Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 112



Tất cả mọi người đều sững sờ vì biểu hiện của Bách Lý Thần Hi, suy cho cùng, Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đều đối xử tốt với nàng như thế, nếu nói đau lòng thì nàng mới là người đau lòng nhất, nhưng nàng không những không khóc mà ngược lại còn bình tĩnh hơn bất cứ người nào khác.

Mọi người bắt đầu phỏng đoán: Đây là biểu hiện bất thường của việc đau lòng đến tột cùng sao? Lúc nhìn Bách Lý Thần Hi, trong mắt của mỗi người đều chất chứa không nhiều cũng ít đau lòng, thương tiếc.

Đương nhiên, ngự y cũng chỉ sững sờ một lúc, sau đó thành thật trả lời: “Trước tiên, phải tìm một vị biết ma pháp chữa trị hệ Quang, cấp bậc tu luyện cao hơn Ma đạo sĩ và người tu luyện ma pháp cấp cao, đưa ma pháp chữa trị hệ Quang vào người Tướng quân, giúp Tưởng quân khôi phục lại lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, sau đó tìm kiếm đan dược hồi phục gân cốt tứ phẩm cho Tướng quân uống, có tác dụng khôi phục gân cốt, như thế Tướng quân mới có thể được cứu.”

Mọi người ở đây lập tức thay đổi sắc mặt, nếu chỉ là người biết ma pháp chữa trị hệ Quang thì dễ dàng rồi, Bách Lý Thần Hi và Đông Phương Thanh Thanh đều có thể, nhưng lại cần người có cấp bậc tu luyện cao hơn Ma đạo sĩ và người tu luyện ma pháp cấp cao, ở đại lục Tây Xuyên, người biết ma pháp chữa trị hệ Quang không hề nhiều, còn phải đi đâu để tìm một vị tu luyện ma pháp cấp cao?

Còn có đan dược tứ phẩm gì đó, đi đâu để tìm chứ?

“Thần Hi, đừng lo lắng, Tướng quân sẽ được cứu.” Thấy Bách Lý Thần Hi đang nhẫn nhịn thống khổ, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, Nạp Lan Ngôn Kỳ vô cùng đau lòng, vội vang an ủi nói: “Điệp Y biết ma pháp chữa trị hệ Quang, muội ấy là Ma đạo sĩ, còn đan dược tứ phẩm cũng không phải là vấn đề, Mộng Liên là thầy luyện đan dược.”

“Nam Cung Điệp Y? Tư Đồ Mộng Liên?” Bách Lý Thần Hi ngước mắt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, trong đầu xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nam Cung Điệp Y.

Bách Lý Thần Hi không tiếp xúc nhiều với Nam Cung Điệp Y nhưng có ấn tượng vô cùng sâu sắc, Điệp Y thật sự là một tiên nữ giáng trần, trang nhã tựa như hoa sen, trực giác nói với nàng rằng Nam Cung Điệp Y rất dễ nhờ cậy, nhưng Tư Đồ Mộng Liên thì…

“Điệp Y và Mộng Liên đều là những cô gái rất tốt, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.” Nạp Lan Ngôn Kỳ sợ Bách Lý Thần Hi không tin, hắn giải thích.

Bách Lý Thần Hi hỏi: “Ngoài Tư Đồ Mộng Liên ra còn ai có thể luyện đan dược tứ phẩm nữa?”

“Hội trưởng Công hội luyện dược Tư Mã Vũ Kính, ông ta là thầy luyện đan dược ngũ phẩm, ông ta cũng là sư phụ của Mộng Liên.” Nạp Lan Ngôn Kỳ ngẩn người một lúc, sau đó thành thật trả lời.

“Có thể giúp ta mời Tư Mã Vũ Kính không?” Bách Lý Thần Hi gần như nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lên tiếng hỏi Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Nạp Lan Ngôn Kỳ gật đầu, “Ta lập tức phái người đi thông báo cho ông ta, bảo ông ta nhanh chóng đến đây.”

“Ta đi mời Nam Cung Điệp Y.” Vừa nói Bách Lý Thần Hi đã quay người đi rồi.

“Ta đi cùng nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ vội vàng bước theo.

