Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 129



"Để cho chúng ta đi cùng ngươi đi, lúc gặp phải nguy hiểm còn có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau." Mẫn Gia và Đông Phương Thanh Thanh đều không có ý muốn vào trong Tử Giới, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Bách Lý Thần Hi.

"Có Ngự Thanh ở đây, ma thú trong vòng mười dặm sẽ không dám tới gần, còn sợ cái gì?" Bách Lý Thần Hi cảm thấy bọn họ có chút căng thẳng.

Nhưng La Gia lại lên tiếng: "Trong mảnh Vụ Lâm này, cấp bậc của ma thú không hề thua kém so với ma thú trong Ma Lâm. Bọn chúng không chỉ có thể mở miệng nói chuyện, lực công kích còn rất mạnh. Vụ Lâm là địa bàn của bọn chúng, thế tấn công của bọn chúng chắc chắn sẽ càng thêm thuận buồm xuôi gió.”

"Uy áp của Thần thú đại nhân tuy là rất lớn, thế nhưng cũng không phải tất cả ma thú đều sợ, luôn luôn sẽ có những con không sợ chết dám tới gần. Từ một góc độ khác mà nói, trong mảnh Vụ Lâm sẽ khiến uy áp của Thần thú đại nhân giảm xuống.”

"Ngự Thanh, thật sự như vậy sao?" Bách Lý Thần Hi mở miệng hỏi Ngự Thanh.

Ngự Thanh nói: "Quả thực như vậy, mảnh Vụ Lâm này không hề tầm thường. Nó không chỉ làm giảm uy áp của ta mà còn biết cách khiến cho độ nhạy của các giác quan giảm đi, đối với những thứ tiếp cận chúng ta cũng khó để phát giác ra. Thế nhưng, nếu như thật tới gần bên trong phạm vi của bọn chúng sẽ rất phiền phức.”

"Trong mảnh Vụ Lâm này rất dễ lạc đường?" Bách Lý Thần Hi suy nghĩ một chút, lại hỏi. Thật ra trong lòng nàng đã có đáp án, chỉ là muốn xác định một chút.

"Rất dễ lạc đường." La Gia không cần suy nghĩ mà trả lời luôn.

"Ngự Thanh, ngươi có thể dẫn đường không?" Bách Lý Thần Hi lại hỏi Ngự Thanh.

"Đã rất lâu rồi chưa từng tới, không quá chắc chắn nhưng vẫn còn nhớ." Ngự Thanh thành thật trả lời.

"La Gia, Mẫn Gia, Thanh Thanh, ba người các ngươi đều tiến vào không gian trong Tử giới đi, ta và Ngự Thanh đi qua Vụ Lâm là được rồi. “

Vừa dứt lời, Bách Lý Thần Hi căn bản cũng không cho bọn họ cơ hội phát biểu ý kiến, vung tay lên, trong nháy mắt ba người liền biến mất tại chỗ.

"Sợ gặp chuyện không may?" Ngự Thanh đi theo Bách Lý Thần Hi lâu như vậy, gần như đã có thể đoán được sự lo lắng của nàng.

"Ngươi không cảm thấy thấy chỉ cần hai người chúng ta thôi mới không dễ bị lạc đường sao?" Bách Lý Thần Hi nói: "Coi như lạc đường, chí ít chúng ta vẫn còn cùng một chỗ. Nếu như mấy người bọn Thanh Thanh đều ở đây, ngộ nhỡ lạc đường bị tách ra, vậy thì thật sự là không dễ tìm.”

"Vậy chúng ta đi thôi!”

Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh, chậm rãi đi vào trong Vụ Lâm.

Vụ Lâm không hổ là Vụ Lâm, xung quanh đều là đại thụ che trời, bên trong tràn ngập sương mù. Dường như sương mù màu trắng này chính là tản ra từ trên cây.

Có sương mù tất nhiên sẽ có nước, nhưng trong đám sương mù này một chút hơi nước cũng không có, ngay cả không khí cũng đều rất khô.

Bách Lý Thần Hi thầm nghĩ: Quả nhiên là không hề tầm thường!

Tầm nhìn bên trong Vụ Lâm không đủ năm thước, Bách Lý Thần Hi ôm Ngự Thanh đi không nhanh, thần kinh cả người đều là căng thẳng. Ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện, cánh tay ôm Ngự Thanh đã không tự chủ được mà siết chặt.

