Đây không phải lần đầu tiên nó biết Bách Lý Thần Hi, nhưng đây là lần đầu tiên Ngự Thanh phát hiện nàng xấu tính và tính toán như vậy.
Bách Lý Thần Hi sờ đầu Ngự Thanh một cái, nàng nói: " Nam nhân của Bách Lý Thần Hi ta ai cũng có thể mơ ước được sao? Tư Đồ Mộng Liên hết lần này đến lần khác kiếm chuyện hãm hại ta, ta còn chưa tính sổ với ả ta đây, ngược lại ả ta còn dám khiêu chiến sự nhẫn lại của ta hết lần này đến lần khác.”
"Tiểu Ngự Thanh, ta còn chưa nói chuyện này với ngươi, sau khi suy nghĩ ta thấy chuyện này vô cùng không đúng, hình như từ khi dịch quán bất đầu bị cháy là đã bắt đầu một ván cờ. Mà trực giác nói cho ta biết, tất cả những việc này đều liên quan đến ả Tư Đồ Mộng Liên kia, kể cả những chuyện xảy ra trong phủ.”
"Thần Hi, ngươi nghi ngờ như vậy thì có thể bảo bọn Thanh Thanh bí mật thăm dò, nhưng đừng để cho nhiều người biết đến chuyện này." Nghe nàng nói vậy, Ngự Thanh không nhịn được nhắc nhở nàng.
"Ngươi yên tâm đi, cho dù có thỉnh cầu ta, ta cũng sẽ không nói cho ai biết." Bách Lý Thần Hi quả quyết nói.
"Như vậy thì tốt rồi." Dừng một chút, đột nhiên Ngự Thanh nhớ lại một chuyện nên không nhịn được hỏi Bách Lý Thần Hi: "Như vậy, ngươi định xử lý Tư Đồ Mộng Liên như thế nào? Cứ bỏ qua cho ả ta như vậy?”
"Bỏ qua cho ả ta?" Bách Lý Thần Hi lạnh lùng hừ một tiếng: "Ngươi nhìn ta giống người lương thiện như vậy à?”
Ngự Thanh nói "Ngươi không phải người xấu.”
Tay của Bách Lý Thần Hi đang sờ đầu Ngự Thanh thì dừng lại một chút nhưng ngay sau đó lại tiếp tục sờ, nàng nói: "Ngự Thanh, ngươi không cho rằng một người lòng dạ độc ác, gϊếŧ người không chớp mắt, là một người tự cao khát máu không phải là rất xấu à?”
"Thực ra ngươi có nghĩ tới sẽ bỏ qua cho Tư Đồ Mộng Liên đúng không?" Lời này nó nói không phải nghi vấn mà là khẳng định.
"Làm sao ta lại có cảm giác ngươi giống như con giun trong bụng ta vậy?" Bách Lý Thần Hi cũng không giấu giếm "Đáng lẽ ta đang có suy nghĩ sẽ cho Tư Đồ Mộng Liên một cơ hội, nhưng ngươi cũng nhìn thấy đấy, chính ả ta không quý trọng điều đó, nếu đã như vậy thì ta cần gì phải lịch sự với nàng ta?”
"Không sai, ta đồng ý cho nàng ta rơi khỏi Hỏa Diễm Quốc, sai người người làm nàng ta không trở về Liệt Diễm Quốc, nhưng ta chưa bao giờ bảo người đó tấn công ra tay với ả ta." Bách Lý Thần Hi hơi nheo mắt, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm: "Tốt nhất ả ta đừng để cho ta phát hiện ra những chuyện này có liên quan đến ả ta, nếu không ta sẽ cho ả ta một cái chết vô cùng nhịp nhàng.”
Cả người Ngự Thanh không nhịn được run lên, bây giờ Bách Lý Thần Hi trông rất đáng sợ, gần như nó không cần nghĩ cũng biết được kết cục của việc nếu Tư Đồ Mộng Liên rơi vào tay Bách Lý Thần Hi sẽ như thế nào.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã trở lại phủ Tướng Quân, Bách Lý Thần Hi và Tư Đồ Mộng Liên một trước một sau đi vào phòng của Bách Lý Ứng Phong, đi thẳng tới phía trước.