Ở trong nhà trọ mà Nạp Lan Ngôn Kỳ sắp xếp dành cho Quân vương và đại sứ của các nước không còn khách khứa nào nữa, lúc này đã là đêm khuya, tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ.

Bách Lý Thần Hi hỏi ông chủ, sau đó đi thẳng lên tầng hai, gõ cửa phòng Nam Cung Điệp Y, “Tam công chủ có ở đó không?”

“Thần quý phi, đợi một chút!” Chỉ một câu nói Nam Cung Điệp Y cũng đã biết người đến gõ cửa là ai, không thể nào không khiến người ta cảm thán.

Bách Lý Thần Hi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng đợi ở bên ngoài, cho dù trong lòng nàng vô cùng nôn nóng.

Nam Cung Điệp Y rất nhanh đã mở cửa bước ra, “Không biết có chuyện gì mà Thần quý phi lại đến tìm Điệp Y muộn như vậy?”

“Xin hỏi có phải Tam công chủ biết ma pháp chữa trị hệ Quang phải không? Tu luyện cấp bậc cao hơn Ma đạo sĩ?” Bách Lý Thần Hi không lòng vòng, nàng đi thẳng vào vấn đề.

“Xem ra Kỳ sư huynh đã nói hết với người rồi nếu không người cũng không thể nào tìm đến đây được.” Nam Cung Điệp Y cũng là một người vừa thông minh vừa chân thực, nàng ấy nói: “Thần quý phi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, Điệp Y có thể làm sẽ nhất định giúp hết sức.”

“Chính xác là cần Tam công chủ giúp đỡ.” Bách Lý Thần Hi nói: “Phụ thân bị thương nặng, cần người tu luyện cấp bậc cao hơn Ma đạo sĩ và biết ma pháp chữa trị hệ Quang mới có thể hồi phục.”

“Vậy chúng ta còn đợi gì nữa?” Nam Cung Điệp Y quay người đóng cửa lại, sau đó nói: “Đi thôi.”

“Tam công chủ, Bách Lý Thần Hi nợ ngươi một mối ân tình, sau này nếu cần, Bách Lý Thần Hi nhất định sẽ lao vào nước sôi lửa bỏng, bất chấp gian nguy, quyết không từ chối.” Đây là lời hứa của Bách Lý Thần Hi với Nam Cung Điệp Y.

“Nếu cần ta nhất định sẽ không khách sáo.” Nam Cung Điệp Y không hề khước từ, có thể để nàng ấy đến Mộc Phong Quốc một chuyến.

Đương nhiên, đây là chuyện của sau này!

Sau khi Nam Cung Điệp Y đến, nàng ta đích thân kiểm tra tình hình của Bách Lý Ứng Phong, sau đó, không nói một lời đã lẩm bẩm ma thuật, đưa ma pháp chữa trị hệ Quang vào cơ thể của Bách Lý Ứng Phong.

Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng nhìn cảnh tượng này còn Bách Lý Thần Hi lại lo lắng chuyện đan dược.

Có nhiều lúc, lo lắng điều gì thì điều đó sẽ đến.

Người Nạp Lan Ngôn Kỳ phái đi mời Hội trưởng Công hội luyện dược Tư Mã Vũ Kính đã quay về nhưng hắn mang theo một tin tức không tốt cho lắm, đối với Bách Lý Thần Hi lúc này, đó được coi là tin không tốt thậm chí có thể coi là tin tức vô cùng tồi tệ gay go.

Những ngày gần đây Tư Mã Vũ Kính đang thăng cấp, một mình bế quan tu luyện, không biết bao giờ mới ra ngoài, còn tình hình của Bách Lý Ứng Phong thì không thể nào kéo dài được.

Cũng có thể nói rằng hiện tại cầu xin Tư Đồ Mộng Liên giúp đỡ là cách duy nhất có thể làm.

Thoáng chốc Bách Lý Thần Hi không biết phải nói gì và có thể nói gì.