Ngự Thanh cũng cảm thấy sự khẩn trương của Bách Lý Thần Hi. Nó quen biết Bách Lý Thần Hi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nó thấy nàng khẩn trương. Ngay cả lúc biết rõ năng lực của mình không bằng Đường Dao còn dám cùng nàng ta đối chiến, cũng không có thấy nàng khẩn trương như vậy.

Trong lòng Ngự Thanh đau nhói, đầu cọ cọ ở trên tay Bách Lý Thần Hi, nói: "Thần Hi, không cần khẩn trương như vậy. Cho dù có ma thú xuất hiện, với năng lực của chúng ta vẫn có thể đối phó.”

"Lo lắng của ta không phải là ma thú." Bách Lý Thần Hi nói: "Ngươi không cảm thấy nơi này có chút quá mức quỷ dị sao?”

Khóe miệng Ngự Thanh giật một cái: "Ngươi sẽ không hoài nghi là do con người gây ra chứ!?”

"Không phải không có khả năng!" Bách Lý Thần Hi vô cùng khẳng định mà phun ra bốn chữ.

Ngự Thanh nói: "Vô Vọng sơn và Ma Lâm giống nhau, lúc đại lục Tây Xuyên tồn tại thì hai nơi này đã tồn tại rồi, tất cả mọi thứ bên trong đều không phải do con người tạo nên.”

Nghe Ngự Thanh nói như vậy, trong nháy mắt Bách Lý Thần Hi cũng không lại lên tiếng, nhưng thần kinh căng thẳng của nàng vẫn không có thả lỏng.

Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều sinh tử nên mới khiến nàng cảnh giác như vậy.

Với Bách Lý Thần Hi mà nói, hoàn cảnh càng an tĩnh, càng tràn ngập nguy cơ.

Ngự Thanh rất muốn phân tán lực chú ý của Bách Lý Thần Hi, không muốn nàng cứ luôn khẩn trương như vậy, nhưng lời vừa đến bên miệng lại nuốt trở vào. Thứ nhất, nó tin tưởng sự cảnh giác của Bách Lý Thần Hi là bản năng, coi như nói chuyện cùng nó thì Bách Lý Thần Hi cũng có thể một tâm làm hai việc, trừ phi có Nạp Lan Ngôn Kỳ. Thứ hai, nếu như thực sự phân tán lực chú ý của Bách Lý Thần Hi, mà đột nhiên lại xuất hiện nguy hiểm, khiến cho bọn họ không kịp trở tay thì sẽ như thế nào đây?

Bách Lý Thần Hi đương nhiên không biết Ngự Thanh đang suy nghĩ cái gì, trong đầu của nàng chỉ có ôm chặt Ngự Thanh, cảnh giác bốn phía, cố gắng bình yên đi xuyên qua Vụ Lâm.

Vì muốn an toàn tuyệt đối, dọc đường đi Ngự Thanh vẫn thả ra uy áp của Thần thú. Coi như thật sự có ma thú dám tới gần, nhưng khoảng mười mét xung quanh họ nếu có động tĩnh thì cũng đủ để bọn họ phản ứng kịp thời.

Đi vào sâu bên trong Vụ Lâm, sương mù càng dày đặc, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa mờ mịt. Ngoại trừ mấy cây xanh gần ngay trước mắt ra, thật sự không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Bách Lý Thần Hi kỳ quái khó hiểu, những cây đại thụ này rõ ràng là sinh trưởng bên trong một mảnh sương mù dày đặc không thấy được ánh mặt trời, chúng nó làm thế nào để có thể to lớn được như hiện giờ?

Đương nhiên, lúc này không phải là thời điểm thích hợp để nàng suy nghĩ kỹ vấn đề này. Đi lâu như vậy, thậm chí ngay cả nửa cái bóng của ma thú cũng đều không nhìn thấy, xác thực là có điều kỳ quái.

Đột nhiên hai mắt của Bách Lý Thần Hi tỏa sáng, cách đó không xa, một quả cầu lửa màu đỏ đang lơ lửng giữa không trung. Trong một mảnh sương mù màu trắng mờ mịt không nhìn rõ đường này phá lệ vô cùng rõ ràng.

