Vân Dao thân mình chợt lóe, nhảy vào trong trận pháp, chỉ một lát, một huyết y nam tử (đàn ông mặc quần áo nhiễm đầy máu) bị nàng túm trên tay quăng tới trước mặt Cố Nhược Vân.
"Chỉ một người?"
Vệ Y Y ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Vân Dao.
Vân Dao vẫn luôn cười yếu ớt thản nhiên, nhàn nhạt nói: "Các ngươi không phải là muốn hỏi sao? Một người là đủ, người khác, ta đều giết."
Hít!
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, đến cùng là nữ nhân này có lai lịch gì? Chẳng những có thể vọt vào trận pháp ở lúc trận pháp không đóng hơn nữa còn toàn thân trở ra, càng là ở trong trận pháp kia giết được kẻ địch chỉ còn lại có một người.
Quan trọng nhất là, hoàn thành chỉ trong khoảng nửa khắc (khoảng 7-10 phút)!
Khi nào thì bên người đại tiểu thư có một cường giả như vậy?
"Người Huyền Âm Điện?"
Sau khi nhìn thấy ký hiệu trên người sát thủ, sắc mặt của Cố Nhược Vân lập tức đen xuống.
Huyền Âm Điện khác với những chỗ khác, trước khi ám sát những người khác đều sẽ che giấu tung tích thật tốt, nhưng mà bọn hắn sẽ không làm như vậy, bọn họ chẳng những mặc quần áo của Huyền Âm Điện, lại còn sẽ thông báo cho đối phương ở trước lúc ám sát, làm cho đối phương biết chuyện này là Huyền Âm Điện bọn hắn làm.
Mà chắc hẳn tối nay những người này tới đây, cũng không phải là vì giết nàng, mà là thông báo cho nàng một tiếng thuận tiện nghiên cứu địa hình.
Không nghĩ tới lại đi nhầm vào trận pháp, thế cho nên trở thành tù nhân.
"Hừ!"
Tên huyết y nam tử bị Vân Dao túm ở trên tay kia hừ lạnh một tiếng, nói: "Không nghĩ tới lúc này đây, nhiệm vụ của Huyền Âm Điện chúng ta vậy mà thất bại! Nhưng mà Cố Nhược Vân, Huyền Âm Điện chúng ta muốn tánh mạng của ngươi, ngươi sống không được bao lâu, ha ha ha!"
Nhìn thấy Cố Nhược Vân thay đổi sắc mặt, huyết y nam tử cười to hai tiếng, giống như thật thích thấy được vẻ mặt sợ hãi của đối phương.
Nhưng mà, hắn không biết Cố Nhược Vân đen mặt là vì yêu nghiệt nam tử Tá Thượng Thần.
Chuyện Tá Thượng Thần thân là thiếu chủ của Huyền Âm Điện nàng biết, nhưng người này, vậy mà phái người ám toán nàng?
"Sư phụ, cẩn thận!"
Bỗng nhiên, Vệ Y Y nhìn thấy huyết y nam tử ném một con độc trùng, về phía khuôn mặt của Cố Nhược Vân, sắc mặt đột nhiên đại biến, mà loại thời điểm này Cố Nhược Vân còn đang suy nghĩ sâu xa, không có phục hồi tinh thần lại……..
"Cút!"
Đúng lúc này, một tiếng hét lớn từ phía sau Cố Nhược Vân truyền đến, như kì tích, độc trùng đánh úp về phía Cố Nhược Vân kia chợt chuyển phương hướng, một ngụm cắn ở trên cổ họng của huyết y nam tử.
"A!!"
Huyết y nam tử tê tâm liệt phế hô to lên, rồi sau đó ở dưới ánh mắt của mọi người da thịt trên người từng chút rớt xuống, cuối cùng biến thành một bãi máu.............
"Rống!"
Vân Dao rống lớn một tiếng, ở dưới ánh mắt của mọi người thân thể nháy mắt biến thành một con Bạch Hổ khổng lồ, ‘soạt’ một tiếng trốn vào trong góc, toàn bộ thân thể đều run rẩy, hoảng sợ nhìn nam tử đứng sau lưng Cố Nhược Vân.
Lập tức, tất cả mọi người kinh hãi trợn tròn mắt, nữ tử tao nhã cao quý kia thế mà lại là một Linh Thú? Hơn nữa bộ dáng này thấy thế nào đều như là con mèo nhỏ bị kinh………...
Đợi chút!
Linh Thú? Hóa người?
Hít!
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh ngạc chuyển vế phía Cố Nhược Vân.
Đại tiểu thư nhà mình chính là ngưu bức (ý nói mạnh mẽ), ngay cả con Linh Thú có thể hóa người này đều nghe theo mệnh lệnh của nàng, trên đời này trừ bỏ đại tiểu thư nhà mình ra, còn có ai có loại bản lĩnh này?
Cố Phán Phán có thể sao? Thi Vân có thể sao?
Đừng nhìn Thi Vân kia thiên phú rất mạnh, nhưng mà có một số điểm so với tiểu thư nhà mình vẫn là kém xa........
"Tiểu Dạ, sao ngươi lại tới đây?"
Cố Nhược Vân có chút kinh ngạc nhìn Thiên Bắc Dạ, kỳ thực, vừa rồi Thiên Bắc Dạ tính không ra tay, vị huyết y nam tử kia cũng không thể ám toán được nàng.