Đông Phương Thanh Thanh phản ứng lại rất nhanh, lách người lên đứng trước mặt Bách Lý Thần Hi để ngăn cản người đang lao đến, ngay lập tức dùng Ma pháp hệ thủy để ra chưởng.
Kẻ đang lao tới rất dễ dàng tránh được sự công kích của Đông Phương Thanh Thanh, sau đó đưa tay ra muốn ra chiêu công kích lại Đông Phương Thanh Thanh và Bách Lý Thần Hi, ngay lúc này Ngự Long biến trở về hình dáng của Thanh Long, cả người bay lên không trung, cuộn tròn thân mình trên đỉnh đầu của Bách Lý Thần Hi, sau đó phóng ra uy áp của Thần thú, ánh mắt rất sắc bén.
Sắc mặt Mẫn Gia thay đổi đột ngột, sau đó chạy về phía của đối phương.
Mọi việc xảy ra chỉ trong tích tắc, nhưng mọi người đã phản ứng lại rất nhanh, vô cùng lưu loát, không dừng lại chút nào, tất cả các phản ứng đều xuất phát từ bản năng.
Chỉ có Bách Lý Thần Hi vẫn còn đứng yên bất động, nàng hướng ánh mắt về phía Mẫn Gia đang chạy đi, ánh mắt nàng bỗng nhiên có sự biến đổi nhưng cũng không lên tiếng.
“Ca, đúng là huynh sao?” Âm thanh có phần kích động của Mẫn Gia từ phía xa truyền tới, nó đánh thẳng vào tâm trí của ba người Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh, Ngự Thanh. “Huynh ngừng tay đi, họ đều là bạn của đệ cả.”
Người phía trước vốn tâm tình đang xao động, quanh người tỏa ra sát khí ngập trời nhưng sau khi nghe lời của Mẫn Gia liền trở nên bình tĩnh hơn.
Bách Lý Thần Hi cùng Đông Phương Thanh Thanh và Thanh Long đứng cách hai huynh đệ Mẫn Gia một khoảng, La Gia bị thân thể của Mẫn Gia chắn trước mặt nên ba người Bách Lý Thần Hi không nhìn thấy rõ tướng mạo của La Gia nhưng mọi người có thể cảm thấy sát khí ngập trời lúc nãy đã từ từ tiêu tán. Lúc sát khí của La Gia tiêu tán thì Ngự Long cũng biến trở về hình dạng tiểu xà nằm ngoan ngoãn trong ngực của Bách Lý Thần Hi.
“Ngự Thanh, đây là người bán thú sao?” Bách Lý Thần Hi dùng tay xoay đầu Ngự Thanh, sử dụng việc trao đổi thông qua suy nghĩ hỏi Ngự Thanh: “Ngươi có thể nhìn ra được đâu là thật, đâu là giả không?”
“Chắc là Mẫn Gia sẽ không nhận nhầm người đâu.” Ngự Thanh lựa chọn tin tưởng Mẫn Gia.
Bách Lý Thần Hi nói: “Không phải là ta không tin tưởng vào Mẫn Gia nhưng mà không thể không đề phòng, La Gia đã mất tích lâu như vậy rồi, rõ ràng là không bị kẻ nào ép buộc nhưng vẫn ở lại Vô Vọng Sơn mà không trở về Thập Phùng Thiên, lẽ nào người không cảm thấy có điểm đáng nghi sao?”
“Chút nữa hắn ta qua đây thì sẽ rõ ngay thôi.” Ngự Thanh không thể không thừa nhận sự lo lắng của Bách Lý Thần Hi là không sai.
Mẫn Gia và La Gia đứng đối diện với nhau, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Lúc lâu sau La Gia mới nói: “Mẫn Gia, thực sự là đệ sao? Tại sao đệ lại chạy đến chỗ này?”
“Ca, sao huynh lại ở Vô Vọng Sơn?” Mẫn Gia không trả lời mà tiếp tục hỏi: “Tại sao huynh không về Thập Phùng Thiên?”
“Ta không trở về được.” Âm thanh của La Gia ảm đạm dần đi.