Thật đúng lúc, Nam Cung Diệp Y thu ma pháp vào, đứng dậy nhường chỗ cho Tư Đồ Mộng Liên "Mộng Liên, việc tiếp theo ta giao lại cho ngươi.”
Bởi vì Nam Cung Diệp Y bị tiêu hao không ít ma pháp, cả người trông hơi yếu ớt, sắc mặt nàng ấy cũng trở nên hơi khó coi, lúc đứng dậy thân thể nàng ấy không không chế được lung lay, Bách Lý Thần Hi nhanh tay nhanh mắt đỡ Nam Cung Điệp Y một cái, đỡ nàng ấy ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Tam công chúa, ngài không sao chứ? Ngài có muốn nghỉ ngơi không?”
"Ta không sao." Nam Cung Diệp Y xua xua tay nói: "Thần Quý Phi cũng không cần phải khách sáo với ta như vậy, cứ gọi ta là Điệp Y là được, chẳng qua vừa rồi ta bị tiêu hao hơi nhiều ma pháp nên thân thể hơi mệt mỏi một chút mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc, chậm rãi khôi phục sức lực là không sao rồi.”
"Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là Thần Quý Phi nữa, cứ gọi ta là Thần Hi là được." Bách Lý Thần Hi hiểu rõ gật đầu một cái, nhìn về phía bên ngoài cửa hô "Người đâu,...”
Bách Lý Thần Hi vừa dứt lời, thì có hai người hầu chạy vào, nàng vung vung tay nói "Các ngươi đỡ Tam Công Chúa đi nghỉ ngơi.”
"Vâng..." Hai người hầu trong nhà rất hiểu lễ nghi úp mặt xuống đất thi lễ một cái với Nam Cung Diệp Y, cung kính nói: "Mời Tam Công Chúa.”
"Nếu ngươi cần gì ở đây thì cứ đến tìm ta." Nam Cung Diệp Y cũng thật sự mệt mỏi, nên cũng không từ chối cách sắp xếp của Bách Lý Thần hi, Bách Lý Thần Hi nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi một lúc cho khỏe đi. Cũng đừng nghĩ ngợi nữa, ngươi yên tâm, ở chỗ này đã có Đại tế ty, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nam Cung Diệp Y nhìn về phía Tư Đồ Mộng Liên, người sau đã cầm lò luyện đan và chọn nguyên liệu.
Nam Cung Điệp Y vui mừng gật đầu một cái rồi xoay người đi theo hai người hàu ra ngoài.
Bách Lý Thần Hi đi đến bên cạnh Tư Đồ Mộng Liên, đi thẳng vào vấn đề hỏi "Bây giờ tình hình của cha ta như thế nào rồi? Ngươi có thể cứu được không?
"Tình hình đã được cải thiện rất nhiều." Tư Đồ Mộng Liên nói "Chỉ cần ăn phục cốt đan vào nữa, thì có thể bình an vô sự.”
Bách Lý Thần Hi nghĩ thầm: Người phụ nữ này tuy rất đáng ghét nhưng thực sự là ả ta cũng có chút bản lĩnh.
Lúc nàng đang suy nghĩ thì Tư Đồ Mộng Liên đã làm lò luyện đan lơ lửng giữa không trung, đồng thời thả ra một lường sức mạnh tinh thần lực, bắt đầu nghiêm túc loại bỏ những tạp chất trong thảo dược, tất cả các loại thảo dược được sắp xếp theo thứ tự trước sau, loại bỏ tạp chất trong một cây rồi cho vào trong lò luyện đan, động tác hết sức thành thạo.
Tất cả mọi người ở đây đều đứng một bên yên tĩnh nhìn, không một người nào dám đi lên quấy rầy.
Ở khắp đại lục Tây Xuyên, luyện dược sư rất khan hiếm, luyện đan sư cấp bốn đã ít thì bây giờ lại càng ít, Tư Đồ Mông Liên cũng được coi là thiên tài.
Lúc chế thuốc, không thể phân tâm, điều kiêng kỵ nhất của luyện dược sư là bị quấy rầy, bởi vì trong toàn bộ quá trình, một khi xảy ra tai nạn bất ngờ thì hậu quả của nó vô cùng nghiêm trọng. Nếu không chế được thuộc thuốc thì nó lại là chuyện nhỏ, mấu chốt là nếu luyện dược sư làm nổ lò luyện đan nhẹ thì bị trọng thương, gân trên người đứt đoạn, nặng thì bị mất mạng.
