Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 145: Yến hội phong ba (một)



Edit: kaylee

Trong đại viện Cố gia, ánh mắt của Cố Hướng Lâm nhìn chung quanh toàn bộ tiền viện, đột nhiên, hắn trông thấy mọi người từ tiền thính bước đến, mặt mày cao ngạo chậm rãi bình thản xuống, đi nhanh tiến lên nói: "Gia gia, phụ thân, mẫu thân, muội muội, ta trở về, vài năm nay trong nhà có khỏe không? Đúng rồi, Cố Nhược Vân đâu? Ta trở về thế nào mà nàng không đi ra nghênh đón?"

Nói tới đây, Cố Hướng Lâm cau mày lại.

Đối với Cố Nhược Vân, trong lòng hắn có chính là khinh thường! Cho dù Cố Sanh Tiêu mọi chuyện áp bản thân một đầu lại như thế nào? Muội muội này còn không phải phế vật vô dụng? Nếu không phải nể tình ở trong thân thể nàng chảy máu của Cố gia, phỏng chừng đã sớm bị trục xuất đi.

"Hừ!"

Lão gia tử ‘hừ’ lạnh một tiếng, oán hận nói: "Miễn bàn súc sinh kia!"

"Như thế nào?" Cố Hướng Lâm có chút kinh ngạc, phải biết rằng, mặc dù là lão gia tử không thích Cố Nhược Vân, cũng sẽ không nhục mạ nàng như vậy, xem ra những năm gần đây mình không ở nhà, Cố gia đã xảy ra chuyện gì đó hắn không biết.

Lão gia tử vốn tâm tình tốt ở sau khi nhắc tới Cố Nhược Vân đột nhiên đại biến, sắc mặt xanh mét nói: "Nữ nhân kia đại nghịch bất đạo, chẳng những phát ngôn bừa bãi thoát ly quan hệ, càng là thiết kế hãm hại chí thân huyết mạch, cuối cùng còn loạn thông đồng quan hệ nam nữ, không biết xấu hổ dụ dỗ một lão nhân so với ta tuổi còn lớn hơn! Ta coi như không có tôn nữ này!"

Rồi sau đó, lão gia tử nói từng chuyện đã xảy ra ở ba năm trước cho Cố Hướng Lâm, đương nhiên, là sau khi thêm mắm thêm muối, lão nói bản thân Cố gia rất là vô tội, Cố Nhược Vân lại trở thành một bạch nhãn lang không biết tri ân báo đáp, sau khi vào được Bách Thảo Đường đã một cước đá văng Cố gia, còn muốn đuổi tận giết tuyệt.

"Loại nghịch nữ này, ở lúc vừa ra đời ta nên bóp chết nàng!" Lão gia tử hung tợn cắn răng, "Cho dù ta không thích nàng, cũng không làm ra chuyện gì thương hại nàng, dù sao nàng vẫn là thân tôn nữ của ta! Chẳng sợ ta bất công Phán Phán, cũng không từng để nàng bị đói, không từng đả thương qua nàng, càng là ở thời điểm nàng không ai dạy dỗ còn muốn đi dạy nàng, nàng lại làm cái gì, khi ta có việc tìm nàng hỗ trợ, nàng lại có thể làm cho người ta quăng ta ra bên ngoài!"

Lão gia tử quả thật không có đánh Cố Nhược Vân bị thương, mà là tươi sống đánh chết nàng! Nếu không phải là nàng đoạt cổ thi thể này, chỉ sợ trên đời không còn có người tên là Cố Nhược Vân này...........

Cố Hướng Lâm nhíu mày: "Cố Nhược Vân này rất kỳ quái, phụ mẫu nàng chết sớm, gia gia và nhị thúc nhị thẩm của nàng chính là trưởng bối, nhưng nàng vậy mà đối đãi trưởng bối như vậy! Gia gia, có một câu nói nói rất hay, huynh trưởng như cha, huynh trưởng của nàng cũng không ở chỗ này, vậy do đường huynh ta đây thay thế cha nàng dạy dỗ nàng thật tốt, làm cho nàng hiểu rõ cái gì là kính già yêu trẻ!"

Nếu nói những lời kia là những người khác, Cố Hướng Lâm còn không nhất định sẽ tin tưởng, nhưng hắn cũng là từ trong miệng lão gia tử nghe được, từ nhỏ đến lớn, lão gia tử chính là cao lớn nhất trong cảm nhận của hắn, cho nên, đối với lời nói này, hắn không thể nghi ngờ.

"Lâm nhi, ngươi và loại tiểu súc sinh này nói nhảm nhiều làm cái gì? Trực tiếp làm cho người Thanh Phong phái đi giết nàng là được, làm gì vẽ vời thêm chuyện?" Nhị phu nhân căm giận nói.

Nàng thật hận không thể hung hăng rạch mấy dao lên trên khuôn mặt kia! Để giải mối hận trong lòng!

Cố Hướng Lâm nhìn mẫu thân nhà mình, chậm rãi mở miệng: "Nương, bất luận như thế nào, Cố Nhược Vân cũng là huyết mạch của Cố gia, nàng không niệm tình thân, chúng ta không thể làm như vậy, vừa vặn lần này ta trở về cần đón gió tẩy trần, ta thân là thiếu công tử của Thanh Phong phái, lúc đó sẽ có rất nhiều thế lực tiến đến bái phỏng, như vậy đi, ta sẽ cho nàng một tấm thiệp mời, cũng cho nàng đi đến trông thấy trường hợp lớn, chờ nàng gặp được loại trường hợp này, phỏng chừng sẽ biết trở lại Cố gia đối với nàng có bao nhiêu ưu việt."

Nói đến đây, giữa mặt mày của hắn có đắc ý không chút nào che giấu, hiển nhiên đối với bản thân có tin tưởng rất lớn.