“Cái gì?” Mẫn Gia ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao lại không trở về được? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Chuyện này nói ra rất dài.” La Gia không có ý định nói mà nhìn về phía Bách Lý Thần Hi và Đông Phương Thanh Thanh, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Ngự Thanh, hắn ta sửng sốt một hồi nhưng cũng nhanh chóng biến mất, ổn định lại tinh thần.
“Mẫn Gia, tại sao người lại ở cùng một chỗ với hai người kia?” La Gia nhẹ cau mày không trả lời câu hỏi của Mẫn Gia mà hỏi lại.
“Bọn họ một người là bằng hữu của đệ, một người là chủ nhân của đệ.” Mẫn Gia không có ý định giấu diếm La Gia, La Gia đã lên tiếng hỏi thì hắn liền trả lời.
“Bằng hữu? Chủ nhân?” La Gia nhíu chặt lông mày, khiển trách Mẫn Gia: “Mẫn Gia, chẳng lẽ ngươi đã quên vì sao chúng ta phải ở trong Thập Phùng Thiên sao? Và tại sao đệ lại đến Đại lục Tây Xuyên? Con người không có ai tốt đẹp đâu, lý do mà ta không trở về Thập Phùng Thiên mà ở lại Vô Vọng Sơn cũng là vì thế đó, đều do con người gây nên.”
“Ca, các nàng không giống bọn người đó đâu.” Mẫn Gia nói: “Sau khi huynh bị đưa đến Đại Lục Tây Xuyên đệ cũng nhanh chóng đến Đại Lục Tây Xuyên, đệ vừa tới không lâu liền bị con người bắt lấy, sau đó bị nhốt trong Thiên lao, đệ đã chịu nhiều loại hình tra tấn, chính chủ nhân đã cứu đệ ra.”
“Nói không chừng người bắt đệ chính là do cô ta phái đến, mục đích là muốn đệ hết lòng làm việc cho cô ta.” La Gia lo lắng, đắn đo, suy nghĩ rất nhiều.
“Kẻ bắt đệ đã bị chủ nhân gϊếŧ chết rồi.” Mẫn Gia nói: “Nàng ấy không giống như kẻ khác đâu, sau này tiếp xúc nhiều hơn huynh sẽ rõ.”
“Nàng và kẻ khác không có sự khác biệt đâu, con người đều đặt lợi ích lên trên hết, tới tận bây giờ họ vẫn khinh thường người bán thú, đệ quá ngây thơ rồi.” La Gia thở dài một hơi.
“Ca, ta vẫn có thể phân biệt được người tốt và kẻ xấu.” Mẫn Gia nói: “Huynh nhìn thấy con Tiểu Thanh Xà đó không? Nó không phải là rắn mà thực chất là Thần Thú Thanh Long, một thần thú như hắn lại cam tâm tình nguyện nhận chủ nhân, hắn cũng đâu có phải tầm thường, đúng không?”
“Cái gì? Thần thú đại nhân sao?” Nghe xong lời của Mẫn Gia La Gia mới chú ý đến Thanh Long đang nằm trong vòng tay của Bách Lý Thần Hi, sắc mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Lúc này, La Gia mới nhớ tới lúc hắn muốn ra tay với Bách Lý Thần Hi thì cảm nhận được một luồng Thần Thú Uy Áp, nhưng luồng uy áp này đã biến mất rất nhanh khiến hắn ta tưởng rằng mình đang gặp ảo giác, chẳng lẽ thật vậy sao?
“Ca, huynh đi cùng đệ sang bên kia được không?” Mẫn Gia ngước mắt nhìn La Gia, ánh mắt mong chờ. Chủ tử quan trọng, ca ca cũng quan trọng, nếu như thật sự phải lựa chọn, thì đây sẽ là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
La Gia nhìn ánh mắt mong đợi của Mẫn Gia, ánh mắt ấy khiến hắn ta không thể nào cự tuyệt được, huống chi là La Gia luôn yêu thương Mẫn Gia, sao lại muốn thấy Mẫn Gia khó xử.
La Gia thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Mẫn Gia nói: “Đi thôi.”
Mẫn Gia nghe được câu trả lời của La Gia thì trên mặt hiện lên ý cười, đây là lần đầu tiên ý cười xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của Mẫn Gia, nụ cười vô cùng chân thật.
