Sau khi Lâm An công công nói, Bách Lý Thần Hi bổ sung: “Các ngươi đều là người nhà, chừng mực gì gì đó hẳn là không cần bổn cung nhắc nhở nữa, cố gắng hết sức làm tốt bổn phận của mình, chứng minh với bổn cung là các ngươi có tư cách ở lại.
Nói đến để, phải đi là lưu, cũng chính là nàng trăm dặm tia nắng ban mai một câu chuyện tình, trong lòng nàng vốn đã công nhận hai người Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm, trận đấu này chỉ là hình thức thôi, đương nhiên nàng cũng muốn xem thử biểu hiện của hai người họ trên chiến trường.
Phải, Bách Lý Thần Hi đã mặc định trận so tài này là một chiến trường, đối với Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm, bọn họ chỉ có thể thắng, không được thua, vì nếu thua thì thứ mà họ phải trả có khi là mạng của chính mình.
Sau cùng Bách Lý Thần Hi gật đầu với Lâm an công công, ý nói có thể bắt đầu, Lâm An công công mới tuyên bố: “Phía dưới hãy bắt đầu đi, con trưởng Thác Bạt gia Thác Bạc Hồng và con vợ lẽ Thác Bạt Duệ đấu trước.”
Thác Bạt Hồng dẫn đầu phi lên đài, Thác Bạt Duệ cúi đầu hành lễ với Bách Lý Thần Hi rồi mới quay đầu định đi.
“Chờ chút…” Bách Lý Thần Hi gọi Thác Bạt Duệ lại.
Thác Bạt Duệ nghe vậy dừng bước, quay người nhìn Bách Lý Thần Hi, chưa kịp nói gì đã thấy trong tay Bách Lý Thần Hi từ bao giờ đã cầm một bình thuốc, nàng ném nó cho Thác Bạt Duệ, nói: “Kẹo, ăn đi.”
Thác Bạt Duệ không nghi ngờ gì, vừa nhận được bình ngọc đã cười tươi như hoa, sự kiên định trong mắt càng tăng lên: “Cảm ơn chủ tử, người yên tâm, ta sẽ không khiến người thất vọng.”
“Đấu cho tốt vào.” Bách Lý Thần Hi cũng hơi mỉm cười, nếu mà đấu công bằng thì làm sao nàng dám cho hắn bước lên đài như thế được?
“Thần Hi, người đưa cho Thác Bạt Duệ cái gì vậy?” Đông Phương Thanh Thanh tò mò hỏi.
“Một loại đan dược giảm đau mà thôi.” Bách Lý Thần Hi miêu tả sơ sài, đáp.
“Là người tự luyện sao?” Văn Nhân Trạch nói, hắn đã nhiều lần thấy Bách Lý Thần Hi làm ra kỳ tích, dù nàng có nói phải thì hắn cũng không ngạc nhiên.
“Rảnh rỗi luyện chơi thôi.” Thật ra Bách Lý Thần Hi đã tăng ca cả đêm để luyện nó.
Giải quyết Tư Lộ Dao, làm lành với Nạp Lan Ngôn Kỳ xong, Bách Lý Thần Hi bắt đầu để tâm tới chuyện tỷ thí của hai nhà Thác Bạt và Độc cô, theo nàng được biết, tu vi của Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm không bằng ca ca của mình, chỉ tính điểm này đã khó giúp bọn họ chiến thắng.
Bách Lý Thần Hi suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra cách luyện đan.
Trong lòng đã quyết, Bách Lý Thần Hi liền đem sách luyện đan ra nghiên cứu lại, rồi tự mình đến chỗ Ngự y chọn dược liệu, hỏi mượn cái lò luyện đan của Nạp Lan Ngôn Kỳ, chuẩn bị xong hết rồi bắt đầu luyện chế.
Tuy rằng Bách Lý Thần Hi có tinh thần lực, tu vi ma pháp cũng đạt trình độ ngang với ma pháp sư cao cấp, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng luyện đan, rất nhiều thứ vẫn cần tìm tòi dần.
Cho nên làm đi làm lại suốt hai ngày, hỏng một lần chỉ luyện được hai bình thuốc giảm đau cấp.
Theo khía cạnh nào đó, Bách Lý Thần Hi biết Thác Bạt Duệ và Độc Cô Diễm có thể sẽ thua, với tính cách của Thác Bạt Hồng và Độc Cô Lăng chắc chắn sẽ muốn gϊếŧ bọn họ, muốn giữ mạng rồi chuyển bại thành thắng phải coi ý chí của bọn họ tới đâu, dĩ nhiên khả năng chịu đau cũng rất quan trọng.
Cho dù Bách Lý Thần Hi đã tiến hành huấn luyện chịu đau cho bọn họ ở kết giới Ma Lâm, cũng đã nói với bọn họ rằng chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn chưa thua, nhưng vẫn chưa yên tâm.