"Đó là thứ gì?" Trực giác nói cho Bách Lý Thần Hi biết đó không phải là đồ vật bình thường.

Ngự Thanh cũng phát hiện ra hỏa cầu kia, nghe được câu hỏi của Bách Lý Thần Hi liền lên tiếng giải thích: "Đó là Hỏa Linh Châu.”

"Hỏa Linh Châu?" Bách Lý Thần Hi nghi hoặc lặp lại lời Ngự Thanh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía quả cầu lửa kia.

"Đúng vậy." Ngự Thanh nhìn thấy biểu tình vô cùng hứng thú của Bách Lý Thần Hi, chậm rãi giải thích: "Hỏa Linh Châu là do thiên địa lúc sơ khai mượn hỗn độn khí từ trong thiên địa mà từng bước tạo thành. “

"Nhìn qua, Hỏa Linh Châu này cũng đã có được mấy vạn năm.”

"Đừng xem nó chỉ là một viên tròn tròn như vậy mà nhầm, uy lực của nó không hề nhỏ đâu. Lửa trên người nó trừ thiên địa chân hỏa của Phượng Hoàng đại nhân ra, chính là ngọn lửa lợi hại nhất. Mức độ nóng bỏng của nó không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng được.”

"Nếu ta đoán không sai, viên Hỏa Linh Châu này đã có linh tính, tu vi của nó cũng đã đạt tới một cao độ nhất định. Một khi có cái gì đó tiếp cận nó, rất có thể sẽ bị nó trực tiếp khiến cho hóa thành hư không.”

"Viên Hỏa Linh Châu trước mắt này, nếu mà nó tìm được một thân thể hợp ý, chiếm đoạt được linh hồn của chủ thể, như vậy nó liền có thể lấy hình dạng con người mà tồn tại ở giữa thiên địa.”

"Có biện pháp nào chiếm lấy nó làm của riêng không?" Không thể không nói, Bách Lý Thần Hi là có lòng tham, nhìn thấy đồ vật tốt như vậy, nàng theo bản năng muốn lấy cho mình dùng.

"Ngươi điên rồi?" Ngự Thanh không thể tin nhìn Bách Lý Thần Hi: "Ngươi có biết hay không, để đến gần nó đã cần dũng khí rất lớn rồi, ngươi còn muốn chiếm lấy nó làm của riêng? Đừng nói viên Hỏa Linh Châu này đã có linh tính, ngươi vốn dĩ cũng không phải là đối thủ của nó! Cho dù nó vẫn là một viên Hỏa Linh Châu không có linh tính thì muốn luyện hóa nó cũng vô cùng nguy hiểm.”

"Luyện hóa?" Bách Lý Thần Hi không nghe cái khác, chỉ tóm lấy mấy chữ trọng yếu nhất, theo bản năng hỏi: "Ngươi biết làm như thế nào, đúng không?”

"Ngươi không muốn sống nữa?" Ngự Thanh nói: "Linh châu là vật thể tự nhiên do thiên địa dựng dục mà thành, nó không phải là vật thực mà ngươi có thể bắt để ở trong lòng bàn tay. Ngươi nhìn bây giờ nó chỉ là một quả cầu lửa, trên thực tế nó cũng chính là một quả cầu lửa như vậy.”

"Nếu như luyện hóa nó, đối với tu vi của ta sẽ có trợ giúp rất lớn đúng không?" Trong đầu Bách Lý Thần Hi chỉ có một suy nghĩ: Luyện hóa Hỏa Linh Châu, mau chóng trở nên mạnh mẽ.

"Nếu quả thật có thể luyện hóa linh châu, cũng có thể vận dụng toàn bộ năng lượng của nó mà nói, như vậy đối với ma pháp của ngươi tuyệt đối sẽ là sự tồn tại siêu việt." Ngự Thanh thành thật trả lời: "Mượn viên Hỏa Linh Châu cách đó không xa mà nói, nếu như ngươi thật sự có thể luyện hóa nó, dung hợp nó vào thân thể ngươi, cho dù ngươi chỉ có thể sử dụng được một chút xíu năng lượng của nó thì so với ma pháp thuần túy của ngươi uy lực cũng lớn hơn nhiều.”