Tư Đồ Mộng Liên hết lần này đến lần khác làm hại đến tính mạng của nàng, đúng lúc nàng đang do dự có thả Tư Đồ Mộng Liên hay không thì Tư Đồ Mộng Liên lại gây ra chuyện ở Dịch Quán. (Đương nhiên chuyện này tạm thời vẫn chưa có chứng cứ, có điều Bách Lý Thần Hi tin rằng cho dù chuyện này không phải do Tư Đồ Mộng Liên làm thì Tư Đồ Mộng Liên cũng không thể nào thoát khỏi liên can.) Nàng với mới quyết định gϊếŧ Tư Đồ Mộng Liên thì lại có chuyện xảy ra với Bách Lý Ứng Phong, người mà mình muốn gϊếŧ bỗng chốc trở thành người mà mình cần cầu xin, điều này thật là châm biếm biết bao!

“Thần Hi, ta đi nói chuyện với Mộng Liên.” Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không biết Bách Lý Thần Hi đang nghĩ điều gì, hình như hắn chưa bao giờ thật sự hiểu thấu nàng.

Bách Lý Thần Hi vốn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình, nhưng nghe Nạp Lan Ngôn Kỳ nói xong, nàng lập tức hoàn hồn, nàng nói: “Không cần đâu, cứ để ta đi.”

Mặc dù không biết Tư Đồ Mộng Liên sẽ đưa ra yêu cầu gì, nhưng Bách Lý Thần Hi biết, không thể để Nạp Lan Ngôn Kỳ đi.

“Nàng chắc chứ?” Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Ta là đại sư huynh của muội ấy, nói chuyện với muội ấy…”

“Không cần!” Nạp Lan Ngôn Kỳ còn chưa nói xong đã bị Bách Lý Thần Hi ngắt lời một cách quyết đoán, nàng nói: “Nếu không biết ả ta có tình cảm với ngươi chắc ta sẽ để ngươi đi. Nhưng bây giờ, ta rõ ràng biết ả ta có tình cảm với ngươi, làm sao ta có thể để ngươi đi tìm ả ta chứ?”

“Thần Hi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ còn định nói điều gì đó nhưng Bách Lý Thần Hi không cho hắn cơ hội, “Ngôn Kỳ, ngươi biết, ta không muốn người tiếp xúc quá nhiều với ả ta.”

Nghe xong Nạp Lan Ngôn Kỳ lập tức im lặng, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót.

Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi hãy ở đây đợi ta.” Dừng lại một lúc, hình như nghĩ đến điều gì đó, sau đó nói tiếp: “Chuyện của Dịch Quán vẫn chưa điều tra rõ ràng, ngươi có thể quay về cung xử lý quốc sự rồi.”

“Ở trong lòng ta không có điều gì quan trọng hơn nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm eo Bách Lý Thần Hi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, nói: “Ta ở đây đợi nàng quay về.”

“Được.” Lời vừa dứt, Bách Lý Thần Hi vội vàng rời đi.

Vừa rời đi, Ngự Thanh từ trong tay áo của Bách Lý Thần Hi ngó đầu ra ngoài, nó ngước mắt nhìn Bách Lý Thần Hi, thấy sắc mặt trắng bệch tái nhợt của nàng, nó lập tức che giấu mọi đau khổ và bi thương trong lòng, thể hiện ra bên ngoài lạnh lùng hơn bất cứ ai, nhưng nó cũng có chút đau lòng, thương tiếc Bách Lý Thần Hi.

Nghĩ đến lần đi này của Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thần Hi, ngươi chắc chắn bao nhiêu phần?”

“Mười phần.” Bách Lý Thần Hi nói, “Vuốt mặt phải nể mũi, cho dù Tư Đồ Mộng Liên có muốn hay không thì ả ta cũng sẽ cùng ta đi cứu phụ nhân, chỉ là, không biết ả ta sẽ đưa sẽ yêu cầu như thế nào.”

“Chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.” Ngự Thanh nói: “Nếu ngươi không đồng ý với yêu cầu của ả ta, vậy ả ta rất có khả năng sẽ không đi cứu Tướng quân, là như thế này sao?”

