"Tiểu tử Hạ gia, ngươi có thể rời đi một chút hay không, ta có lời nói với bọn họ."
Linh Tiêu muốn nói lại thôi, hắn nhìn Hạ lão gia tử đứng ở cửa vào, cau mày nói.
Mà Hạ lão gia tử nghe được xưng hô của hắn đối với bản thân cũng không có tức giận, cung kính nói: "Vâng."
Nói xong lời này, ông không hề do dự lui ra ngoài, giao nơi này cho mấy người Cố Nhược Vân.
"Linh Tiêu, hiện tại ngươi có thể nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Thương Khung nhíu chặt mày, tuy rằng hắn không biết hiện tại Linh Tiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe giọng điệu của Vân Dao là có thể biết Linh Tiêu nhất định là gặp phải cái gì rồi.
Linh Tiêu thở dài một tiếng: "Năm đó, ba người các ngươi đều bị thương nặng, chỉ có thương thế của ta không nặng như vậy, nhưng mà cho dù như thế, lực lượng của ta cũng thoái hóa đến trình độ Võ Tôn! Tức thì bị người nọ dùng trận pháp phong ấn đến chỗ này, vĩnh viễn không cách nào rời đi, chỉ cần ta đi ra nơi này một bước, người kia sẽ phát hiện, lúc đó mấy người chúng ta đều sẽ có nguy hiểm! Vừa khéo cũng không lâu sau đó có một gã nam tử họ Hạ mang theo nữ nhân thê tử tới nơi này định cư, ta lập tức làm cho hắn hỗ trợ tìm tung tích của mấy người các ngươi, điều kiện tiên quyết là ta phải giúp đỡ bọn họ chống đỡ tất cả kẻ địch tiến đến! Cho dù ta không cách nào rời đi chỗ này, nhưng mà uy áp Võ Tôn vẫn là giúp hắn dọa lui không ít người."
"Sau đó, trôi qua rất nhiều năm, tên nam tử họ Hạ kia sớm đã về hoàng thổ, nhưng hậu đại (đời sau) của hắn đều sinh tồn ở chỗ này, bọn họ cũng kế thừa sứ mệnh của tổ tiên mình, thay ta tìm kiếm đồng bạn! Ở trong trận pháp này, cho dù dung mạo của ta không có biến hóa, nhưng mà thân thể đã dần dần già đi, không lâu sau nữa, có lẽ ta sẽ chết đi. Lão đại, Vân Dao, ta tìm các ngươi chỉ là muốn biết các ngươi qua được không, nhưng mà, ta không có biện pháp rời đi cùng các ngươi, trừ phi......... Ai đó có thể giúp ta loại bỏ phong ấn."
Vân Dao rốt cục biết, vì sao lúc thấy Linh Tiêu, hắn sẽ đầu đầy tóc bạc và râu bạc trắng, thậm chí ngay cả giọng nói đều biến thành lão nhân.
Thì ra là bởi vì trận pháp này.
Không được!
Nàng quyết không thể để cho đồng bạn đã từng sống nương tựa lẫn nhau cứ như vậy chết già.
"Chủ nhân, người có biện pháp nào không, đúng rồi, Tử Tà đại nhân nhất định có biện pháp, chủ nhân, ta cầu ngươi làm cho Tử Tà đại nhân ra tay cứu Linh Tiêu một lần đi."
Vân Dao ‘phịch’ một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân, giọng điệu cầu xin nói, trong mắt nàng nổi lên nước mắt, mắt đẹp đầy nước nhìn thiếu nữ.
Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tử Tà hắn nói, cấp bậc trận pháp này rất cao, lấy thực lực hiện tại của hắn còn không có cách nào, chờ về sau mới có thể loại bỏ trận pháp."
Hai mắt Vân Dao sáng lên: "Nói cách khác, Tử Tà đại nhân có biện pháp? Chỉ là muốn thời gian mà thôi?"
"Ừ, chỉ cần hắn có thể kiên trì đến khi đó."
Nghe được lời nói của Cố Nhược Vân, Vân Dao vội vàng nhìn về phía Linh Tiêu, nói: "Linh Tiêu, ngươi nghe được sao? Chủ nhân nàng có thể cứu ngươi, cho nên ngươi phải tiếp tục kiên trì, bốn người chúng ta tuyệt đối không thể thiếu một mình ngươi!"
Linh Tiêu cười khổ lắc lắc đầu, hắn đã kiên trì nhiều năm như vậy, hiện giờ thân thể đã đến cực hạn, thật sự không cách nào lại tiếp tục kiên trì.
Cũng may trước khi hắn chết, còn có thể nhìn thấy đồng bạn trước kia, như vậy là đủ rồi.
Đáng tiếc duy nhất là, Chu Tước không ở chỗ này........
"Linh Tiêu," Giọng nói Thương Khung khí phách trước sau như một, nhưng đối mặt với đồng bạn trước kia, vẫn là mang theo một chút ôn hòa: "Ngươi biết tung tích của Chu Tước?"