Đông Phương Thanh Thanh nói: “Chủ tử, chừng nào người không có gì làm thì luyện giúp thuộc hạ một ít đan dược đi nha.”
“Xem một tý tiền đồ của ngươi kìa.” Bách Lý Thần Hi nói: “Năng lực hiện tại của ta có hạn, đan dược ta luyện cũng không có tác dụng với ngươi.”
Đông Phương Thanh Thanh nhất thời hết chỗ nói, Bách Lý Thần Hi còn bảo: “Ngươi yên tâm, Bách Lý Thần Hi ta không có chuyện bất công đâu.”
Đã là người trong vòng tròn của nàng thì ai cũng như nhau, chỉ cần không phản bội, thì Bách Lý Thần Hi nàng sẽ luôn xem họ là người nhà.
“Ta biết, ta chỉ nói vậy thôi.” Đông Phương Thanh Thanh nói: “Tuy người không nói nhưng trong lòng chúng ta vẫn biết người đối xử với chúng ta thế nào.”
Bách Lý Thần Hi và Đông Phương Thanh Thanh nghe thấy lập tức quay mặt nhìn về phía đài thi đấu.
Thác Bạt Duệ bị Thác Bạt Hồng đánh trúng một chưởng, cả người mất đà bay ra ra xa, tiếp đó ngã mạnh trên đất.
Thác Bạt Hồng ra tay rất mạnh, mọi người đều nghĩ Thác Bạt Duệ sẽ nhận thua, nhưng hắn lại nhanh chóng đứng lên lại.
Thác Bạt Duệ lấy lọ đan dược Bách Lý Thần Hi cho ra, đổ hết vào miệng rồi giơ tay lau máu bên khóe môi, lại tiếp tục lao về phía Thác Bạt Hồng.
“Vũ kỹ Địa giai, Hàn Băng Trảm…” Thác Bạt Duệ hét lớn một tiếng, dùng tu vi Huyền giai dùng vũ kỹ Địa giai, nâng cao sức công kích, nhanh chóng hướng thẳng đến Thác Bạt Hồng.
“Vũ kỹ Địa giai, Hàn Băng Trảm…” Thác Bạt Hồng không lùi bước, trực tiếp đón công kích của Thác Bạt Duệ.
Cùng là vũ kỹ Địa giai nhưng tu vi của Thác Bạt Hồng cao hơn nhiều, Thác Bạt Duệ nâng sức mạnh chiêu thức lên đến Địa giai cấp hai, nhưng hắn đang bị thương, mà Thác Bạt Hồng lại có tu vi Địa giai cấp hai, dù cho hắn có tăng cường chiêu thức lên vẫn đánh không lại Thác Bạt Hồng, kết quả rất dễ đoán.
“Tên tạp chủng nhà ngươi, đi chết đi…” Bộ mặt Thác Bạt Hồng dữ tợn, không có ý muốn tha mạng cho Thác Bạt Duệ, tiếp tục ra tay: “Vũ kỹ Địa giai, Hàn Băng Trảm…”
“Thác Bạt…” Thành viên tổ chức Quang sợ hãi thốt.
Ánh mắt Bách Lý Thần Hi hơi lay động, nhưng không nói gì.
Mắt thấy công kích của Thác Bạt Hồng đã tới mà Thác Bạt Duệ vẫn không có phản ứng, Đông Phương Thanh Thanh, Vân Nhân Trạch và những người khác không chịu nổi định xông lên, ánh mắt Bách Lý Thần Hi trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đứng lại!”
Đám người nghe Bách Lý Thần Hi nói liền dừng bước, nhìn Bách Lý Thần Hi bằng ánh mắt khẩn cầu: “Chủ tử, Thác Bạt Duệ…”
Lời vừa nói ra đã bị Bách Lý Thần Hi cắt ngang: “Nếu chút khó khăn này mà hắn cũng không vượt qua được thì lỡ sau này gặp chuyện nguy hiểm hơn phải làm sao? Hiện giờ hắn đang ở trên chiến trường của mình, một chiến trường không có người thân, có thể sống hay không đều dựa vào bản thân hắn.”
Mọi người không nói thêm lời nào, chỉ biết lo lắng nhìn Thác Bạt Duệ.
Ngự Thanh chép miệng: “Ngươi thật tàn nhẫn.”
“Hắn có tiềm năng rất lớn, chỉ là không có cơ hội thức tỉnh.” Bách Lý Thần Hi bình tĩnh trả lời, lời nói không chút dao động, người khác nhìn vào sẽ có cảm giác nàng thật sự không quan tâm đến sống chết của Thác Bạt Duệ, nhưng người hiểu rõ nàng sẽ biết, mỗi quyết định của nàng đều có lý do. Đương nhiên là trừ thời điểm nàng đối mặt với Nạp Lan Ngôn Kỳ, vì lúc đó chỉ số thông minh của nàng bị giảm mạnh.