“Đúng thế! Nếu ta không đồng ý với yêu cầu của ả ta, vậy ả ta có thể tìm đại một cái cớ gì đó để từ chối.” Bách Lý Thần Hi điềm đạm nói: “Ả ta thông minh như thế chắc chắn sẽ dễ dàng nghĩ ra một cái cớ mà không khiến người khác hoài nghi, thậm chí còn khiến người ta không nhẫn tâm để ả ta ra tay.”

Thật ra không cần phải hao tốn tâm tư đoán già đoán non, Bách Lý Thần Hi cũng có thể nghĩ ra Tư Đồ Mộng Liên sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào, suy cho cùng, chẳng thể nào tìm được cơ hội tốt hơn nữa, điều khiến Bách Lý Thần Hi phải hoài nghi chính là kế hoạch của Tư Đồ Mộng Liên bắt đầu từ lúc Dịch Quán cháy.

“Nếu ả ta bắt ngươi phải rời xa Nạp Lan chủ tử thì sao?” Đến Ngự Thanh cũng nghĩ đến vấn đề này.

Đoạn đường mà Bách Lý Thần Hi và Nạp Lan Ngôn Kỳ đã đi qua, người biết rõ nhất chính là Ngự Thanh, mặc dù Ngự Thanh không thông minh lắm nhưng nó cũng có mắt nhìn, biểu hiện của Tư Đồ Mộng Liên quá rõ ràng.

Bách Lý Thần Hi không trả lời, bởi vì bọn họ đã đến điện Quang Minh rồi.

Tư Đồ Mộng Liên ở trong điện lớn của điện Quang Minh, một mình đứng lặng lẽ ở đó, chiếc váy trắng bay bay trong gió, đứng từ xa nhìn thật sự rất giống tiên nữ, mang đến cho người ta cảm giác bồng bềnh không vướng bụi trần.

Đáng tiếc, ảo giác đó chỉ là thoáng qua.

Lúc Bách Lý Thần Hi bước chân vào điện lớn Tư Đồ Mộng Liên đã quay người lại, từ biểu cảm của ả ta có thể thấy rằng ả ta đã sớm đoán được Bách Lý Thần Hi sẽ đến, cố tình đứng ở đó đợi nàng.

“Là ngọn gió nào đưa Thần quý phi của chúng ta đến đây vậy?” Không có Nạp Lan Ngôn Kỳ ở đây, Tư Đồ Mộng Liên lập tức bộc lộ bộ mặt nham hiểm độc ác của mình, ánh mắt nhìn Bách Lý Thần Hi chất chứa sự chế nhạo, mỉa mai.

“Người quang minh chính đại không nói lời quanh co vòng vèo, hôm nay ta đến tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Bách Lý Thần Hi nhìn Tư Đồ Mộng Liên lên tiếng đi thẳng vào vấn đề.

“Ha ha…” Tư Đồ Mộng Liên bỗng nhiên bật cười, Bách Lý Thần Hi cũng không nói gì, nàng biết rõ ả ta đang làm nhục mình, nhưng cũng chỉ biết chịu đựng, đợi Tư Đồ Mộng Liên cười chán chê rồi mới lên tiếng, ai bảo bây giờ nàng đang cầu xin người ta chứ? Ngoài nhẫn nhịn ra thì cũng chỉ có nhẫn nhịn.

Không biết bao lâu sau, lâu đến mức lần thứ n Bách Lý Thần Hi phải lặng lẽ giữ chặt Ngự Thanh, Tư Đồ Mộng Liên mới chậm rãi lên tiếng: “Thần quý phi gϊếŧ người không chớp mắt, chỉ một lời đã lấy đi tính mạng của vô số người mà cũng có ngày phải đi cầu xin người khác sao?”

“Ngươi là thầy luyện đan dược tứ phẩm, cha ta cần ngươi cứu, hi vọng ngươi có thể ra tay giúp đỡ.” Bởi vì muốn cứu phụ thân của mình, Bách Lý Thần Hi không thể nào không cúi đầu, hạ thấp địa vị của mình.

Tư Đồ Mộng Liên nhìn Bách Lý Thần Hi một cái, trong đầu có suy nghĩ gì đó, ả ta hỏi: “Ông ta là cha của ngươi đâu phải cha của ta, tại sao ta phải cứu ông ta?”