"Đời này, rốt cục ta cũng không lại là một phế vật nữa, ta có thể tu luyện, ta có thể dùng lực lượng của mình bảo vệ tỷ an toàn. Nhưng mà, cho ta thời gian quá ngắn, quá ngắn."
"Ta trùng sinh đến trong khối thân thể này chỉ mới bốn năm, thời gian bốn năm, thật sự quá mức ngắn ngủi, thế cho nên ta còn không cường đại đến trình độ có thể không sợ bất luận kẻ nào."
"Tỷ tỷ, đệ thật sự……….... Rất nhớ tỷ……....."
Vì sao?
Vì sao hắn thật vất vả trùng sinh một lần, cũng chỉ cho hắn thời gian bốn năm? Ở trong bốn năm này, hắn không ngừng tu luyện, vì có thể có một ngày có thể vệ nàng an toàn.
Trong bốn năm này, hắn ăn không biết bao nhiêu khổ vì tu luyện, nhưng mà lão thiên gia (ông trời) vẫn là làm cho hắn bỏ mạng ở đây, chẳng những không cách nào bảo vệ nàng, mà còn…..... Ngay cả một lần gặp mặt cũng không có.
Hạ Lâm Ngọc khẽ nhắm đôi mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống theo khóe mắt, hắn kiên trì bốn năm chỉ vì nhìn thấy tỷ tỷ âu yếm của mình? Nếu không vì nàng, bản thân căn bản không cách nào tiếp tục kiên trì………....
Bỗng nhiên, không khí lạnh lẽo chung quanh chợt biến mất, thân mình Hạ Lâm Ngọc chấn động một chút, chậm rãi mở mắt, nháy mắt kia, quần áo lụa mỏng màu xanh tung bay ở trước mặt hắn.
Tay của thiếu nữ gắt gao bắt được kiếm của nam tử trung niên, vẻ mặt nhàn nhạt, con ngươi thanh lãnh lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Gió lạnh phất qua, tóc đen bay lên.
Lúc nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ, biểu cảm Hạ Lâm Ngọc từ lúc ban đầu là khiếp sợ biến thành kích động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ phía trước.
Quá giống!
Dáng vẻ của thiếu nữ quả thực giống như cùng một khuôn mẫu khắc ra với tỷ tỷ.
Chẳng lẽ đây chính là người bản thân tâm tâm niệm niệm (luôn nghĩ đến) bốn năm qua?
"Ngươi là ai?"
Nam tử trung niên lạnh giọng, mặt không biểu cảm nói: "Nếu là đi ngang qua, xin đừng xen vào việc của người khác, viêc của Bách Thảo Đường chúng ta không phải ngươi có thể quản."
"Hả?"
Cố Nhược Vân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười): "Ngươi là người Bách Thảo Đường?"
Nếu Vệ Y Y ở chỗ này, khẳng định sẽ hung hăng khinh bỉ nam nhân trung niên này một phen, nàng chưa thấy qua người ngu như vậy, vậy mà ở trước mặt chủ tử của Bách Thảo Đường bảo nàng mặc kệ việc của Bách Thảo Đường.
"Không sai!"
Nam nhân trung niên khẽ nheo lại con ngươi, bên môi nở một nụ cười lạnh.
"Ta là nghĩa phụ của Cố Nhược Vân, chủ tử của Bách Thảo Đường, hẳn là ngươi cũng biết địa vị hiện giờ của Bách Thảo Đường trong mắt thế nhân, nếu ngươi không muốn trêu chọc Bách Thảo Đường chúng ta, tốt nhất nên mặc kệ việc này!" (L: chỗ này ý tên kia nói lão là nghĩ phụ của Vân tỷ, mà Vân tỷ là chủ tử của BTĐ, chứ không phải nói lão là chủ tử của BTĐ nhé)
Thực lực của nữ nhân này thế mà lại là Võ Vương, tuổi trẻ như thế đã có loại năng lực này quả thật thật làm cho người ta khiếp sợ, nhưng vậy thì tính sao, bản thân đã giả mạo nghĩa phụ của người đứng đầu Bách Thảo Đường, chắc hẳn nữ nhân này cũng không muốn trêu chọc thế lực như vậy.
Dù sao rất nhiều người vì mua đan dược của Bách Thảo Đường mà thiếu Bách Thảo Đường không ít tình, chỉ cần Bách Thảo Đường ra lệnh một tiếng, chắc hẳn rất nhiều người sẽ phía sau nối tiếp phía trước đến biểu hiện bản thân.
"Ngươi nói ngươi là nghĩa phụ của Cố Nhược Vân?" Cố Nhược Vân nở nụ cười: "Vì sao ta lại không biết ta đã nhận một nghĩa phụ như ngươi."
"Đó là đương………"
Một chữ ‘nhiên’ còn chưa có nói ra, nam nhân trung niên đã mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt vân thanh phong đạm của thiếu nữ.
"Ngươi……. Ngươi là……..."
Cố Nhược Vân ‘xì’ một tiếng nở nụ cười, mặt mày cong cong nói: "Ngươi tự xưng là nghĩa phụ của ta, vậy mà còn không biết ta là ai? Vậy nghĩa phụ ngươi đây là làm thế nào?"
Xôn xao!
Trong nháy mắt sắc mặt của nam nhân trung niên trở nên tái nhợt, kinh ngạc mở to đôi mắt.
Cố Nhược Vân, thế nào nàng lại ở chỗ này? Đến cùng là ai đi mật báo Hạ gia?