm ví dụ. Hiện giờ nàng đang được sủng ái nhất trong cung, đặc quyền đến nàng còn chưa được hưởng thì Minh Sung nghi đương nhiên không có tư cách.
Quả nhiên, Hoàng đế vừa nghe nàng ta nói vậy đã tán đồng gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời nàng đi. Thăng Nguyệt nương thành Tu nghi, Kính nương thành Thục viện.”
Tu nghi là vị trí thử bảy trong cửu tần, Thục viện là vị trí thứ năm, nói cách khác, hiện giờ thân phận của Chu Kính Như cao hơn Khương Nguyệt Thường một chút.
Mấy người thân phận cao đã định xong, những người phía dưới cũng đơn giản hơn nhiều.
Trang Tiệp dư thăng thành chính tam phẩm Quý cơ, Nhu Uyển nghi thành trắc tam phẩm Tiệp dư, Cẩn Mục hoa thành chính ngũ phẩm Tài tử, Nguyễn Quỳnh chương, Hạ Quỳnh chương lần lượt thành trắc ngũ phẩm Nhu hoa và Phương hoa. Còn một số cung tần thân phận thấp thì mỗi người tăng nửa phẩm.
Đến khi đã sắp xếp ổn thỏa phân vị cho những người này, hoàng đế rốt cuộc cũng nhìn tới một cái tên.
Định Mỹ nhân, Diệp Linh.
Dục Thục nghi thấy vẻ mặt hắn bèn dò hỏi: “Đúng là trước đây Định Mỹ nhân có giao hảo với Cảnh thị, bệ hạ nếu vẫn còn băn khoăn, không bằng không tấn phong cho nàng…”
“Thần thiếp cho rằng không thể làm vậy.” Cố Vân Tiện ngắt lời nàng ta. “Thục nghi nương nương chẳng lẽ đã quên lý do bệ hạ phải đại phong lục cung?”
Dục Thục nghi sửng sốt.
“Bệ hạ đại phong lục cung chính là để dời sự chú ý của mọi người, không cần một mực chú ý đến Cảnh thị đã qua đời. Nếu chư vị tỷ muội đều được tấn phong chỉ trừ Định Mỹ nhân, nàng ấy lại có quan hệ như thế với Cảnh thị, mọi người sao có thể không rõ?” Cố Vân Tiện nói: “Nếu bệ hạ làm vậy thì đại phong lục cung chẳng còn ý nghĩa gì.”
Nói xong câu đó, nàng không nói gì nữa, chỉ nâng ly uống một ngụm trà.
Hoàng đế nhìn nàng một cái, lại nhìn tên Định Mỹ nhân, một lúc lâu sau nhẹ nhàng cười: “Truyền lệnh trẫm, thăng Định Mỹ nhân Diệp thị thành chính tứ phẩm Thận nghi.”
Thận nghi. Thận.
Cố Vân Tiện nghe thấy danh hào này liền thầm phỏng đoán liệu Diệp Linh có thể hiểu ý Hoàng đế không.
Nếu nàng ta không thể thì tiền đồ khó lường.
Hôm nay nàng đã giữ đúng lời hứa, giúp Diệp Linh được thăng chức. Nhưng người này bản tính gian xảo, nàng cũng khó lòng thích được. Cho nên mới vừa rồi, rõ ràng có cách biện giải vài câu cho Diệp Linh để Hoàng đế không liên hệ nàng ta với Cảnh thị nhưng nàng lại không làm vậy. Không những thế, nàng còn trực tiếp chứng thực quan hệ giữa Diệp Linh và Cảnh Phức Thù, còn lợi dụng lời đồn khiến Hoàng đế cảm thấy việc tấn phong nàng ta có vài phần bất đắc dĩ.
Con đường về sau nàng ta đi thế nào đều chẳng còn liên quan gì đến nàng nữa.
*
Sau khi xử lí xong mọi việc, Dục Thục nghi đứng dậy hành lễ cáo lui. Hoàng đế thuận miệng đồng ý, mắt lại dừng trên người Cố Vân Tiện. Dục Thục nghi thấy thế liền hiểu rõ, biết điều xoay người một mình rời đi.
Thấy nàng ta đã rời khỏi, Hoàng đế mới vươn tay về phía Cố Vân Tiện, dịu dàng nhìn nàng: “Đến đây nào.”
Hoàng đế ôm nàng vào ngực, hít thật sâu mùi hương thoang thoảng trên người này.
Mấy ngày gần đây, hắn càng lúc càng thích hành động này, dường như chỉ có ôm lấy Cố Vân Tiện, cảm nhận hơi thở của nàng như vậy, những lo lắng ẩn sâu trong lòng hắn mới vơi đi một ít.
Cố Vân Tiện cụp mắt đáp: “Vậy ư? Thần thiếp thấy mình vẫn luôn nhìn bệ hạ đấy thôi.”
“Nói dối. Trẫm vẫn luôn để ý đến nàng. Có mấy lần khi Trúc Ương đang nói, mắt nàng luôn dán lấy mặt đất, đang nghĩ gì vậy không biết.” Hắn thở dài, “Không biết vì sao, rõ ràng mấy ngày gần đây thỉnh thoảng lại có thể thấy nàng, vậy mà mỗi lần nhìn nàng trẫm đều thấy như rất lâu chưa gặp.”
Cố Vân Tiện biết lúc này phải nói vài câu cho hắn vui lòng, ví dụ như “Một ngày không gặp như đã ba năm”, hoặc như “Bệ hạ nếu thật sự nhớ thần thiếp thì đừng gọi thêm người khác những lúc gặp thần thiếp”. Dù là dịu giọng nói ngọt hay ghen tuông vu vơ nàng đều biết phải đắn đo chừng mực như thế nào, thế nhưng mỗi lần nàng mở miệng lại không thể nói nên lời.
Trong lòng nàng bực bội không thôi, tưởng chừng như kiệt sức.
Trước đây nàng hao hết tâm tư chỉ để làm hắn vui vẻ, đảm bảo chính mình thánh sủng không suy, nhưng khi đó nàng làm vậy chỉ để đánh ngã Cảnh Phức Thù, để báo thù rửa hận.
Hiện giờ Cảnh Phức Thù rốt cuộc đã chết, cùng lúc tâm nguyện được hoàn thành, nàng cũng mất đi ý niệm luôn giúp nàng chống đỡ đến nay.
Mấy ngày gần đây, nàng lười biếng vô cùng.
Không muốn phải động não, cũng không muốn mưu tính lòng người, việc phí tâm sức duy nhất chính là dùng lời nói chèn ép Định Mỹ nhân ban nãy.
Đơn giản là hiện giờ đối với nàng mà nói, dù là tranh sủng hay tranh đấu đều không còn ý nghĩa nữa.
Làm những việc kia nào có ý nghĩa gì?
Mãi không nghe thấy người con gái trong lồng ngực đáp lời, hắn nhíu mày. Vừa cúi đầu, hắn đã thấy nàng đang nhìn vào vô định, không khác gì ban nãy.