"Ngươi mới đã chết đấy!" Cố Phán Phán tức đến mức mặt đỏ bừng: "La Âm, ngươi nhìn bộ dáng kia của ngươi một cái, khuôn mặt tàn nhang, làm cho người ta ghê tởm! Khó trách nhiều năm như vậy cũng không có nam nhân coi trọng ngươi, tuổi lớn như vậy còn chưa có lập gia đình cũng không ngại dọa người, chẳng lẽ lần này ngươi vì nóng lòng đạt được nhân duyên, cho nên đã đánh chủ ý lên Mỹ Dung Hoán Phu đan? Ta khuyên ngươi vẫn là bớt chút tâm tư đi, cho dù ngươi chiếm được Mỹ Dung Hoán Phu đan cũng sẽ không có nào nam nhân coi trọng ngươi đâu!"
Cố Phán Phán khuôn mặt hèn mọn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tàn nhang của La Âm, trào phúng nói.
"A phi!" La Âm nhổ một ngụm nước bọt trên đất, cười lạnh nói: "Nam nhân lão nương coi trọng sẽ không nông cạn như vậy, nếu chỉ là vì bề ngoài kia mới thích ta, chờ ngày nào đó ta hoa tàn ít bướm (*) tất nhiên sẽ bị vứt bỏ! Lão nương chính là đến giúp vui, Mỹ Dung Hoán Phu đan gì đó căn bản là không cần! Nhưng mà, Cố Phán Phán, ngươi quả thật có bộ dạng rất xinh đẹp, nếu ta là nam nhân ta cũng sẽ thật động tâm với ngươi."
(*) hoa tàn ít bướm: ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá
Nghe nói như thế, Cố Phán Phán dương dương tự đắc nâng lên cằm tuyết trắng, một mặt kiêu căng nhìn La Âm, chính là sau đó La Âm chuyển giọng, tiếp tục nói: "Nhưng mà ngươi không nội hàm, không tu dưỡng, không thực lực, không thiên phú, nếu ta là nam nhân, chờ ngày nào đó ngươi hoa tàn ít bướm sẽ một cước đạp ngươi một lần nữa tìm người khác, đến lúc đó, ngươi liền cùng quả dưa chuột của ngươi qua cả đời đi."
"Ngươi…... Ngươi…...."
Cố Phán Phán sắc mặt càng đỏ, hai mắt giống như có thể phun ra ra lửa giận, nàng nghẹn một lúc lâu, mới nghẹn ra mấy chữ: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Một nữ nhân làm sao có thể làm như không có việc gì nói ra loại lời nói tà ác này? Rất không biết xấu hổ!
La Âm liếc mắt xem thường: "Ta chỉ là nghe nói dưa chuột có thể làm đẹp, cho ngươi ăn dưa chuột cả đời, ta có ý tốt suy nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi còn mắng ta không biết xấu hổ? Ngươi nhưng là nói xem, ta nơi nào không biết xấu hổ?"
Lúc này đây, Cố Phán Phán trực tiếp bị tức khí huyết không thông, thiếu chút nữa bị ngụm khí tức ở ngực kia làm nghẹn chết.
Tần Lạc vẻ mặt hồ nghi nhìn Cố Phán Phán, cũng thật muốn biết vì sao nàng mắng La Âm không biết xấu hổ.
"Tần đại ca," Cố Phán Phán thật vất vả mới hồi phục tinh thần lại, cắn chặt môi quay đầu nhìn về phía Tần Lạc, nói: "Ta chỉ là vì La Âm so sánh bản thân là nam nhân, mới mắng nàng không biết xấu hổ, cũng không có bởi vì cái gì khác."
Nghe nói như thế, Tần Lạc mới thu nghi hoặc trong lòng, ánh mắt chuyển về phía La Âm, nhíu mày nói: "Ngươi là loại người nào?"
"Bổn cô nương họ La tên Âm, nữ nhi của La đại Tướng Quân! Chỉ là hôm nay thật sự là đại khai nhãn giới (mở rộng tầm mắt), không nghĩ tới có nam nhân có thể ngu xuẩn đến loại trình độ này, giải thích như vậy, ngươi cũng tin?"
La Âm khinh bỉ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt Tần Lạc, ghê tởm giống như là xem một đống rác.
"Hừ!" Tần Lạc ‘hừ’ lạnh một tiếng: "Nữ nhi của một Tướng Quân Thanh Long Quốc, không biết là ai cho ngươi tư cách tới tham gia hội đấu giá lần này? Trong tay ngươi có thiệp mời Bách Thảo Đường phát ra sao? Cho rằng nịnh bợ người bên trong Bách Thảo Đường thì có thể đi vào bên trong? Đáng tiếc, nữ tử bên cạnh ngươi kia chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, không làm chủ được, cho nên, ta khuyên ngươi vẫn là rời đi chỗ này, miễn cho đến lúc đó người của Bách Thảo Đường tự mình ra đuổi bọn ngươi đi, lúc đó, mặt mũi trên người các ngươi chỉ sợ cũng không có đẹp đẽ như vậy."
Từ đầu tới cuối, Tần Lạc đều không có liếc mắt nhìn Cố Nhược Vân nhiều thêm một cái.
Lấy thân phận của Cố Phán Phán, tuy rằng không có tư cách trở thành thê tử của hắn, nhưng mà có thể gả làm thiếp của hắn, về phần Cố Nhược Vân, nàng đã bị xoá tên trên gia phổ (gia phả) Cố gia, nói cách khác, ngay cả thân phận ấm giường cho hắn cũng không đủ!
Một tạp dịch nho nhỏ, làm sao có thể được hắn để vào trong mắt?