Bách Lý Thần Hi nhìn toàn bộ quá trình chế thuốc của Tư Đồ Mộng Liên, bỗng nhiên trong lòng nàng đưa ra một quyết định rất lớn: Nhất định nàng phải cố gắng luyện tập, lên cấp, hay là dựa vào bản thân mình trong mọi việc.
Tư Đồ Mộng Liên loại bỏ sạch sẽ tất cả tạp chất của thảo dược, lần lượt cho vào lò luyện đan, bây giờ mới khép lò luyện đan lại, toàn tâm toàn ý điều khiển ngọn lửa trong tay.
Mọi người ở chỗ này đều khẩn trương, chỉ sợ Tư Đồ Mộng Liên sẽ thất bại, dĩ nhiên hầu như mọi người trong nhà đều sợ Tư Đồ Mộng Liên thất bại vì việc đó đồng nghĩa với việc không có đan dược, không có đan dược đồng nghĩa với việc tính mạng của Bách Lý Ứng Phong sẽ bị nguy hiểm.
Thời gian trôi qua một chút, rõ ràng không có trôi qua bao nhiêu lâu, nhưng đám người Bách Lý Thần Hi cảm giác như trôi qua một thế kỷ vậy.
Khi đôi môi Tư Đồ Mộng Liên khẽ mở, nói ra một chữ "Mở"thì bây giờ thần kinh của bọn họ mới thật sự buông xuống.
Chế được đan dược, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ cứu được Bách Lý Ứng Phong.
"Thời hạn của ta ở đây là ba ngày, lúc ấy thì đám tang của gia gia cũng kết thúc."Tư Đồ Mộng Nhiên đưa đan dược cho Bách Lý Thần Hi, ả ta hạ thấp giọng dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy để nói những lời nói chỉ hai người mới hiểu.
"Tốt nhất là ngươi đừng để cho ta biết hết tất cả những chuyện mà ngươi làm, nếu không, ta sẽ tự tay gϊếŧ chết ngươi." Bách Lý Thần Hi cũng dùng giọng điệu lạnh lùng nói âm thanh mà chỉ có hai người mới nghe thấy.
"Ngươi yên tâm, nhất định ngươi sẽ thất vọng." Nói xong câu này thì Tư Đồ Mộng Liên xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tư Đồ Mộng Liên đi đã xa, con mắt Bách Lý Thần Hi tối tăm lại, ngay sau đó nàng thu hồi tầm mắt, quay lại đi tới trước giường, cầm đan dược đút cho Bách Lý Ứng Phong ăn.
Sau khi đút một chút, trên người Bách Lý Ứng Phong xuất hiện một ánh sáng xanh yếu ớt, rất nhanh nó lại biến mất không thấy.
Với sự biến mất của ánh sáng xanh, tất cả lại khôi phục yên lặng, nhưng mà nếu nhìn kỹ mặt Bách Lý Ứng Phong thì sẽ phát hiện thần sắc của ông đã khôi phục, giống như một người bình thường vậy.
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Bách Lý Ứng Phong, mong đợi ông mở mắt ra.
Sau một lúc, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người Bách Lý Ứng Phong chậm rãi mở mắt ra, ông thấy đứng ở trước mặt mình là một đám người, nhất thời ông có chút không phản ứng kịp.
Sau một lúc yên tĩnh, Bách Lý Ứng Phong mới phản ứng kịp, đột nhiên vẻ mặt ông thay đổi, không nhịn được hỏi "Cha đâu?”
Đám người Triển Ngọc Cầm đã ngừng rơi nước mắt, nghe thấy cau này lại khóc như vỡ đê, tầm mắt mọi người đều nhìn về phía bóng dáng bên cạnh Bách Lý Ứng Phong, ở đó cũng là một người không bao giờ đứng dậy được nữa.
Theo tầm mắt của mọi người Bách Lý Ứng Phong chậm rãi nghiêng đầu, khi ông nhìn thấy người nằm bên cạnh mình, một cảnh tượng lúc xảy ra chuyện kia xuất hiện thoáng qua trong đầu ông, nhất thời trong lòng ông dâng lên một linh cảm xấu.
