Giọng nói trong linh hồn chợt biến mất, sau thật lâu sau, mới lại vang lên.
"Nha đầu, bất luận đường phía trước có gian nguy (khó khăn nguy hiểm) thế nào, ta cũng sẽ tiếp tục đi cùng ngươi, đây là từ lúc bắt đầu ta quen ngươi, đã từng đáp ứng hứa hẹn với ngươi! Chỉ cần ta còn sống, một người thân nào của ngươi, đều sẽ không chết."
"Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn. Nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta, ta không để ý ngươi lấy thân báo đáp, hiện tại chỗ nên lớn của ngươi đều lớn không tệ lắm, không bằng chúng ta đến thảo luận một chút lý tưởng nhân sinh như thế nào?"
Giọng nói của nam nhân mang theo ái muội, làm cho Cố Nhược Vân vốn đang lòng tràn đầy cảm động sắc mặt nháy mắt đen xuống, nàng hít vào một hơi thật sâu, cắn răng nói: "Tử Tà, ngươi không đùa giỡn ta sẽ chết sao?"
"Sẽ."
"…..."
Cố Nhược Vân hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trực tiếp ngăn chặn âm thanh trong linh hồn, rồi sau đó đi nhanh về phía phòng khách.
Rất xa, nàng đã nhìn thấy bóng dáng dạo bước ngoài cửa phòng mình, khẽ cau mày, hỏi: "Ngươi đến tìm ta có việc sao?"
"Hả?"
Hạ Du bị tiếng nói dọa, khi quay đầu nhìn thấy Cố Nhược Vân, xấu hổ nói: "Cố cô nương, ta là tới xin lỗi ngươi."
"À."
Cố Nhược Vân nhàn nhạt lên tiếng: "Vậy ngươi có thể đi rồi?"
Lúc trước, nàng cứu Hạ Ảnh, là vì chứng minh bản thân trong sạch, cũng không có cảm tình gì đối với đôi huynh muội này.
"Ta…...." Hạ Du cắn môi, nói: "Kỳ thực ta biết chuyện này hoàn toàn chính là ta và ca ca sai, ở Hạ gia, cho dù chúng ta thiên phú tốt hơn nữa, cũng chỉ là một chi thứ mà thôi, căn bản là không cách nào so sánh với trực hệ này, chúng ta nhường nhịn khắp nơi, thì tính sao? Sẽ chỉ làm người khác ngày càng nghiêm trọng hơn mà thôi, mà cho dù quyền thế của nhị gia ở Hạ gia không cao, nhưng thủ hạ của y không hề thiếu cường giả, còn là thân sinh nhi tử của gia chủ, nếu chúng ta không đáp ứng đề nghị của hắn, sẽ trục xuất chúng ta khỏi Hạ gia, chúng ta bất đắc dĩ mới…….. Mới làm ra loại chuyện súc sinh không bằng này."
Hạ Du một hơi nói ra tất cả lời muốn nói, sau đó tiếp tục nói: “Cố cô nương, ta biết ta không có mặt mũi đến khẩn cầu sự tha thứ của ngươi, nhưng nếu như ngươi không tha thứ cho ta, trong lòng ta cũng rất không thoải mái, cho nên…….. Cho nên ta mặt dày đến đây."
"Nói xong sao?" Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, bước tới gần Hạ Du hai bước: "Các ngươi vì không để cho mình bị trục xuất khỏi Hạ gia, là có thể tùy tiện vu hãm người khác? Nếu chuyện hôm nay đổi thành những người khác, vậy hậu quả lại như thế nào bản thân các ngươi rõ ràng! Hiện giờ, ngươi lại vì để cho trong lòng mình thoải mái mà đến cầu xin sự tha thứ của ta? Ta đây có thể nói rõ ràng với ngươi, ta không hận các ngươi, cũng không trách các ngươi, với ta mà nói các ngươi chỉ là người xa lạ mà thôi, ta không có quyền quản các ngươi làm cái gì, cũng không cần nói chuyện tha thứ không tha thứ gì, tốt lắm, ngươi có thể đi rồi sao?"
Không sai, bất luận huynh muội Hạ Ảnh làm cái gì, Cố Nhược Vân đều sẽ không tức giận, bởi vì đối với nàng mà nói, hai người này đều chỉ là người xa lạ, râu ria mà thôi.
Nàng không cần lãng phí thời gian vì những người này.
"Cố cô nương……." Hốc mắt Hạ Du đỏ lên, sợ hãi yếu ớt nói: "Ngươi thật sự không tha thứ cho ta sao? Chỉ cần có thể khẩn cầu sự tha thứ của ngươi, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm."
Cố Nhược Vân phất tay, nói: "Ngươi không cần làm cái gì, chỉ cần ngày sau không đến quấy rầy ta là được."
Nói xong lời này, nàng đẩy cửa phòng ra đi vào, nhốt Hạ Du ở ngoài cửa, cũng cách chặn ở khuôn mặt ai thiết hoa lê đẫm mưa (*) kia.
(*) hoa lê đẫm mưa: ý chỉ vẻ đẹp của người con gái đẹp khi khóc, giống như những cánh hoa lê dính đẫm nước mưa, lung linh, xinh đẹp, trong trẻo….