Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 292: Huyền Vũ Linh Tiêu (bốn)



Edit: kaylee

Ưng hai tay ôm kiếm, hai đầu gối quỳ xuống đất, thấy chết không sờn nói.

Hắn đã từng là một cô nhi, nếu không phải chủ tử thu lưu, đã sớm chết tha hương, hiện giờ hắn có thể hồi báo ân tình của chủ tử, hắn cam tâm tình nguyện.

Giờ này khắc này, sắc mặt Hạ lão gia tử âm trầm u ám, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nam tử quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói: "Ngươi xác định chuyện này là một mình ngươi gây nên?"

"Vâng."

Ưng cúi đầu, ánh mắt lãnh khốc nói: "Việc này không có quan hệ với nhị gia, Ưng cam nguyện nhận chết!"

"Tốt, tốt lắm! Vậy bổn gia chủ ngược lại muốn hỏi ngươi có thù hận gì với Cố nha đầu, đến mức ngươi muốn đưa nàng vào chỗ chết!" Hạ lão gia tử hung hăng phất tay áo, sắc mặt xanh mét nói.

Ông biết chuyện này khẳng định có quan hệ với Hạ Khởi, nhưng nếu không có chứng cớ, ông làm người đứng đầu một nhà, cũng khó mà xử lý y, nếu không sẽ khiến cho nhiều người tức giận, vừa rồi không để ý quy định che chở cho Cố Nhược Vân, ông đã làm cho rất nhiều người bất mãn.

Cũng may quả thật không phải Cố Nhược Vân hạ độc thủ, nếu không, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Ưng nhíu mày nói: "Thuộc hạ cũng không có thù hận với nàng, chỉ là nhìn trộm Bách Thảo Đường đã lâu, muốn Bách Thảo Đường của nàng mà thôi, không nghĩ tới Hạ Ảnh vô dụng như thế, chết quá chậm, nếu không chờ nàng chết, ta có rất nhiều biện pháp có được Bách Thảo Đường."

Lời nói này nói nhưng là rất hợp tình hợp lý, đan dược trong Bách Thảo Đường, là vật cường giả nào cũng muốn nhìn trộm, Ưng có này ý nghĩ cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mà, bởi vì hành vi của Ưng, làm trưởng lão áo xám thiếu chút nữa oan uổng Cố Nhược Vân giận tím mặt, hung hăng vung y bào, một luồng gió mạnh mẽ vung về phía nam tử quỳ trên mặt đất kia.

Ưng không có phản ứng, tùy ý luồng gió kia đánh bay hắn ra ngoài.

"Cẩu nô tài! Ngươi thế mà lại làm ra loại chuyện này, chẳng những dã tâm rất nặng, lại còn giá họa cho người khác, còn làm liên luỵ chủ tử của ngươi, muốn loại cẩu nô tài ngươi có tác dụng gì? Hiện tại để cho ta giết ngươi."

Mắt thấy trưởng lão áo xám tính toán lại ra tay, Hạ lão gia tử vội vàng quát lên: "Chậm đã! Chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, chờ ta………..."

Phốc xuy!

Tiếng trường kiếm đâm vào thân thể đột ngột vang lên, làm ánh mắt của Hạ lão gia tử bỗng lạnh xuống, ngực giống như có một ngọn lửa nổ tung, giọng nói giống như hàn băng vạn trượng tản ra khí lạnh nồng liệt.

"Hạ Khởi, ngươi đang làm cái gì?"

Hạ Khởi thu hồi lãnh khốc trong mắt, chậm rãi rút ra trường kiếm đâm thủng ngực, nhàn nhạt cười: "Ưng hắn dĩ hạ phàm thượng, một hạ nhân mà cũng dám thương hại đệ tử Hạ gia, còn giá họa cho khách nhân của Hạ gia, quả thực là tội đáng chết vạn lần! Con thân là chủ tử của hắn, tất nhiên không thể tha thứ sai cho lầm hắn phạm phải, kính xin Cố cô nương đừng để ý, Hạ gia ta tuyệt đối không không có ý tốt với ngươi."

Hạ lão gia tử tức đến mức khuôn mặt già nua xanh mét: "Vừa rồi ta nói trưởng lão áo xám dừng tay ngươi không có nghe thấy?"

Nghe nói như thế, Hạ Khởi kinh ngạc nâng mắt lên: "Con nghe được, nhưng mà phụ thân người không phải đối nói với trưởng lão áo xám sao? Con nghĩ rằng người là muốn làm cho con tự mình xử trí hắn, bởi vậy con mới xuống tay, nếu nhi tử làm sai rồi, nhi tử cam nguyện lĩnh phạt, chỉ xin phụ thân đại nhân chớ bị chọc tức thân mình."

Nhìn Hạ lão gia tử tức giận, trưởng lão áo xám vội vàng mở miệng điều tiết: "Gia chủ, đầu sỏ gây nên đã chết, vậykia việc này coi như xong rồi đi, nhị gia y cũng không phải cố ý, hơn nữa bởi vì cách làm của Ưng, chẳng những làm chúng ta oan uổng một người vô tội, hơn nữa còn thiếu chút nữa thì hại thiếu chủ, là người đều sẽ buồn bực, hành động của nhị gia cũng là rất tức giận mới có thể như thế."