Phế Phi Phục Sủng

Chương 19: Đạo tặc đến thăm




A Bích thấy chủ tử nói mình thì vội thanh minh:

"Lần này nô tỳ không phải đi bát quái đâu mà lời đồn đã lan ra khắp cung điện rồi ".

Cẩm Tĩnh mỉm cười, nàng cung không hề nghĩ rằng sự việc sẽ lại sảy ra như thế, nhưng nàng cũng cảm thấy khá sảng khoái cho nguyên chủ.

Nguyên chủ tính cách quá đơn giản bị ả ta lợi dụng lâu như thế mà không biết, còn coi nàng ta là tri kỷ mà đối đãi.

Nàng rất lười đối chất với loại người này, ngay cả nhìn mặt nàng cũng chán ghét.

Là diễn viên suất sắc hành vi cử chỉ làm sao có thể qua nổi mắt nàng, nếu luận bàn về diễn xuất thì các nàng ta không phải đối thủ của nàng.

Bằng chứng mấy ngày nay các nàng đều muốn đến gặp nàng nhưng nàng đều từ chối, không phải nàng sợ không dám gặp mà là Cẩm Tĩnh nàng đang chờ thời gian.

Bây giờ nàng đã được sắc phong là Tĩnh phi rồi, đã là phi tần cao nhất trong mấy phi tần còn lại nên nàng có đủ sự tin để áp đảo mấy người đó.

Còn người mà nàng cần đối phó là hoàng hậu, qua những gì sảy ra thì Cẩm Tĩnh biết hoàng hậu đóng một vai trò không nhỏ trong cái chết của nguyên chủ.

Hoàng hậu cũng thật may mắn khi hạ sinh trưởng tử đầu tiên cho hoàng thượng và cái may mắn thứ hai là mẫu tộc cũng lớn mạnh.

Tuy nhiên cái gì càng lớn thì có chỗ tốt và có chỗ hại, bây giờ mẫu tộc hoàng hậu rất phách lối khiến cho hoàng thượng phải kiêng dè.

Nên đó là lý do vì sao hoàng thượng muốn dùng thế cân bằng nên đã cất nhắc nàng, so về địa vị thì bây giờ chỉ có phụ thân nàng tay nắm binh quyền mới có thể trấn áp được gia tộc hoàng hậu.

Vì thế hoàng thượng muốn dùng thế chân vạc để cân bằng hậu cung ai ngờ nguyên chủ lại quá ngu ngốc hết lần này đến lần khác bị hại cho thảm bại.

Đó cũng là lý do và nguyên nhân gây nên cái chết của nguyên chủ, người hại nguyên chủ chỉ có thể là hoàng hậu mà thôi.

Nếu không có gì thay đổi thì phụ thân sắp về rồi, ngoài việc lấy được trái tim của hoàng thượng thì nàng cũng phải tự tạo thế lực của riêng mình.

Bao giờ cũng thế hậu cung và triều đình phải đi cùng với nhau, nàng phải giúp đỡ phụ thân để cho thế lực của phụ thân càng lớn mạnh thì nàng sống trong cung mới an toàn được.

Mải suy nghĩ mà Cẩm Tĩnh quên cả dùng bữa, thức ăn trên bàn cũng đã nguội nên Cẩm Tĩnh chỉ ăn qua loa rồi đứng lên.

Ngày hôm nay lời đồn trong cung đã thuyên giảm, có lẽ là ngày hôm qua đã bắt đi khá nhiều cung nữ nên mới có hiệu quả như thế.

Nàng càng cảm thấy hoàng thượng vô cùng thông minh và sáng suốt, mà tiếp xúc với những người như thế thì mình không thể khôn lanh được tốt nhất là càng thật thà thì càng được yêu thương, đó chính là phương châm của nàng.

Cẩm Tĩnh lại vào thư phòng, ngắm nhìn bức thư pháp mà hoàng thượng viết, nàng đã đóng thành khung và treo lên, càng nhìn Cẩm Tĩnh càng thấy thật tuyệt diệu, không biết bao giờ nàng mới được một phần như thế.

Cẩm Tĩnh đã sai người đi tìm đàn cho mình, đó là thú vui của nàng trước kia, bây giờ mục tiêu của nàng là hưởng thụ thì không thể bỏ qua thú vui này được.

Tuy nhiên đã bao nhiêu ngày rồi mà vẫn không tìm được cây đàn nào ưng ý, nàng đã có vẻ chán nản.

Viết một lúc nàng cảm thấy hơi nhức mỏi tay nên trở về phòng để nghỉ ngơi, ai ngờ chưa kịp bước vào nàng đã bị rơi vào một vòng tay ấm áp.

Cẩm Tĩnh bị bất ngờ vội vàng hét lên, nhưng đã bị hoàng thượng dùng miệng chặn lại.

Y đắm đuối hôn nàng, một mùi hương thoang thoảng quen thuộc khiến Y cảm thấy lâng lâng.

Lúc đầu chỉ muốn đến thăm nàng một lát nhưng không hiểu sao lúc ôm lấy nàng, hôn lấy nàng Y lại không tự chủ được nữa.

Liền bế nàng đi về phía giường, lúc này Cẩm Tĩnh đã biết là ai liền vội nói:

"Hoàng thượng đang là ban ngày đó, người muốn thiếp lại mang tiếng thành gì nữa đây ".

Lúc này hoàng thượng làm gì nghe được nữa, Y liền cởi phăng xiêm y của nàng rồi hôn khắp người nàng khiến cho Cẩm Tĩnh cảm thấy thật nhột.

Theo bản năng nàng cũng đáp trả nồng nhiệt, mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng nữa.Hoàng thượng thấy nàng như vậy thì càng phấn khích không thôi, hai người bám dính lấy nhau.

Trong phòng từng tiếng động vang lên, A Bích và A Huệ rất tinh ý lúc hoàng thượng vào đã vội vã đứng đó canh gác để không ai đến gần được.

Kích tình quá đi vẻ mặt hoàng thượng là vẻ mặt thỏa mãn còn Cẩm Tĩnh thì xụi lơ trước ngực hoàng thượng.

Nàng nhẹ nhàng trách móc:

"Hoàng thượng thật là đến cũng không báo trước, không phải là thiếp đã báo ốm rồi sao ".

Hoàng thượng cưng chiều ôm lấy nàng rồi nói:

"Trẫm biết là trẫm nhớ nàng quá nên không tự chủ được, nàng yên tâm trẫm lén đến thăm nàng nên không sợ mấy lời đồn nhảm nhí kia đâu, trẫm la lo thanh danh cho nàng thôi ".

Cẩm Tĩnh chu môi trách móc:

"Có ai như hoàng thượng đâu chứ, thật giống đạo tặc hơn mới đúng, làm thiếp hoảng sợ vô cùng ".