Mẫn Gia và La Gia nói chuyện rất nhỏ nên ba người Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh, Ngự Thanh không nghe được bọn học nói những gì, nhưng nhìn qua biểu cảm của hai người thì có vẻ không có gì khác thường.
Không có Mẫn Gia chắn trước mặt La Gia nên mọi người đều nhìn rõ khuôn mặt của La Gia, cả Bách Lý Thần Hi, Đông Phương Thanh Thanh và Ngự Thanh đều ngây người.
Họ biết La Gia là ca ca ruột của Mẫn Gia, nhưng Mẫn Gia chưa từng nói rằng ca ca của mình giống mình như đúc. Nếu như không tận mắt nhìn thấy họ cũng không dám tin.
Ngay lập tức, Ngự Thanh thăm dò khí tức của La Gia, sau khi xác thực La Gia là người bán thú thì mới yên tâm.
Lúc đám người Bách Lý Thần Hi đang dò xét La Gia thì La Gia cũng đang dò xét họ. Sau khi dò xét Bách Lý Thần Hy và Đông Phương Thanh Thanh thì hắn cũng thừa nhận rằng khí tức trên người các nàng không giống như những kẻ khác.
Đương nhiên, ánh mắt của La Gia chỉ là lướt qua hai người Bách Lý Thần Hy và Đông Phương Thanh Thanh, cuối cùng ánh mắt của hắn ta nhìn xuống Ngự Thanh đang nằm trong ngực Bách Lý Thần Hi.
Lúc này trên người Ngự Thanh đã không còn dấu vết đặc thù của Thanh Long mà biến trở về hình dạng tiểu thanh xà. Nhưng La Gia vẫn nhìn ra được điểm đặc thù trên người Ngự Thanh dù cho Ngự Thanh không hề phóng ra Thần Thú Uy Áp.
“Ngươi thật sự là Thần thú Thanh Long sao?” La Gia hoài nghi nhìn Ngự Long.
Ngự Long không chịu nổi cảm giác bị người khác nghi ngờ về mình, thân thể không hề động đậy nhưng cố ý phóng ra Thần Thú Uy Áp.
Khí tức của La Gia và Mẫn Gia đều bị hỗn loạn, nếu Ngự Thanh không nhanh chóng thu lại Thần Thú Uy Áp thì có lẽ bọn họ đã bị thổ huyết rồi.
Vừa trải qua cảm giác chân thực như vậy nên La Gia cũng không còn lý do để hoài nghi về thân phận của Ngự Long nữa.
“Thần Thú đại nhân…” thái độ của La Gia trở nên cung kính.
Ngay lập tức Ngự Thanh có cảm giác thỏa mãn, sau đó điều chỉnh lại thân thể rồi hỏi La Gia: “Những người kia đều là do người gϊếŧ sao?”
“Đúng vậy.” La Gia không hề giấu diếm nói.
“Tại sao ngươi lại muốn gϊếŧ họ và tại sao người lại ở lại Vô Vọng Sơn?”
La Gia nói: “Nếu ta không gϊếŧ chúng thì chúng sẽ gϊếŧ ta. Ta không thể trở về Thập Phùng Thiên nên mới ngây ngốc ở lại Vô Vọng Sơ.”
“Có bao nhiêu người đã đi lên Vô Vọng Sơn rồi?” Theo Bách Lý Thần Hi thấy đây mới là vấn đề quan trọng bây giờ.
Bách Lý Thần Hi vừa nói xong nhưng không có được câu trả lời của La Gia, mà ngược lại La Gia lại dùng ánh mắt thăm dò nhìn nàng.
Trong lòng Mẫn Gia đang lên dự cảm không lành, nhanh chóng kéo ca ca của mình ra nói: “Ca, đây chính là chủ tử, Bách Lý Thần Hi.”
“Là ngươi sai người bắt Mẫn Gia lại sau đó lại thả nó ra khiến nó nhận ngươi làm chủ tử sao?”
Mẫn Gia nghe xong liền nhanh chóng muốn giải thích, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng thì bị Đông Phương Thanh Thanh cướp lời, giọng nói đầy chân chọc: “Não của ngươi có vấn đề à? Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra, đúng là nhân tài đó! May mà lúc Thần Hi cứu Mẫn Gia hắn đã suýt thì mất mạng và còn gϊếŧ luôn kẻ thù của Mẫn Gia…”
“Thanh Thanh, thôi đi!” Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Đông Phương Thanh Thanh trầm giọng nói.
