Kia không phải là thiên tài trong thiên tài thì là cái gì?
Hơn nữa, thiên phú của Cố Nhược Vân là ở phía sau mới có thể chân chính hiển hiện ra, mọi người đều biết, thực lực càng về sau, bình cảnh cũng lại càng nhiều, ở thời điểm người khác thiên tân vạn khổ (*) muốn đột phá bình cảnh, nàng có thể trực tiếp đột phá.
(*) thiên tân vạn khổ = trăm cay nghìn đắng: ý chỉ quá trình làm việc cay đắng, khó khăn
Nói cách khác, Cố Nhược Vân chỉ cần lấp đầy linh hải, là có thể đột phá, không có bình cảnh gì.
"Thanh Y, ngươi lập tức đi thăm dò cho ta, đến cùng là ai muốn ám sát Tiểu Vân Nhi!" Tá Thượng Thần trong mắt hiện lên sát ý: "Bất kể là ai, đều bắt buộc bị ngũ mã phanh thây (**), hồn phi phách tán!"
(**) ngũ mã phanh thây = năm ngựa xé xác: hình phạt tàn bạo thời xưa, buộc đầu và tay chân vào năm con ngựa khác nhau, đánh ngựa chạy xé tan xác người bị tội
Thanh Y trong lòng phát lạnh, có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Tá Thượng Thần, vội vàng cung kính nửa quỳ xuống, nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Lúc này đây, chủ thượng thật sự tức giận rồi!
Thật không biết thế nào nhiều người không có mắt như vậy, không biết có một số nhiệm vụ không thể nhận sao? Chủ thượng tức giận cũng là bọn hắn tự làm tự chịu! Ngay cả chủ thượng cũng không dám tổn thương Cố Nhược Vân, đám người kia thật sự là to gan lớn mật!
Nếu chủ thượng không cho Cố cô nương một cái công đạo, Huyền Âm Điện là căn bản thừa nhận không nổi lửa giận của huynh trưởng nàng...........
"Nể mặt ngươi biểu hiện cũng không tệ, lần này ta sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu để cho ta biết ngươi che chở người Huyền Âm Điện, vậy…... Làm tốt chuẩn bị cả đời kinh hồn táng đảm đi!"
Nói xong lời này, Cố Nhược Vân liếc nhìn Tá Thượng Thần, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Phía sau, Tá Thượng Thần nhìn bóng lưng mảnh khảnh của thiếu nữ, khóe miệng hàm chứa một chút cười khổ: "Tính tình của Tiểu Vân Nhi rất giống Cố Sanh Tiêu, tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt! Hai người bọn họ thật không hổ là một đôi huynh muội, Thanh Y, ngươi lập tức đi thăm dò, ta cũng không muốn Tiểu Vân Nhi có hiểu lầm gì với ta."
Nhưng mà, phỏng chừng trong bốn nước này, trừ bỏ nữ tử này, cũng sẽ không có người dám can đảm uy hiếp hắn.
.............
Hoàng cung nội viện, trong phòng ngủ, Lăng Quý Phi nhìn lão giả ngồi ở phía sau bình phong, lo lắng trùng trùng hỏi: "Liễu trưởng lão, ta nghe nói trong trang viên Cố Nhược Vân kia ở có bố trí trận pháp, người Huyền Âm Điện không có sao chứ?"
Tên lão giả áo bào trắng được gọi là Liễu trưởng lão kia cao ngạo cười, nói: "Ta đã sớm thăm dò rõ ràng, cho nên trong đám người được phái đi lần này phái có một người tinh thông trận pháp, bằng vào năng lực của Cố Nhược Vân kia, cho dù nàng có thể tìm được người thay nàng bố trí trận pháp, chắc hẳn cũng chỉ là trận pháp thông thường."
"Ta đây an tâm."
Lăng Quý Phi nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó trên khuôn mặt ung dung cao quý kia hiện lên vẻ ngoan độc, khóe môi nhiễm cười lạnh.
Cố Nhược Vân, không biết sau khi ngươi nhận được lệnh ám sát của Huyền Âm Điện sẽ có cảm tưởng thế nào, theo bản cung, phỏng chừng ngươi sẽ bị dọa đến ngất đi! Đây là kết cục ngươi đối đầu với bản cung!
Bắt đầu từ ba năm trước, bản cung cũng đã phát thề qua, không báo thù này, thề không làm người!
"Không tốt, Quý Phi nương nương, việc lớn không tốt!"
Bỗng nhiên, một tiếng nói vội vã từ ngoài cửa truyền đến.
Chợt một người mặc trang phục thị vệ chạy nhanh tới, vội vàng hành lễ một cái, sốt ruột nói: "Vừa rồi ta luôn luôn chú ý tình hình ở ngoài cửa, từ sau khi những người đó tiến vào trang viên thật lâu cũng không đi ra, nhưng mới vừa rồi, người ở bên trong đã ném một đống thi thể ra ngoài, đốt ở ngoài cửa."
"Ngươi nói cái gì?"
Khuôn mặt của Lăng Quý Phi lập tức vặn vẹo, không đợi nàng tiếp tục nói chuyện, ‘phịch’ một tiếng, lão giả bên cạnh một chưởng đánh về phía cái bàn, khuôn mặt xanh mét nói: "Tốt cho một Cố Nhược Vân, lại có thể làm nhiệm vụ của Huyền Âm Điện chúng ta thất bại! Xem ra lúc này đây, bản trưởng lão phải tự thân xuất mã (tự mình ra trận)!"