Bách Lý Ứng Phong run rẩy giơ tay lên dò xét hơi thở của Bách Lý Thiên Vân, nhưng ông không cảm nhận được một chút hơi thở nào cả, ông chưa từ bỏ ý định xoay người rồi đột ngột ngồi dậy để thăm dò nhịp tim của Bách Lý Thiên Vân, sau khi ông nghe nhịp tim của Bách Lý Thiên Vân thu được kết quả Bách Lý Thiên Vân đã chết không thoát được ngoại lệ.
"Không..." Bách Lý Ứng Phong hét to một tiếng, ông dùng sức lắc lắc người của Bách Lý Thiên Vân, giọng run run nói: "Cha, người tỉnh dậy đi...”
"Lão gia(Cha), cha chồng(gia gia) đã chết..." Triển Ngọc Cầm, Bách Lý Minh Tùng, Bách Lý Thiến Hi tất cả đồng thanh nói, giọng nói ai cũng run rẩy.
"Không, cha lợi hại như vậy, làm sao có thể chết được?" Rõ ràng Bách Lý Ứng Phong không chấp nhận được chuyện này.
Việc này cũng khó trách, cả đời Bách Lý Vân Thiên chỉ có một thê một con trai và một con gái, con gái ra đời không bao lâu thì mất, thê thì u buồn thành bệnh, không bao lâu thì bà cũng đi theo con gái, chỉ còn lại một người con trai Bách Lý Ứng Phong.
Từ nhỏ Bách Lý Ứng Phong và cha sống nương tựa lẫn nhau, cho đến khi ông lấy nương tử sinh con thì vẫn luôn chung sống rất tốt với ông ấy, tình cảm hai phụ tử cũng tốt hơn so với tình cảm cha con người dân bình thường rất nhiều, bỗng nhiên mất đi một người thân quan trọng nhất, khó tránh khỏi việc Bách Lý Ứng Phong không tiếp thu được.
Bách Lý Ứng Phong nằm trên thi thể Bách Lý Thiên Vân đau lòng khóc, đám người Triển Ngọc Cầm cũng không ngừng lau nước mắt.
Bách Lý Thần Hi nhắm mắt, nàng chôn tất cả bi thương, thống khổ từ cổ vào trong lòng, một lần nữa mở mắt ra, màu tím trong con ngươi nàng chỉ còn lại sự bình tĩnh.
"Cha, người nên kiềm chế đau thương!" Bách Lý Thần Hi tiến lên hai bước, ngồi xổm người xuống, nàng giang tay ra ôm lấy Bách Lý Ứng Phong nói: "Gia gia đã chết, việc bây giờ chúng ta làm không phải là ngồi đây đau lòng khóc mà là an táng gia gia thật tốt, để cho gia gia đi một cách yên ổn. Sau đó, chúng ta tìm ra hung thủ, dùng máu của hung thủ để hiến tế cho linh hồn gia gia ở trên trời.”
Không thể không nói, so với người khác khuyên thì Bách Lý Thần Hi khuyên bao giờ cũng có tác dụng, lời nói của nàng giống như có ma lực hướng dẫn người khác làm theo ý nàng vậy.
Trong nháy mắt Bách Lý Ứng Phong đã tỉnh táo lại, trong miệng ông lẩm bẩm "Không sai, trước tiên an táng cha thật tốt, sau đó tìm ra hung thủ.”
Ngừng một chút, đột nhiên Bách Lý Ứng Phong lại nghĩ đến cái gì dùng giọng yếu ớt nói: "Tu vi của đối phương cao thâm, vừa che mặt lại ở trong bóng tối, căn bản không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, như vậy chúng ta làm sao tìm được? Coi như tìm được chúng ta cũng không phải là đối thủ của tên đó.”
"Cha, chuyện này bàn sau, trước tiên chúng ta an táng tốt cho gia gia đã." Bách Lý Thần Hi an ủi Bách Lý Ứng Phong, trong trong lòng nàng lại cười lạnh, nàng không cần biết tên đó là ai, dám có dũng khí động đến người nhà của Bách Lý Thần Hi nàng thì phải chịu được hậu quả của việc này, cho tới bây giờ trong thế giới của nàng chưa có chuyện không làm được, chỉ có người không cố gắng làm việc thôi.