"Đương nhiên, lợi ích lớn nhất vẫn là: Sau này ngươi sẽ không sợ lửa nữa, mặc kệ tu vi của đối phương cao bao nhiêu, ma pháp hệ hỏa dùng ở trên thân thể ngươi đều là vô dụng.”

"Giả sử ngươi có thể khiến cho năng lượng của Hỏa Linh Châu và thân thể của ngươi hoàn toàn dung hợp, trừ thiên địa chân hỏa của Phượng Hoàng đại nhân ra thì không có ngọn lửa nào có thể làm ngươi bị thương, cho dù là thần trên trời.”

"Chỉ có điều, muốn luyện hóa được Hỏa Linh Châu, chuyện đã khó lại càng thêm khó.”

"Viên Hỏa Linh Châu này đã có linh tính, vì vậy tất nhiên nó sẽ muốn tìm cho mình một thân thể tốt để chiếm lấy, mà thân thể này của ngươi tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất!”

"Nếu như ngươi không thể luyện hóa nó, như vậy nó sẽ cắn nuốt ngươi. “

Nghe Ngự Thanh nói nhiều như vậy, Bách Lý Thần Hi không những không bỏ đi suy nghĩ luyện hóa Hỏa Linh Châu trong đầu, ngược lại ý niệm đó càng trở nên mãnh liệt hơn: "Như vậy, ngươi cảm thấy khả năng ta có thể luyện hóa nó là bao nhiêu? “

"Số 0!" Ngự Thanh không chút khách khí nói.

Không phải Ngự Thanh khinh thường Bách Lý Thần Hi, mà là linh lực của linh châu quá mạnh mẽ. Nếu nàng là ‘người kia’ trở về thì hoàn toàn không cần phải lo lắng, rất đơn giản là có thể luyện hóa Hỏa Linh Châu. Còn bây giờ Bách Lý Thần Hi chỉ là chuyển thế của ‘người kia’, cơ thể là phàm thai, muốn luyện hóa được Hỏa Linh Châu, quả thực là khó càng thêm khó.

Nhưng hết lần này tới lần khác Bách Lý Thần Hi lại không tin, cũng không phục mà dễ dàng chịu thua.

"Ta quyết định rồi." Bách Lý Thần Hi nói: "Ta muốn luyện hóa nó.”

"Cái gì?" Ngự Thanh có chút không dám tin tưởng, hóa ra nó nói nhiều như vậy mà chút xíu dụng đều không có? Ngay cả thanh âm cũng đều không tự chủ được nâng cao lên.

Nếu Ngự Thanh biết nó nói nhiều như thế mà một chút tác dụng đều không có, ngược lại chỉ càng làm cho ý định muốn luyện hóa Hỏa Linh Châu trong đầu Bách Lý Thần Hi càng thêm kiên định, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

Mặc dù Ngự Thanh rất muốn khiến cho Bách Lý Thần Hi mau chóng trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ không cầm tính mạng của nàng ra làm trò đùa. Dù sao, nếu như nàng chết, ngày Phượng Hoàng đại nhân có thể trở về không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa.

Thời gian trôi qua đã ba vạn năm, Phượng Hoàng đại nhân đã chờ quá lâu rồi!

"Chúng ta vẫn là mau chóng đi qua Vụ Lâm đến vách núi trên vách đá dựng của Vô Vọng Sơn chờ Thất Sắc Thảo đi!." Lời này đủ để chứng minh Ngự Thanh phản đối việc Bách Lý Thần Hi đi luyện hóa Hỏa Linh Châu.

Hỏa Linh Châu, Hỏa Linh Châu, mấu chốt chính là cái chữ ‘linh’ đó đó, đây chính là sinh vật do thiên địa hỗn độn khí dựng dục tự nhiên mà thành, sức phá hủy của nó so với những thứ đồ thông thường còn mạnh hơn nhiều.

Nhưng thái độ của Bách Lý Thần Hi đặc biệt kiên quyết: "Ngự Thanh, nó là sinh vật được tạo ra từ hỗn độn khí dựng dục tự nhiên mà thành, ta cũng có bảo thể hỗn độn, đúng không? Đều là hỗn độn, ta cũng không tin mình không luyện hóa được nó.”