Đêm đó trăng sáng nhô cao, sao lốm đốm đầy trời, từng ánh trăng sáng nhu hòa hạ xuống phủ kín mặt đất. Mỗi ngày Bách Lý Thần Hi đều huấn luyện với cường độ mạnh, rõ ràng thể năng đã tăng lên, mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ xong nàng đều đi thẳng xuống ngâm suối nước nóng dưới núi.
Nói đến suối nước nóng ở đây, Bách Lý Thần Hi cố ý để Bách Lý Ứng Phong chuẩn bị cho. Từ trước đến nay Bách Lý Ứng Phong vẫn sủng Bách Lý Thần Hi, bây giờ Bách Lý Thần Hi càng được ý ông nên tất nhiên là ông càng sủng ái, gần như là xin gì được nấy. Mặc dù ao suối nước nóng không dễ làm nhưng ông vẫn sốt sắng tìm người tới, chỉ mất ba ngày là đã làm xong. Tốc độ này thật sự không phải chỉ để trưng cho đẹp.
Ôn tuyền không lớn lắm nhưng một mình Bách Lý Thần Hi tắm vẫn rất rộng rãi. Nước trong hồ được dẫn từ bích tuyền gần Ma Lâm, nhiệt độ vừa phải, ngâm mình vào rất dễ chịu.
Bách Lý Thần Hi cởϊ qυầи áo, chậm rãi bước xuống ôn tuyền, từ từ trầm mình xuống nước suối. Nhiệt độ vừa phải làm người ta có cảm giác lười biếng, nàng khoát hai tay lên cạnh ao, cả người biếng nhác dựa vào phía sau, mắt phượng hẹp dài híp một nửa, vẻ mặt hưởng thụ.
Ánh trăng rọi xuống, Bách Lý Thần Hi tùy tiện gác tay cạnh ao, khuôn mặt nàng đẹp như tranh vẽ, hơi nóng bốc lên, nhìn qua như một làn sương mờ ảo duyên dáng, giống như tiên tử lạc bước xuống cõi trần, như thực như ảo, khiến người ta phải mơ màng.
Nạp Lan Ngôn Kỳ lặng lẽ đi vào hậu viện vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, trong phút chốc hắn vậy mà lại không biết phản ứng thế nào, cứ cứ ngây ra nhìn Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi rất đẹp, ở Ma Lâm hắn đã nhìn thấy nhưng nàng lúc này càng quyến rũ hơn, dáng vẻ tuyệt đẹp, khí chất lạnh nhạt như một đóa sen cô độc, chói lọi đến nỗi muốn mù mắt.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đã giấu đi hơi thở, nhưng tầm mắt của hắn quá nóng bỏng, Bách Lý Thần Hi đang tắm rửa hưởng thụ lập tức nhận ra. Mắt phượng đột nhiên mở, con ngươi tím quăng sát ý khắp nơi. Lập tức, nàng quét tay qua mặt nước, đánh về phía Nạp Lan Ngôn Kỳ, sức lực của nàng có hạn, không thể đạt được sức mạnh mong muốn, nhưng cũng vô cùng sắc bén, tốc độ cực nhanh, làm kẻ khác phải choáng váng.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đường đường là võ giả cấp Thiên, sao có thể không nhanh nhạy sắc bén? Hắn dễ dàng né tránh công kích của Bách Lý Thần Hi. Bách Lý Thần Hi cũng không chịu thua, lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đó đã lấy quần áo che hết những chỗ cần che.
Dưới ánh trăng, Bách Lý Thần Hi đứng thẳng người, sợi tóc vừa ra khỏi nước còn ướt sũng, chảy dọc theo sườn mặt; đôi môi anh đào mọng nước dày vừa phải đang mím lại, tựa như đang đợi người tới hái; một đôi chân ngọc thon dài trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện sau lớp áo được che qua loa, lộ ra vẻ cám dỗ chết người. Bỏ qua sát khí trong mắt cùng hơi lạnh như băng trên người, chắc chắn là một sức hấp dẫn chí mạng.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đột nhiên nuốt nước bọt, yết hầu trượt xuống, bụng dưới căng thẳng, cả người bỗng tỏa hơi nóng, dồn xuống một chỗ ở thân dưới, cái chỗ vốn đang yên lặng trong nháy mặt lại nhiệt tình đứng thẳng.
Chết tiệt!
Nạp Lan Ngôn Kỳ thấp giọng mắng, hắn lớn từng này, vẫn luôn lạnh nhạt, chưa chừng mất mặt như thế này, nhìn một nữ nhân cũng có phản ứng được?
Nương theo ánh trăng, Bách Lý Thần Hi cũng thấy rõ Nạp Lan Ngôn Kỳ ở đối diện, thoảng sửng sốt, lập tức lạnh lùng nói: “Thế nào? Đường đường là vua một nước, lại chỉ có ham muốn đặt biệt này thôi sao?”