Thực tế cho thấy lời của Bách Lý Thần Hi là đúng, ngay lúc nàng ngăn cản thành viên của tổ chức Quang đang xông lên thì đòn đánh của Thác Bạt Hồng cũng đã tới, mà tiềm năng của Thác Bạt Duệ cũng thật sự thức tỉnh.
Mọi người đều nghĩ Thác Bạt Duệ nhất định sẽ chết, nhưng không ngờ hắn lại nhảy dựng lên né được công kích của Thác Bạt Hồng, đồng thời vượt cấp sử dụng vũ kỹ Địa giai lần nữ, nhanh như chớp đánh về phía Thác Bạt Hồng.
Chỉ thấy một thanh đao bằng băng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo dày đặc cùng khí tức đoạt mệnh nhắm thẳng vào mạch máu của Thác Bạt Hồng.
Thác Bạt Hồng không thể ngờ là Thác Bạt có thể tránh được, càng không thể ngờ Thác Bạt Duệ còn dám vượt cấp sử dụng vũ kỹ Địa giai, cũng vì một phút kinh ngạc đó mà hắn bị đẩy vào chỗ chết.
Thác Bạt Duệ dửng dưng nhìn đã chết trên đất, dùng chút sức lực cuối cùng nhìn về phía Bách Lý Thần Hi, hỏi: “Chủ tử, Thác Bạt Duệ có thể ở lại không?”
“Ngươi là niềm tự hào của ta!” Bách Lý Thần Hi lớn tiếng khen.
Thác Bạt Duệ nghe vậy thì cười, trong lòng thả lỏng, cả người cũng mềm nhũn ngã xuống đất.
Tộc trưởng Thác Bạt nhìn đứa con trưởng mình yêu thương nhất bị đứa con nhỏ gϊếŧ chết, tức giận đến quên hết tất cả, đứng dậy xông lên đài: “Ta gϊếŧ ngươi đứa bất hiếu này, tới cả ca ca ruột của mình mà ngươi cũng không tha.”
Lúc nói lời này, ông đã quên mất ban đầu Thác Bạt Hồng muốn gϊếŧ Thác Bạt Duệ.
Bách Lý Thần Hi thấy xót cho Thác Bạt Duệ, lúc nhìn thấy mặt của tộc trưởng Thác Bạt biến sắc đã nhìn ra ý đồ của ông ta, liền gọi: “Mẫn Gia…”
Thời gian Mẫn Gia đi theo Bách Lý Thần Hi không quá dài, nhưng cũng không ngắn, có một chút ăn ý với nhau, Bách Lý Thần Hi gọi một tiếng hắn đã hiểu ý, lắc người đi đến chặn trước mặt tộc trưởng Thác Bạt, đem Thác Bạt Duệ trở về, còn thuận tay tặng tộc trưởng Thác Bạt một chưởng.
Cả quá trình đều liền mạch, nhanh như chớp làm người ta còn chưa kịp nhìn xem Mẫn Gia đã làm gì, khi bọn họ hoàn hồn thì Thác Bạt Duệ đã được đưa về chỗ Bách Lý Thần Hi, còn tộc trưởng Thác Bạt thì ngã ngồi một chỗ, khóe miệng trào máu.
Bách Lý Thần Hi nhìn Thác Bạt Duệ một cái, liếc nhìn Đông Phương Thanh Thanh, Đông Phương Thanh Thanh lập tức dùng thuật trị liệu hệ Quang bao lấy thân thể của Thác Bạt Duệ, giúp hắn chữa trị.
Xem ra tộc trưởng Thác Bạt hoàn toàn không coi bổn cung và Hoàng thượng ra gì, lại dám quên mất nơi này là đâu, bản thân mình có thân phận gì.” Lời này không nặng không nhẹ lại đủ làm kẻ khác lạnh người, Bách Lý Thần Hi hỏi: “Ngươi định làm gì? Dám to gan xáo lược trong cung của bổn cung? Nếu ngươi không muốn sống nữa thì bổn cung sẽ giúp ngươi toại nguyện.”
Như nhớ ra điều gì, nàng dừng một chút rồi nói: “Đương nhiên lúc này bổn cung không rảnh so đo với ngươi.” Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, thì cái chết của toàn tộc Thác Bạt sẽ tới.
“Lâm An công công…” Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Lâm An, Lâm An hiểu ý liền cao giọng hô: “Trận chiến của Thác Bạt Hồng với Thác Bạt Duệ, Thác Bạt Duệ thắng, người đâu, đem thi thể của Thác Bạt Hồng đưa về tộc Thác Bạt.
“Đưa về” này đương nhiên là mang thi thể đến chỗ gia tộc Thác Bạt đang ngồi.
Lâm An lại nói: “Mời hai vị công tử Độc Cô gia lên đài thi đấu.” Ngưng một chút lại nói: “Nương nương không thích thấy máu, Hai vị công tử vẫn là điểm đến tức chỉ đi.”