Nghe vậy Đông Phương Thanh Thanh mặc dù còn không tình nguyện nhưng cũng phải ngậm miệng.
Bách Lý Thần Hi đáng giá La Gia từ trên xuống dưới một lần, khí chất tỏa ra từ La Gia và Mẫn gia không giống nhau, La Gia thích hợp trở thành sát thủ hơn Mẫn Gia nhưng hắn cũng sẽ khó chịu sự kiểm soát hơn Mẫn Gia.
Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi có thể nghĩ đến những điều này chứng tỏ người không phải là kẻ ngốc. Nhưng mà người cho rằng vì sao mà ta phải làm vậy?”
“Người bán thú ở Đại Lục Tây Xuyên không có nơi sống yên ổn, Mẫn Gia lại không có tu vi cao cường, ngươi cho rằng tại sao ta lại muốn hao tâm tổn sức tính kế như vậy để có được sự tín nhiệm của Mẫn Gia?”
“Ngự Thanh còn là Thần thú Thanh Long, ta cũng không tiêu tốn quá nhiều tâm tư như vậy, thế Mẫn Gia dựa vào cái gì để cho ta phải hao tâm tổn trí như vậy?”
Giọng nói của Bách Lý Thần Hi rất bình đạm nhưng từng câu đều rất có lý, câu hỏi của nàng khiến La Gia nghẹn họng không biết trả lời thế nào.
Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt đảo mắt nhìn qua sự biến đổi sắc mặt của La Gia và vẻ cắn chặt môi dưới của Mẫn Gia sau đó tiếp tục nói: “Ta và Mẫn Gia ký khế ước chủ nô là do Mẫn Gia gật đầu đồng ý, hắn ta là Người bán thú, khi ở Đại lục Tây Xuyên không có nơi sống yên ổn, nếu như không dùng một thân phận danh chính ngôn thuận để ở lại bên cạnh ta thì chỉ cần là con người đều có thể ra tay với hắn.”
“La Gia, ta từng đồng ý với Mẫn Gia sẽ giúp Mẫn Gia đi tìm người, ta không biết tình cảm giữa các người như thế nào nhưng ta luôn đối xử với Mẫn Gia như người một nhà, dù ngươi có là Ca ca của hắn cũng không thể xúc phạm ta.”
“Chủ nhân, Ca ca của ta không có ác ý.” Mẫn Gia vội vàng giải thích, chỉ sợ Bách Lý Thần Hi ra tay với La Gia, cho dù biết rõ nàng không phải là đối thủ của La Gia những nếu các thành viên kết hợp lại thì sức tấn công sẽ rất lớn, huống chi còn có Thần Thú Thanh Long trợ giúp.
“Nếu hắn có ác ý hoặc hắn không phải là Ca ca của người thì hắn đã không còn có thể sống mà đứng ở đây đâu.” Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Mẫn Gia nói: “Mẫn Gia, những lời ta vừa nói không có ý nhằm vào ngươi.”
“Ta biết!” Mẫn Gia gật đầu, sau đó quay đầu nói với La Gia: “Ca ca, nếu không nhờ có chủ tử thì có lẽ huynh đã không gặp lại đệ nữa rồi.”
Mẫn Gia đem những chuyện mà mình đã trải qua ở Đại lục Tây Xuyên kể lại với La Gia, La Gia sau khi nghe xong thì không nói nên lời trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
Rất lâu sau đó, La Gia mới nhìn về phía Bách Lý Thần Hi chân thành xin lỗi: “Vừa rồi là ta đã vô lễ, mong rằng ngài không để bụng.”
“Tại sao người lại nói là người không về được Thập Phùng Thiên?” Bách Lý Thần Hi không trả lời mà hỏi ngược lại hắn,
Nghe vậy, ánh mắt La Gia lập tức ảm đạm đi, hình ảnh trong ký ức như ùa vào tâm trí, nó như hiện rõ trước mắt hắn ta, khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ vô cùng đau khổ.